Bốp bốp.
Lâm Siêu không dừng tay, thúc giục cánh rồng cải tạo hóa thành một hắc mang, bắn liên tục, mũi thương lần lượt đâm thủng đầu thú địa long, nhưng mỗi lần cũng chỉ cắm được nửa cây thương vào người thì khựng lại, gây nên sát thương có hạn.
Lâm Siêu muốn tấn công mắt của nó, nhưng con thú địa long vô cùng xảo quyệt, lúc cảm nhận được Lâm Siêu đang hướng về phía nó, lập tức quật đầu, né tránh để mũi thương của Lâm Siêu đâm lệch hướng.
Liên tục bảy tám lần tấn công, hai cánh tay Lâm Siêu đã bủn rủn, hoàng kim khí trong cơ thể sẽ bị tiêu hao trầm trọng, không còn cách nào duy trì hoàng kim hóa ở tay. Nếu như không điều khiển được hoàng kim hóa, người và súng hợp nhất tấn công, sẽ tạo thành phản chấn nghiêm trọng cho cánh tay. Tin chắc rằng, chưa gϊếŧ chết thú địa long thì cánh tay của mình cũng bị phế bỏ trước.
Lúc này, thú địa long đã nuốt hoàn toàn thi thể con hắc xà vào bụng, cả người trở nên đầy đặn, trên vảy hiện ra ánh sáng mờ ảo màu vàng, lực phòng thủ tăng vọt. Hơn nữa những vết thương trên bụng mà mắt thường có thể nhìn thấy được đang từ từ khép lại.
Nó đang tiêu hóa hắc xà!
Sắc mặt Lâm Siêu âm trầm, nắm chắc trường thương đen sẫm, dừng lại trên không trung. Ánh mắt chợt lóe lên. Dạ dày của con thú địa long này siêu cấp, tiêu hóa con hắc xà chắc chỉ cần đến mười mấy phút là đủ rồi. Trong khoảng thời gian này có thể rút lui mọi người cũng không kịp, hơn nữa nó còn cảm giác được nhiệt độ của chướng ngại vật, bất luận là những người dân chạy nạn trốn ở đâu cũng vô ích, bởi vì đều có thể bị tìm ra.
Cuộc chiến trở nên ác liệt đến bước này, Lâm Siêu chỉ còn có hai cái lựa chọn, đầu tiên là mặc kệ toàn bộ căn cứ loài người, đưa em gái cùng mấy người Phạm Hương Ngữ chạy thoát, thứ hai là ở lại cùng chôn.
Trong đất trời một mảnh yên tĩnh không tiếng động.
Tất cả mọi người đều đang hành động hoặc là chỉ thị của Lâm Siêu.
Lâm Siêu ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua máy bay chiến đấu trên trời, cùng với các tướng lĩnh đang rút lui xa dần, thị giác cường hóa có thể cảm nhận được bất kì biểu cảm nhỏ nào trên gương mặt họ.
Lo lắng, trông đợi, mê man, sợ hãi, tuyệt vọng...
Mặc kệ sao?
Lâm Siêu hơi cúi thấp đầu.
Toàn thế giới chỉ còn tiếng tim đập nhanh,...
Dòng máu chảy trong người là lạnh như băng hay là sục sôi?
Đè nén trong yên lặng, Lâm Siêu từ từ buông lòng trường thương đen sẫm trong tay.
Trường thương nặng ngàn cân trong lòng bàn tay chợt rơi xuống, rơi trên mặt đất, tạo ra một tiếng động lớn cùng một hố sâu, vô số gạch đá lồi lõm lung tung. Súng cắm trên mặt đất, lấy nó làm chung tâm, xung quanh nứt nẻ theo hình mạng nhện. Ánh nắng cuối đông ấm áp chiếu lên báng súng, bị phản chiếu lại tạo nên ánh sáng tĩnh mịch bi thương.
Tất cả mọi người đều yên lặng như tờ.
Trong không gian tĩnh lặng ấy, Lâm Siêu nhẹ nhàng phất cánh rồng, chậm rãi bên lên trên cơ thể của thú địa long một cách vô ích.
