Đồ Đệ Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 41: Lão ma đầu trở về

Âm thanh trầm thấp mang theo lực áp bách kịch liệt.

Tất cả mọi người đều giật nảy mình!

Bọn họ nhận ra chủ nhân của âm thanh này là một lão giả.

Nhưng nguyên khí ẩn chứa bên trong giọng nói đó lại không giống như là cao thủ.

Sóng âm truyền đi khắp Kim Đình Sơn.

Tu hành giả đứng đầy trên núi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên không trung, Bạch Trạch đang đạp từng bước trên mây tiến tới.

Có toạ kỵ cấp truyền thuyết, lại mang theo luồng khí điềm lành, có thể là ai được chứ?

Đoan Mộc Sinh đang bị vây khốn trong Ma Thiên Các ngay lập tức nhận ra giọng nói của sư phụ, liền lớn tiếng nói:

“Đồ nhi cung nghênh sư phụ trở về!”

Lời nói của hắn tựa như tiếng sấm vang lên bên tai, doạ các tu hành giả chính đạo đều toàn thân run rẩy.

Từng người đều mang vẻ mặt hốt hoảng chạy ra.

Khắp nơi trên núi đều đứng đầy tu hành giả.

Đoan Mộc Sinh đứng thẳng người, vững vàng bước ra khỏi Ma Thiên Các.

Nhìn thấy Bạch Trạch ở phía chân trời, tinh thần hắn phấn khởi đến cực hạn.

Hắn thế mà lại nảy sinh một cảm giác tự hào… và tràn đầy tự tin.

“Không xong! Là lão ma đầu!”

“Đừng hoảng hốt! Có tin tình báo nội bộ rằng lão ma đầu đã cạn kiệt sức lực, vẫn luôn sử dụng Ma Nguyên bí dược để chống đỡ!”

“Bày trận! Cao thủ từ Thần Đình cảnh trở lên, toàn bộ tập hợp!”

Vù.

Vù.

Hơn mười tên tu hành giả Thần Đình cảnh nhanh chóng tập hợp tại Ma Thiên Các.

Phương Tẫn Sơn và Chu Kỷ Phong cũng đuổi tới!

Trên mặt hai người đều tràn đầy vẻ không thể tin nổi, mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía luồng khí mang điềm lành bên trên Ma Thiên Các.

Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, ánh mắt đảo qua cả ngọn núi Kim Đình Sơn.

Đúng như lời Diệp Thiên Tâm đã nói, Kim Đình Sơn bị một đám tu hành giả không biết trời cao đất dày xâm chiếm.

Diệp Thiên Tâm muốn bật cười nhưng lại không cười nổi.

Trên suốt đoạn đường bôn ba, dưới sự tra tấn không ngừng của việc đan điền khí hải bị huỷ, nàng đã không thể nói nên lời. Nàng còn chống đỡ được tới lúc này chính là muốn nhìn xem lão ma đầu ứng phó trận thế này ra sao.

Lục Châu đúng thật là đang suy nghĩ biện pháp ứng phó.

Hiện tại có hai biện pháp: một là sử dụng tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cuối cùng, thế nhưng đây là con át chủ bài lớn nhất của hắn, sau khi dùng xong sẽ mất đi thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Hai là hắn khống chế Bạch Trạch trốn khỏi Kim Đình Sơn, dù sao Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đều là ác đồ, chết cũng không đáng tiếc.

Sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong?

Hay là bỏ trốn?

Lúc nãy hắn sử dụng một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong mà chỉ bắt được một mình Diệp Thiên Tâm là đã cảm thấy bị lỗ. Điều duy nhất xem như an ủi chính là sau khi chiến đấu xong, hắn thu hoạch được không ít điểm công đức.

Dường như nhìn ra Lục Châu đang trầm tư.

Diệp Thiên Tâm gian nan cất tiếng: “Thả… ta… Ngươi, ngươi không còn át chủ bài!”

Tiểu Diên Nhi giữ chặt Diệp Thiên Tâm, hừ nhẹ nói: “Ngươi nghĩ hay lắm.”

