Bằng Mặt Không Bằng Lòng

Chương 11: Tên của người ta

“Tsk…” Hình Vân xoa xoa cái trán hồng hồng của mình.

Gần đây mỗi khi xảy ra va chạm, chả hiểu sao người bị đau đều là cậu.

“Ồ, lại là bé à.” Người kia hiển nhiên đã nhận ra Hình Vân, “Bạn nhỏ Omega đanh đá hôm trước.”

Giọng nói rất quen thuộc, Hình Vân cũng nhận ra anh là ai, chính là người hôm trước cậu va phải lúc cắm đầu nghịch thiết bị ngoại vi. Hình Vân nhớ lại cuộc trò chuyện về pheromone, hai má đỏ hây hây.

“Sao lúc nào cũng là anh chứ.” Hình Vân không xốc lên nổi tinh thần.

Sao đi đâu cũng đυ.ng phải nhau thế, lẽ nào là “nghiệt duyên” trong truyền thuyết.

“Sao lại không thể là anh?” Người kia đá xoáy, “Các bạn nhỏ đang làm gì thế?”

Quân hàm trên người anh là mơ ước của không biết bao nhiêu sinh viên Đại học, cậu em khóa dưới mặt cũng đỏ bừng, há mồm không nói nên lời.

“Thưa Thượng Úy.” Cậu ta đứng thẳng người, hành lễ lại, “Báo cáo, em là tân sinh viên năm nay ạ, đàn anh đang dẫn em tìm đường.”

“Đằng ấy dẫn tân sinh viên đến chỗ anh?” Người kia gật đầu với cậu khóa dưới, quay sang hỏi Hình Vân.

Dẫn tới đây? Ý gì, đây là chỗ quái quỷ nào chứ, Hình Vân cũng không biết.

Hình Vân đáp: “Có vấn đề gì không ạ?”

Cậu đi theo bản đồ do Diệp Tử gửi, chắc chắn không sai.

“Đây là khu nghỉ ngơi của giảng viên, ngày thường sinh viên không tới đây đâu, lớp xa tinh tác chiến các em muốn tìm ở tòa nhà trên không bên kia kìa.” Trong đáy mắt đối phương dấu không nổi nụ cười châm chọc, “Sao em lại dẫn nhóc kia đi hướng ngược lại vậy?’

Hình Vân: “…”

Móa, tất cả là tại Diệp Tử. Diệp Tử chỉ con đường này cho cậu, thế là đủ biết nó đáng tin mức độ nào rồi nhé.

Tại sao mỗi lần cậu đυ.ng phải anh giảng viên này đều rơi vào trường hợp ối dồi ôi thế này chứ, tốt nhất là nên tránh xa.

Oan gia ngõ hẹp, không phải trò đùa.

Hình Vân cầu mong anh bù đầu với công việc, bận đến mức quên sạch chuyện hôm trước.

Anh lại không muốn buông tha cho cậu, nhìn một vòng rồi hỏi: “Kiểm điểm viết tới đâu rồi?”

Hình Vân: “…”

Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước mà thôi, cái kẻ này sao lại thù dai đến thế cơ chứ.

“Không chịu viết chứ gì?” Nụ cười dưới đáy mắt đối phương lại sâu hơn, hiển nhiên không có ý buông tha dễ dàng.

“Thưa thầy, em muốn tiếp tục dẫn đường.” Hình Vân xốc lại tinh thần, cố gắng tránh khỏi nanh vuốt thú dữ.

“Khỏi cần, nhóc kia xem cái này là ổn rồi.” Anh ra hiệu cho cậu khóa dưới, mở thiết bị ngoại vi vẽ ra một chỉ dẫn, cậu khóa dưới khom lưng cung kính rời đi, quên luôn đàn anh đẹp trai của mình.

Hình Vân: “…”

Đám Alpha là lũ móng heo lớn.

“Đi theo anh, đi viết kiểm điểm của em nào.” Đối phương nói xong xoay người rời đi, Hình Vân nhận mệnh đi theo.

Đại học Trung ương có móc nối qua lại với phía quân đội, giảng viên đương nhiên cũng có tiếng nói hơn, người ta nói vậy rồi thì Hình Vân đành cun cút nghe lời, cùng tiến vào một gian phòng nghỉ dành cho giảng viên.

“Thầy cần em kiểm điểm cái gì ạ?” Hình Vân hỏi, “Ngày hôm ấy em không nên lén lút mắng sau lưng thầy là FA cả đời.”