Thú địa long đang toàn lực tiêu hóa hắc xà chợt mở mắt ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Siêu
Lâm Siêu bay qua đỉnh đầu nó, đi tới vị trí đuôi rắn.
Thú địa long nghiêng đầu nhìn Lâm Siêu, tựa hồ muốn nhìn xem rốt cuộc anh muốn làm gì.
Lâm Siêu rất nhanh chóng đáp trên người nó, chỉ thấy anh giang hai cánh tay, ốm lấy đuôi địa long. Tất cả lông vũ màu đen của cánh rồng cái tạo chìm vào trong cánh, chỉ để lộ ra một đôi cánh thịt đen nhánh, đây mới là hình dạng thật sự của cánh rồng cải tạo.
Lâm Siêu ôm thật chặt đuôi rắn, hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra một tia thâm trầm kiên quyết, cổ họng anh gầm thét, kích hoạt toàn lực cánh rồng cải tạo.
Cất cánh!!
"A..a…a…" Lâm Siêu ngửa mặt lên trời gầm thét, đầu đầy tóc đen ngẩng lên, bắp thịt trên cánh tay phồng lên, gân xanh nổi lên như rồng có sừng, hai cánh tay căng máu đỏ, hơi nóng từ trong lỗ chân lông tỏa ra, dùng lực cánh rồng cải tạo, lật ngược người con cự xà.
“A… a… a…”
Hai cánh tay như xé, hai mắt Lâm Siêu đỏ thẫm, rống lên đầy giận dữ.
Thú địa long có chút hoảng sợ, thân người ưỡn ẹo muốn thoát khỏi Lâm Siêu nhưng nó vừa nuốt chửng hắc xà, cơ thể ục ịch, căn bản là không thể dùng lực, có có thể để mặc cho Lâm Siêu ôm đuôi rắn quật.
Lâm Siêu không ngừng bay lên, dồn hết toàn lực.
Phù phù.
Mạch máu trên hai cánh tay anh nổ tung, không còn cách nào chịu đựng được sức nặng. Máu nóng bắn tung tóe lên mặt anh. Mặt mũi anh dữ tợn, điên cuồng rống lên.
Không ngừng, không ngừng, không ngừng bắn lên.
Cánh rồng cải tạo sau lưng anh không ngừng đau nhức giống như hàng ngàn mũi kim đâm vào, đầu óc đau nhức. Lâm Siêu cắn răng, rống lên đầy giận dữ.
Trong nháy mắt, bóng người địa long thú từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, chỉ có vệ tinh trong trung tâm tình báo theo dõi hình ảnh mới có thể nhìn thấy.
Tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Những tiếng rống kia vang khắp căn cứ, vang vọng ở bên tai họ không thôi.
Hốc mắt Sở Sơn Hà đỏ bừng, nắm thật chặt quả đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm nhận được.
Thời khắc này, bất luận là Tư lệnh Hứa hay là các Đại tướng, đều bị một màn này làm cho rung động hoàn toàn. Qua màn hình theo dõi, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng sự điên cuồng trên mặt người thanh niên cũng với cánh tay không ngừng vỡ của anh. Nhưng mà anh vẫn không lựa chọn buông tay.
Gầm thét như dã thú, kí©ɧ ŧɧí©ɧ linh hồn và từng tế bào cơ thể của mỗi người.
Tư lệnh Hứa lặng lẽ cúi đầu, đưa tay lau trán, sau đó đứng tư thế tiêu chuẩn, động tác tay chào.
Trong doanh trại của căn cứ, Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt cùng Phạm Hương Ngữ đứng trên một tòa cao ốc, thông qua ống nhòm nhìn thấy cảnh tượng này, mỗi người đều yên lặng không nói gì.
Một lát sau, Vưu Tiềm mở miệng khổ sở nói: “Không nghĩ tới người lạnh lùng vô tình nhất trong chúng ta lại điên cuồng như vậy.”
Phạm Hương Ngữ kinh ngạc nhìn nói: “Tại sao, với tính cách của anh ta, không thể không biết chuyện ngu xuẩn như vậy không có lợi gì cho mình, chẳng lẽ có nguyên nhân gì sao?”