Đồ Đệ Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 64: Thiên ngoại hữu thiên

Lục Châu giơ tay lên, não hải theo bản năng hiện ra các loại công pháp… hắn thử điều động nguyên khí, đồng thời quay đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi và Giang Ái Kiếm.

Thế nhưng lại chẳng thấy Giang Ái Kiếm đâu.

Trực giác nói với Lục Châu, tên Giang Ái Kiếm này rất có thủ đoạn, chỉ tiếc vừa rồi hắn chỉ chú ý đến chuyện ở giữa sân, không ngó ngàng đến Giang Ái Kiếm.

Tiểu Diên Nhi nhíu mày dẩu môi, tức giận đến mức dậm chân! Cái tên này chả được tích sự gì!

Tâm tính đơn thuần, trong lòng không có tạp niệm như nàng lại là ưu thế.

Cộng thêm tu vi của nàng dù sao cũng là Thần Đình cảnh, giai đoạn đầu của Phạn Âm Nhập Mộng gần như chẳng thể ảnh hưởng đến nàng một chút nào.

Lầm rầm ——

Lầm rầm lầm rầm ——

Sóng âm Phạn Âm Nhập Mộng ngày càng lớn, tựa như sóng biển cuồn cuồn lao vụt tới.

Lục Châu nâng bàn tay già nua lên.

Ngưng Thức cảnh trung kỳ cũng chỉ có thể chịu đựng được đến đây…

Hắn xoay tay một cái, trong lòng bàn tay đã cầm một tấm thẻ đạo cụ.

Dùng một chiêu gϊếŧ chết Không Huyền của Đại Không Tự, đám tăng nhân sẽ như rắn mất đầu, phạn âm đương nhiên bị phá.

Thế nhưng vấn đề là…

Làm như vậy hắn sẽ hoàn toàn bại lộ thân phận trước mặt tất cả mọi người.

Càng không thể mang Chiêu Nguyệt đi từ trong tay đám người này.

Trầm ngâm một lát.

Lục Châu lại xoay tay một cái, thẻ đạo cụ biến mất.

Chờ cơ hội để sử dụng thẻ Miễn Dịch Sát Thương, tránh đòn tấn công này trước đã.

Gương mặt mo của hắn vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh.

Tiếng tụng kinh lầm rầm vẫn tiếp tục vang vọng gây nhiễu loạn tâm thần mọi người.

Hắn cảm giác tu vi Ngưng Thức cảnh trung kỳ của mình đã chịu đựng đến mức cực hạn.

“Ui da… ui da… bọn lừa trọc này làm đầu ta đau quá!” Một thanh niên tu hành giả đứng bên cạnh ôm đầu la lớn rồi té xuống đất không ngừng lăn lộn.

“A… lão, lão đầu, ngươi… sao ngươi có thể không bị ảnh hưởng gì?”

Đúng nha, sao lão phu lại không bị làm sao cả?

Lục Châu đưa mắt nhìn xung quanh, những tu hành giả này đều sắc mặt khó coi, đầu đầy mồ hôi cắn răng chịu đựng.

Tiếng tụng niệm lại trở nên mạnh hơn trước đó đến mấy lần.

Lục Châu đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng đánh về phía mình.

Đây chính là hiệu quả cao nhất của Phạn Âm Nhập Mộng.

Hắn thấy không ít người có tu vi thấp ngửa mặt lên trời phun ra ngụm máu, thậm chí có người thất khiếu chảy máu mà chết.

Trong đan điền khí hải của Lục Châu truyền đến một cảm giác cực nóng.

Lầm rầm lầm rầm…

“Dùng tâm trí thông suốt, để biết tâm của chúng sinh ở ba ngàn Đại Thiên thế giới không có khác biệt, như một thế giới đồng nhất.”

“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ để lắng nghe, trên mọi vùng lãnh thổ, với mọi thanh âm, thì việc nghe hay không nghe là tự do của mình.”