Các tu hành giả Chính Nhất Đạo sau khi tập hợp đầy đủ đều căng thẳng như lâm đại địch.

Những tu hành giả từ cảnh giới Phạn Hải cảnh trở xuống đều rất thức thời nấp ở hậu phương.

Lục Châu đảo mắt nhìn đám người.

Dưới tác dụng của Chân Thực Chi Nhãn, toàn bộ trạng thái thù địch của các tu hành giả đều hiện rõ ràng.

Hả? Chu Kỷ Phong? Độ trung thành 15%? So với trước lúc hắn rời khỏi Thiên Kiếm Môn còn tăng thêm 5%?

Lục Châu có chút không hiểu.

Phương Tẫn Sơn ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là lão ma đầu Kim Đình Sơn… Đoan Mộc Sinh đã bị ta bắt sống, Minh Thế Nhân cũng bị chúng ta đánh trọng thương, Kim Đình Sơn bây giờ đã thuộc về Chính Nhất Đạo bọn ta! Mau xuống đây nhận lấy cái chết!”

“Xuống đây!”

“Xuống đây!”

“Xuống đây!”

Dù sao bọn họ cũng đang phải đối mặt với toạ kỵ cấp truyền thuyết, có thể đuổi kịp loại toạ kỵ này cũng chỉ có cao thủ Nguyên Thần cảnh. Phép khích tướng của Phương Tẫn Sơn và lời kêu gào của bọn thuộc hạ rất rung động.

Chỉ cần lão ma đầu hạ xuống sẽ có cơ hội bắt lão lại.

Thật là khó xử…

Muốn tiết kiệm một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng không được.

Lục Châu lắc đầu, trầm giọng nói: “Thôi được…”

Đúng lúc này.

Ầm!

Thân hình Chu Kỷ Phong như điện, bắn ra một đạo kiếm quang đâm thẳng về phía Phương Tẫn Sơn đang đứng bên cạnh.

Ánh lửa văng khắp nơi, kiếm cương mãnh liệt khi đâm về phía trái tim Phương Tẫn Sơn lại bị một vật phẩm quỷ dị ngăn cản.

Đồng thời lực phản chấn kịch liệt khiến Chu Kỷ Phong bắn ngược ra sau.

Cánh tay hắn run lên, khí huyết cuồn cuộn chấn động tới mức Chu Kỷ Phong phải kêu lên một tiếng đau đớn!

Sao Phương Tẫn Sơn có thể mạnh như vậy?

“Chu Kỷ Phong? Ngươi làm gì đó?” Có người kinh hô.

Phương Tẫn Sơn lăng không lộn ngược ra sao tránh thoát một kích chí mạng này, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Kỷ Phong: “Chu Kỷ Phong… ngươi định giải thích như thế nào?”

Chu Kỷ Phong cũng không ngờ với khoảng cách ám sát gần đến như vậy mà hắn lại không thành công.

Lục Châu cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn thú vị nhìn tình cảnh đang diễn ra bên dưới.

“Không ngờ ngươi có thể đỡ được một chiêu này của ta.” Chu Kỷ Phong nói ra.

Phương Tẫn Sơn cười ha hả. “Chẳng lẽ… không có người nào nói cho ngươi biết, tu hành giả có vũ khí thiên giai cách biệt một trời một vực với tu hành giả thông thường sao?”

“Vũ khí thiên giai?”

Chu Kỷ Phong phi thường tự tin vào một kiếm mà hắn đã ấp ủ thật lâu. Dưới khoảng cách gần như vậy, cho dù là cường giả đã bước vào Nguyên Thần cảnh cũng chưa chắc có thể đỡ nổi. Ngàn tính vạn tính, lại không ngờ đối phương có vũ khí thiên giai.

Rốt cuộc đó là vũ khí gì?

“Nếu không thì ngươi cho rằng Môn chủ dựa vào cái gì lại phái một tên Thần Đình cảnh như ta đến Kim Đình Sơn?” Phương Tẫn Sơn cười lạnh nói.

