Đồ Đệ Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 50: Cầu xin che chở

Minh Thế Nhân nghẹn sắp điên rồi.

Trên đường đi cương khí toàn thân hắn bộc phát, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy tới chân núi.

Khi Minh Thế Nhân xuống tới chân núi thấy đám tu hành giả đứng bên ngoài bình chướng, hắn nở nụ cười gian xảo. “Bách Kiếp Động Minh!”

Dù gì cũng là Nguyên Thần cảnh.

Tuy pháp thân chỉ cao hai trượng nhưng khí thế đó tu hành giả Thần Đình cảnh không cách nào so sánh được.

Đám nữ tu đứng bên ngoài bình chướng nhìn thấy toà pháp thân kia, sắc mặt biến hoá.

“Pháp thân Bách Kiếp Động Minh?” Nữ tu hành giả dẫn đầu cau mày.

“Chạy mau!” Có người muốn chạy.

“Không đúng… pháp thân Bách Kiếp Động Minh này tương đối nhỏ, hẳn là đại tu hành giả Nguyên Thần cảnh sơ kỳ. Pháp thân của ma đầu tổ sư gia cao hơn mười trượng, đây không phải là ông ta!”

“Hơn nữa, chúng ta còn biết chạy đi đâu?”

Ngay lúc đám nữ tu đang lo lắng bất an bàn bạc với nhau, toà pháp thân cao hai trượng kia đã bay tới trên đầu bọn họ.

Ánh mắt Minh Thế Nhân nhìn xuống đám người.

Lạnh lùng nói: “Kẻ nào có can đảm tấn công Kim Đình Sơn của ta?”

Đám nữ tu đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

“Hả?” Minh Thế Nhân nhíu mày.

Không phải nên cự cãi đôi ba câu, đối phương không phục, hắn liền chơi đại chiêu tiêu diệt cả đám bọn họ sao? Sao vừa mới bắt đầu đã quỳ xuống xin tha mạng rồi?

Nữ tu hành giả dẫn đầu lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Minh Thế Nhân đang lơ lửng trên không trung.

Nàng không biết hắn là ai.

Nhưng nàng có thể khẳng định người này không phải là ma đầu tổ sư gia của Kim Đình Sơn.

“Chúng ta là đệ tử Diễn Nguyệt Cung, cầu xin tiền bối ra tay cứu giúp!”

“Cầu tiền bối ra tay cứu giúp!”

Toàn bộ nữ tu đều quỳ rạp dưới đất, trăm miệng một lời.

Minh Thế Nhân khẽ giật mình.

Thiệt là xấu hổ, trang bức nửa ngày, hoá ra không phải kẻ xâm lược mà là người của lục sư muội.

Lục sư muội bị sư phụ phế tu vi nhốt trong động diện bích hối lỗi, Diễn Nguyệt Cung đương nhiên như rắn mất đầu.

Tam tông phía Nam của Đại Viêm không muốn xung đột với Kim Đình Sơn, tất cả lửa giận đều sẽ trút hết lên người Diễn Nguyệt Cung.

Nhưng vấn đề là, cho dù đi cầu cứu, cũng không nên tới cầu cứu Kim Đình Sơn chứ?!

Minh Thế Nhân rất là nghi hoặc.

Hắn nhìn kỹ lại nhóm người.

Có khoảng một trăm nữ tu, người nào người nấy đều chật vật, tóc tai lộn xộn, có người còn bị thương đứng không vững.

Minh Thế Nhân khẽ thở dài, thu hồi pháp thân hạ xuống đất.

“Lục sư muội khi sư diệt tổ, đã bị sư phụ nhốt ở hậu sơn, theo lý mà nói Diễn Nguyệt Cung các ngươi toàn bộ đều phải bị phạt, vậy mà còn có dũng khí chạy tới Kim Đình Sơn, các ngươi đều chán sống rồi?” Ánh mắt tà mị của Minh Thế Nhân quét qua khiến người ta không rét mà run.