“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ đúng phương pháp, diễn thuyết cũng chẳng cần pháp môn, lời giảng như mưa thấm vào lòng người, thanh âm kỳ diệu khiến người lĩnh ngộ, đạt đến thanh tịnh siêu thoát.”

“…”

Nội tâm Lục Châu khẽ giật mình, hắn không còn nghe thấy tiếng lầm rầm của Phạn Âm Nhập Mộng nữa, mà bên tai hắn lại vọng ra nội dung trong quyển Thiên thư!

Quyển Thiên Thư Chi Nhân trong bộ Ba Quyển Thiên Thư!

Sau khi cảm giác cực nóng trong đan điền khí hải từ từ biến mất, một loại cảm giác mát lạnh nhàn nhạt lại dâng lên.

Từ đan điền chạy lên trên bụng, rồi đến l*иg ngực, đi qua trái tim xộc thẳng lên não hải.

Lúc này Lục Châu vô cùng thanh tỉnh.

Thanh âm của Phạn Âm Nhập Mộng lại xuất hiện lần nữa.

Hắn đưa mắt nhìn ra chung quanh, hầu hết các tu hành giả đều đã nằm thoi thóp trên mặt đất, đau đến không muốn sống nữa.

Những tu hành giả còn lại có tu vi cao cũng chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng, không cách nào động đậy.

Đám tăng nhân trên Thánh đàn nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, miệng không ngừng tăng tốc niệm kinh.

Chỉ còn lại mỗi pháp thân tứ diệp kim liên đang ngạo nghễ lơ lửng trôi nổi giữa quảng trường.

Tiểu Diên Nhi cũng ngồi dưới đất, nhưng nàng không bị ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cảm thấy bực bội.

Chiêu Nguyệt thì đã ngất đi.

Ma Sát Tông tam thủ toạ, cao thủ Nguyên Thần cảnh tứ diệp kim liên, nhìn không rời mắt tấm áo cà sa trên người hoà thượng Không Huyền.

Từng đạo kim quang không ngừng bắn ra.

“La Hán Kim Thân!” Không Huyền thấy Đoạn Hành vẫn còn kiên trì, lập tức điều động quang mang trên kim thân tăng lên.

La Hán Kim Thân nhị trọng?!

“Con lừa trọc, đây là thứ mà ngươi gọi là phổ độ chúng sinh?! Ha ha ha ha… Đúng là chuyện cười hài hước nhất ta từng nghe!”

Đoạn Hành thi triển pháp thân tứ diệp tấn công về phía La Hán Kim Thân.

Ầm ầm!

Mạnh mẽ va chạm tạo ra cơn chấn động kịch liệt, khiến toàn bộ quảng trường Thánh đàn đều rung lên.

Phảng phất như toàn bộ không gian đều bị vặn vẹo.

Đoạn Hành thi triển Đạo Ẩn, tàn ảnh lập tức xuất hiện tứ phía.

Đám tu hành giả ý thức còn thanh tỉnh đều kinh hãi nhìn về phía pháp thân tứ diệp.

La Hán Kim Thân xuất hiện tứ đạo trọng ảnh!

Dưới sự gia trì của tứ đạo kim quang, âm công Phạn Âm Nhập Mộng cũng được cường hoá đến mức tối đa!

Kết hợp với tiếng tụng niệm nhịp nhàng của đám tăng nhân, đánh mạnh ra một kích.

Ầm!

Pháp thân tứ diệp của Đoạn Hành biến mất.

Cả người bay ra ngoài, rơi vào bên trong phương trận của Ma Sát Tông.

Pặc pặc!

Đoạn Hành nhanh chóng điểm huyệt trên thân để khống chế thương thế do âm công gây ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Không Huyền ở giữa sân vừa thể hiện ra uy lực cường đại!

“Con lừa trọc! Ngươi mạnh như vậy?!”