Tiểu Diên Nhi tức giận ôm quyền nói: “Sư phụ, thật sự là tức chết con rồi, một đám Thần Đình cảnh mà cũng dám càn rỡ ở đây!”

Lục Châu lắc đầu nhìn Phương Tẫn Sơn.

“Long Tâm Chi Thuẫn, gọi nó là chí bảo cấp thiên giai thì còn hơi miễn cưỡng.”

Phương Tẫn Sơn không khỏi chấn kinh.

“Ngươi biết Long Tâm Chi Thuẫn?”

Vẻ mặt Lục Châu vẫn như thường.

Hắn không cần thiết phải phân cao thấp với một tên vãn bối.

Như vậy sẽ hạ thấp địa vị của hắn xuống cùng thân phận với kẻ đó.

Tiểu Diên Nhi khẽ nói: “Lúc sư phụ ta tung hoành, ngươi còn đang nghịch cát đấy.”

Đây cũng là lời nói thật.

Khi Cơ Thiên Đạo danh chấn thiên hạ, những kẻ có mặt ở đây đều chưa được sinh ra!

Trước mặt lão ma đầu, tất cả những người có mặt ở đây đều là những đứa trẻ lông chưa mọc đủ, chưa trải sự đời!

“Bản toạ cho các ngươi một cơ hội sống sót. Bỏ vũ khí trên tay xuống, chữa trị Kim Đình Sơn, đồng thời làm lao dịch trên núi ba năm.”

Lời hắn nói không nhanh không chậm, rất nhẹ nhàng bình tĩnh.

Người nói hữu ý, người nghe vô tâm.

Phương Tẫn Sơn cuồng tiếu cười ha ha, ngay cả mười tên Thần Đình cảnh đang bày trận trước mặt hắn cũng nở nụ cười.

Tựa như bọn họ vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.

Lão ma đầu cải tà quy chính, không muốn gϊếŧ người mà thả cho người ta một con đường sống, chữa trị Kim Đình Sơn, làm lao dịch ba năm, chuyện này mà không buồn cười sao?

Quá sức buồn cười!

“Bản toạ đã cho các ngươi cơ hội nhưng các ngươi không biết quý trọng, vậy thì tất cả đều nằm lại tại đây đi.”

Cũng chính lúc này.

Diệp Thiên Tâm cố gắng mở mí mắt nặng nề lên.

Nàng nhìn thấy… một màn khiến người ta kinh ngạc.

Nàng thấy khí tức toàn thân lão ma đầu lại lần nữa phóng ra.

Đầu nàng nghiêng sang một bên, nàng rất muốn ngẩng đầu lên để nhìn cho kỹ… nhưng đáng tiếc, vừa nhìn thấy chung quanh lão ma đầu xuất hiện cửu diệp kim liên thì nàng đã kiệt sức ngất đi.

Đây chính là… pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp kim liên.

Thiên địa biến sắc.

Trên bầu trời Ma Thiên Các đã bị toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh nguy nga này chiếm lĩnh.

Đám tu hành giả bên dưới nghẹn họng nhìn trân trối, run rẩy nhìn toà pháp thân.

Cái này…

Vừa ra trận đã chơi đại chiêu là sao?

Phải đánh ra vài chiêu rồi mới xuất đại chiêu chứ?

“Sư phụ thần uy cái thế!” Đoan Mộc Sinh tỏ vẻ sùng bái.

Mồ hôi lạnh của Chu Kỷ Phong chảy ròng ròng, hắn vội vàng buông kiếm, quỳ rạp xuống đất: “Lão tiền bối thần uy cái thế!”

Độ trung thành của hai người đều tăng 5%.

Lục Châu không lựa chọn bỏ trốn.

Mà là bóp nát tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cuối cùng.

Khí hải đang khô quắt đột nhiên tràn đầy sung mãn. Một khắc này, Lục Châu biết… hắn lại lần nữa đạt tới cảnh giới đỉnh phong.