Đối phương đang rót dở cốc nước cũng phải đứng hình, hiển nhiên đã bị dọa ngây người.

“Kiểm điểm dáng vẻ em vừa đi vừa nghịch thiết bị ngoại vi không hợp quy củ.”

Hình Vân cúi đầu: “Vâng ạ.”

Có khướt mới kiểm điểm, xin hứa lần sau sẽ tái phạm ạ.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Hình Vân.

“Không nghĩ gì hết.” Hình Vân nhanh chóng phủ nhận.

“Nhớ kiểm điểm cả chuyện không bổ sung thuốc ức chế đã chạy lung tung nhé.”

Hình Vân ủ rũ gục xuống: “Vâng ạ.”

Đối phương dường như rất thích dáng vẻ này của cậu, nhàn nhã bồi thêm: “Kiểm điểm nốt chuyện thân là thành viên Hội Sinh viên lại dẫn người ta đi lạc, là sinh viên Đại học Trung ương nhưng không nhớ đường trong khuôn viên, tương lai Liên Bang rồi sẽ về đâu đây em.”

Anh giáo khua môi múa mép, Hình Vân giận tím người.

Người như anh giai xứng đáng độc thân đến 200 tuổi, nhá!

“Em lại nói xấu gì anh đấy?” Đối phương nhạy bén nhìn cậu.

Hình Vân: “…”

Dỗi vãi chưởng, chửi thầm hai câu cũng chả được.

Đối phương hiển nhiên nhìn ra cậu đang buồn bực, uy hϊếp ra lệnh: “Nếu không viết cho tốt lần sau cho em đứng kiểm điểm trước tân sinh viên toàn trường nhé?”

Không, chắc chắn là không.

Hình Vân cực kì tuyệt vọng: “Vậy thì em cần viết bao nhiêu chữ?”

“Tùy em, anh không hài lòng thì phải viết lại, viết xong tự gửi lên hệ thống lưu trữ của trường học, anh đọc được.” Anh nói, “Đừng quên ghi lại họ tên và lớp, tốt xấu cũng là sinh viên bị anh phạt, cũng phải biết tên chứ.”

“Vâng ạ.” Hình Vân ủ rũ.

Anh đặt một chiếc máy trị liệu mini trên bàn làm việc, chỉ chỉ vào cái trán ửng đỏ của Hình Vân rồi lại chỉ vào giấy bút trên bàn, nhàn nhã rời khỏi văn phòng.

“Thầy Thịnh à, vẫn là cậu sinh viên hôm trước đúng không?” Bên ngoài có người hỏi.

“Vâng.” Đứng ngoài khu dành cho giảng viên, Thịnh Hằng Xuyên mỉm cười đáp, “Gặp lại vẫn phải phạt một chút mới được, tôi muốn tốt cho em ấy thôi, không phạt thì em ấy không nhớ lỗi sai.”

“Vâng, thầy chu đáo quá.”

Anh giáo tận tâm Thịnh Hằng Xuyên nhìn lại vào trong văn phòng, nghĩ một chút rồi nhập một yêu cầu vào thiết bị ngoại vi.

Hình Vân ngồi trong văn phòng im lặng suy nghĩ, thời gian thấm thoát trôi qua, ngày hôm nay nắng to mà phải chạy lông nhông tiếp đón tân sinh viên, thôi thì trong cái rủi lại có cái may.

Nếu không phải kiểm điểm thì càng tốt.

Hình Vân mở thiết bị ngoài vi phỉ nhổ mắng nhiếc Diệp Tử chỉ sai đường 30′, Diệp Tử lại kiên trì cãi lại đây không phải lỗi của cậu ta, hai người cãi nhau thêm 30′ nữa.

Hình Vân giận dỗi lên internet tính tìm văn mẫu kiểm điểm nhưng văn mẫu lại không phù hợp, nằm nhoài lên bàn thϊếp đi.

Tỉnh lại đã là buổi chiều, Hình Vân bị một mùi thơm đánh thức. Cậu ngồi đây viết kiểm điểm còn có robot mang cơm trưa tới, robot do dự chuyện nên gọi cậu dậy không, thấy cậu tỉnh thì phục vụ bữa trưa rồi rời đi.

Bữa cơm này rất đầy đặn, giống như order riêng để robot mang lên vậy. Hình Vân tạm thời bị đồ ăn ngon thu phục, cảm thấy anh giáo Alpha cũng không đáng ghét như cậu nghĩ. Vừa nghĩ xong lại thấy xấu hổ vì mấy chuyện phải kiểm điểm, cảm giác tội lỗi đủ để Hình Vân múa bút viết xong bản kiểm điểm, tiện tay ký tên bạn cùng lớp lên.