Uy danh của các ma đầu trên Kim Đình Sơn không có lửa sao có khói.

“Cầu tiền bối nể mặt Cung chủ chúng ta mà ra tay cứu giúp.” Nữ tu kia khẩn cầu.

Điều này nằm ngoài dự liệu của Minh Thế Nhân.

Diễn Nguyệt Cung bây giờ đã rơi vào tình trạng chó nhà có tang, không còn chỗ nào để đi sao?

“Không cứu.” Minh Thế Nhân vung tay xoay người đi.

Thật là khôi hài.

Các ngươi có chết hay không liên quan gì đến ta? Không động thủ với các ngươi đã là ân huệ lớn rồi đó.

Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi.

Một tiếng chuông quỷ dị từ xa truyền tới.

Hả?

Minh Thế Nhân nhíu mày, xoay người lại nhìn lên bầu trời.

Bầu trời như bị một đám mây đen che khuất, tiếng chuông đó phát ra từ bên trong mây đen.

Nhóm nữ tu Diễn Nguyệt Cung sắc mặt đại biến, dùng hết sức đứng dậy chạy về phía bình chướng Kim Đình Sơn.

Nhưng bình chướng này chỉ có người trong Kim Đình Sơn mới có thể tự do ra vào.

Cho dù bọn họ có cố gắng đi vào thế nào thì bình chướng cũng vẫn kiên cố như một bức tường, ngăn bọn họ ở bên ngoài.

Minh Thế Nhân không để ý đến nhóm nữ tu.

Lực chú ý của hắn toàn bộ đặt vào đám mây đen trên bầu trời.

Trực giác nói cho hắn biết, kẻ đến không tốt lành gì, hơn nữa dùng loại phương thức này để di chuyển thì hẳn cũng là một đại nhân vật.

“Người của Ma Sát Tông đến rồi!”

“Là Ma Sát Tông!”

“Cầu xin tiền bối cho chúng tôi vào Kim Đình Sơn!”

“Chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa, mặc cho người sai sử!”

Đây chính là nữ tu Diễn Nguyệt Cung do Diệp Thiên Tâm cầm đầu danh chấn một phương sao?

Minh Thế Nhân chỉ liếc các nàng một cái.

Trong lòng hơi thất vọng.

Không có cao thủ Nguyên Thần cảnh toạ trấn, những Thần Đình cảnh còn lại dù có mạnh thế nào thì cũng chỉ là binh tướng nhãi nhép.

“Ma Sát Tông?” Minh Thế Nhân cảm thấy kỳ quái.

Không phải kẻ ra tay với Diễn Nguyệt Cung là Vân Thiên La tam tông hay sao? Ma Sát Tông ở đâu ra?

Ánh mắt Minh Thế Nhân đảo qua đám nữ tu, thấy dáng vẻ run lẩy bẩy của bọn họ, trong lòng hắn không mấy hài lòng.

Sao lại sợ đến như vậy?

Thế gian này còn có nơi đáng sợ hơn cả Kim Đình Sơn à?

Dám sợ Ma Sát Tông mà không sợ Kim Đình Sơn à?

Đám mây đen kia chậm rãi tới gần.

Lúc này Minh Thế Nhân mới nhìn rõ đó là cái gì.

Đây không phải là mây đen mà là một nhóm tu hành giả dàn thành một phương trận hình tròn đồng loạt bay tới. Toàn bộ bọn họ đều mặc đồ đen. Thứ được bảo vệ ở giữa là một long liễn màu đen huyền khổng lồ.

“Thú vị.” Minh Thế Nhân chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng đợi.

Ba người xếp hạng đầu trên Hắc Bảng lần lượt là Cơ Thiên Đạo, Vu Chính Hải… và Tả Tâm Thiền.