Hắn chống một tay xuống đất, vẻ mặt dữ tợn muốn lao lên, nhưng lại không cách nào nhúc nhích. Hiệu quả chấn nhϊếp của Phạn Âm Nhập Mộng đã bao trùm toàn bộ quảng trường Thánh đàn!

Hai mắt Không Huyền sáng rực, cả người trôi nổi trên không, kim quang lóng lánh.

Hắn lại định làm gì nữa?

Hắn đã thắng rồi, tại sao còn không dừng lại?

Đúng lúc này.

Cách lão hoà thượng Không Huyền không xa, một giọng nói trầm thấp không hề bị ảnh hưởng bởi Phạn Âm Nhập Mộng chợt vang lên.

“Đủ rồi.”

Không Huyền khẽ giật mình.

Còn có người phản đối?

Hắn khống chế kim thân chậm rãi di chuyển.

Trước mặt hắn là một vị lão giả đang nhẹ nhàng thoải mái bước về phía Thánh đàn.

Không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không tự ti.

Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nói: “Phật môn luôn tự xưng là không sát sinh… hôm nay lại khai sát giới. Là do phương trượng Không Viễn chủ trì Đại Không Tự bày mưu đặt kế, hay là hành động của một mình ngươi?”

“…Thí chủ… ngươi… sao ngươi lại không bị ảnh hưởng?”

Dù là kẻ tràn đầy tự tin và kiến thức rộng rãi như hoà thượng Không Huyền cũng bị lão nhân vân đạm phong khinh trước mặt làm cho kinh hãi.

Mấy chục tên tăng nhân và một cao thủ Nguyên Thần cảnh thi triển Phạn Âm Nhập Mộng, sao có thể có người không bị ảnh hưởng một chút nào.

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Lão phu hỏi, ngươi chỉ cần trả lời là được.”

“Lão thí chủ, ngươi cũng muốn ngăn cản lão nạp?” Hai mắt Không Huyền trợn trừng, hắn cảm thấy lão già này rất khó đối phó.

Lục Châu lắc đầu, trả lời không đúng câu hỏi gì cả!

Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Ngu xuẩn hồ đồ không thay đổi!”

Lục Châu chậm rãi giơ tay lên.

Cùng lúc đó, La Hán Kim Thân của Không Huyền lại lần nữa tăng vọt kim quang… tứ đạo biến thành bát đạo…

Trong chớp mắt La Hán Kim Thân vọt tới trước mặt Lục Châu.

Ầm! Ầm!

Một đạo Phật Tổ kim thân cao mười trượng, rộng ba trượng xuất hiện trên người Lục Châu, cản lại toàn bộ thế tấn công của La Hán Kim Thân bát đạo trọng ảnh!

Hệt như gia gia đang cản cháu trai của mình!

“Phật môn cao tăng!”

“Đúng là Phật môn cao tăng!”

Những tu hành giả ý thức còn thanh tỉnh, thấy cảnh này liền trợn tròn mắt không tin nổi. Lúc trước bọn họ còn cảm thấy La Hán Kim Thân uy lực cường hãn, giờ đây lại thấy nó nhỏ yếu không đáng nhắc tới.

Đạo kim thân này… con mẹ nó lớn quá!

Lớn đến nỗi bọn họ không thể không ngẩng đầu ngửa cổ mà nhìn!

Lục Châu nhẹ nhàng phất tay áo.

Một thủ ấn cỡ nhỏ đâm xuyên qua kim thân bay về phía Không Huyền.

Không Huyền trợn mắt há mồm nhìn thủ ấn kia bay tới trước mặt mình!

Hắn từ bỏ La Hán Kim Thân, không ngừng lui lại!

Hai chân hắn trụ dưới đất, ầm ầm ầm, đá vụn bắn ra tung toé, toàn thân hắn như thiểm điện lùi về sau!

Thẻ Một Kích Chí Mạng, đã xuất hiện tất phải chết.

Ngươi trốn được sao?