Khoa Y, lớp 5, Cố Thầm Trạch.

Perfect, được rồi đi thôi ~

Scan xong bản kiểm điểm, cửa điện tử của văn phòng cũng mở ra, Hình Vân đeo cặp xách chạy đi.

Hôm nay Bồ Câu Đưa Thư delay giờ stream.

Fan Bồ Câu chết lặng, thấy cậu login chào hỏi có, tâm sự có, an tĩnh coi như chưa có gì xảy ra. Antifan từng nói fan Bồ Câu Đưa Thư toàn lũ không bình thường, vừa phải chuẩn bị sẵn tinh thần nghe nó chửi, vừa phải căng mắt xem nó đi khai khẩn đất hoang trên tinh cầu mới.

Hình Vân nhìn lướt quan khán đài giả lập, vui vẻ khi thấy boss thỏ Xuyên Lưu đã ngồi sẵn bên dưới. Chuyện sủi stream hay delay là chuyện cơm bữa, chẳng hiểu sao hôm nay Hình Vân lại thấy xấu hổ. Thỏ bự đi đến hàng đầu, mở miệng hỏi: “Mọi người chờ bao lâu rồi ạ?”

“Không lâu lắm.” Xuyên Lưu đáp.

Các viewer trong phòng stream mất hứng.

Hình Vân không quan tâm comment gào thét ra sao, chủ động xin lỗi Xuyên Lưu: “Ngại quá, hôm nay gặp chút chuyện trong trường học nên đến muộn.”

“Sao thế?” Xuyên Lưu thấy cậu không năng nổ như thường thì hỏi, “Trong hiện thực gặp thứ gì bực mình hả?”

“Ừm, chiều nay gặp một kẻ tính toán chi li, có thù tất báo, táng tận lương tâm, lòng lang dạ sói.”

Hình Vân kể lể, tại anh giáo kia hết, làm stream của cậu bị delay, để Xuyên Lưu phải đợi lâu ơi là lâu.

Đồng đội 2vs2 muốn chạy thì sao giờ, anh ta phụ trách chắc. Hảo cảm từ bữa cơm của anh giáo trong lòng Hình Vân lại về số 0.

Xuyên Lưu: “…” Có vẻ hôm nay em ấy không hề ổn thật.

“Ai bắt nạt em?” Xuyên Lưu an ủi, “Không thích thì tránh người ta xa một chút, đừng chọc người ta.”

“Vâng.” Hình Vân gật đầu, “Em hẳn sẽ không gặp lại anh ta nữa đâu, cảm ơn vì đã an ủi em.”

“Nếu có người dám bắt nạt em, cứ nói với anh một câu.” Xuyên Lưu đáp, “Vì hôm qua em đã mất công nhiệt tình dẫn anh đi ngắm cảnh rồi, không chừng ngoài đời anh cũng có thể ra tay giúp em chút đỉnh.”

Trên má bé thỏ Hình Vân nổi mây hồng.

Tuy chỉ mới quen biết, thế nhưng dáng vẻ Xuyên Lưu nghiêm túc dỗ dành thật sự rất có sức hút. Muốn cùng anh đánh 2vs2, sau đó nán lại trong game lâu hơn chút nữa.

Comment nhắc nhở Xuyên Lưu, anh khẽ lay lay lốt thỏ của Hình Vân, thấp giọng gọi: “Đi thôi, đừng để họ chờ lâu quá, hẹn gặp lại trong game.”

“Ok, hẹn gặp lại.” Hình Vân chạy về phía giao diện game.

Ở trên mạng thì không cần kiềm chế, từng phút từng giây ở bên Xuyên Lưu đều đáng giá cực kì. Đám cư dân mạng trên forum nói không sai, sau cái ngày lật xe ấy giữa anh và cậu đã hình thành liên kết.

Sợi dây liên kết quanh co, duyên này rất quý. Tại đám cư dân mạng suốt ngày hi hi ha ha cười cợt kia hết, cậu chẳng còn tâm trạng livestream, chỉ muốn yêu qua mạng thôi.

Về phần anh giáo Alpha chiều nay, cậu đang vui vẻ nên sẽ không chấp nhặt. Trời đất bao la, cái thứ nghiệt duyên giữa họ nhất định sẽ chấp dứt, mãi mãi không gặp lại.

Ít nhất là lúc này, cậu nghĩ vậy.

(TBC)