Xếp hạng trên Hắc Bảng căn cứ vào những chuyện ác mà kẻ đó đã làm ra chứ không căn cứ vào cảnh giới tu hành. Thông thường những kẻ được lên Hắc Bảng nếu không phải có tu vi cực cao thì chính là cực kỳ âm hiểm xảo trá.

Chiếc long liễn màu đen này chính là thuộc về kẻ đứng hạng ba, Tả Tâm Thiền.

Cũng chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng Tông chủ Ma Sát Tông.

Nhưng điều khiến Minh Thế Nhân kỳ quái là… Ma Sát Tông từ trước đến nay cùng Kim Đình Sơn nước sông không phạm nước giếng, vì sao bây giờ lại xuống tay với Diễn Nguyệt Cung?

Leng keng leng keng.

Tiếng chuông của long liễn màu đen khiến người nghe được cảm thấy không hề thoải mái.

Rốt cuộc long liễn cũng dừng lại ở một nơi cách bình chướng khoảng một trăm mét, tiếng chuông cũng ngừng theo.

Long liễn cứ thế lơ lửng trên không trung.

Minh Thế Nhân không hề nhúc nhích, mắt vẫn nhìn về phía đối phương.

Yên lặng một lát.

Trên long liễn đột nhiên có một tên tu hành giả Thần Đình cảnh bay ra.

Bay được một nửa, hắn dừng lại khom lưng, hai tay ôm quyền.

“Ma Sát Tông không có ý mạo phạm Kim Đình Sơn. Tứ tiên sinh có thể giao đám nữ tu này cho Ma Sát Tông được không?” tu hành giả mặc hắc bào lễ phép khiêm tốn nói.

Minh Thế Nhân quay đầu nhìn đám nữ tu đang run lẩy bẩy.

Trong lòng thầm nghĩ, sau này mình cũng mặc đồ đen trang bức, hẳn là trông hắn sẽ đáng sợ hơn bây giờ nhiều nhỉ?

“Cứ việc.”

Minh Thế Nhân xoay người đi vào bình chướng.

“Đa tạ tứ tiên sinh, hôm khác chúng ta nhất định sẽ đến cửa tạ ơn.” Tên hắc bào tu hành giả vẫy vẫy tay.

Nhóm tu hành giả đang bảo vệ long liễn lập tức ập về phía đám nữ tu như một bầy châu chấu.

“Khoan đã.”

Minh Thế Nhân lại bước ra.

“Tứ tiên sinh còn có chuyện gì phân phó?”

“Suýt chút nữa ta quên mất sáo lộ mới của sư phụ… Gần đây lão nhân gia người thích đối xử tử tế với kẻ khác.” Minh Thế Nhân khẽ vung tay.

Bình chướng bên cạnh hắn đột nhiên biến mất, đám nữ tu mất chỗ dựa lảo đảo té vào bên trong bình chướng.

Toàn bộ nữ tu đều đã vào được bên trong.

Từ miệng hắc bào tu hành giả, đám nữ tu đã biết vị nam tử này chính là tứ đồ đệ của Kim Đình Sơn, bèn vội vàng quỳ xuống đất khấu đầu tạ ơn.

“Tạ ơn cứu mạng của tứ tiên sinh!”

“Tạ ơn cứu mạng của tứ tiên sinh!”

Hắc bào tu hành giả nhíu mày, chạy khỏi hang hùm lại vào miệng sói, đám nữ nhân này đầu óc bị úng nước rồi hay sao? Hắn dùng giọng điệu không vui khàn khàn chất vấn: “Tứ tiên sinh lật lọng như vậy, sợ là không tốt đâu.”

Cùng lúc đó.

Lục Châu tựa người vào ghế, che trán nghỉ ngơi.

Bên tai hắn bỗng truyền tới tiếng nhắc nhở của Hệ thống ——

[Ting — được thành kính quỳ lạy, thu hoạch 1.450 điểm công đức.]