Trong thính giác của Lâm Siêu, động tĩnh của bọn xác thối này nổi bật như những con đom đóm vậy, lúc này có 7 con xác thối chạy ra khỏi ngõ, đuổi về phía họ trong màn đêm.
Lâm Siêu liếc nhìn Phạm Hương Ngữ, nói: “Cô đi đối phó đi.” Vài con xác thối bình thường, anh thực sự chẳng muốn ra tay.
Phạm Hương Ngữ bĩu môi: “Chỉ giỏi sai người khác.” Mặc dù không tình nguyện nhưng cô ta vẫn phóng sóng điện trong đầu ra kiểm soát 7 con xác thối này, hơn nữa còn làm bọn chúng phân tán ra, dẫn những con xác thối cũng đuổi theo đi chỗ khác.
Chẳng bao lâu sau, họ đã đi tới cuối đường, Lâm Siêu chọn một cửa hàng tiện lợi 24h làm nơi trú chân đêm nay.
Ở cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi có mười mấy thi thể người bị gặm trơ xương trắng, chừa lại một ít thịt dính trên xương bốc mùi thối rữa, mọc đầy giòi bọ.
Dựa vào thính lực, Lâm Siêu phát hiện bên trong cửa hàng tiện lợi có ba con xác thối, mười mấy xác người bên ngoài cửa là những người bị cơn đói hành hạ, tới cửa hàng tiện lợi tìm thức ăn, kết quả trở thành thức ăn của ba con xác thối ở bên trong.
Lâm Siêu để Lâm Thi Vũ xuống, dắt chị đi vào trước.
Diệp Phỉ đuổi theo từ đằng sau tới, chạy một mạch thở hồng hộc, thấy Lâm Siêu định mở cửa của cửa hàng tiện lợi ra, cô ta lập tức tái mặt, vội vàng nói: “Đừng, trong đó có quái vật!”
Cọt kẹt!
Cửa thủy tinh trong suốt của cửa hàng tiện lợi được mở ra.
Diệp Phỉ thầm nghĩ tiêu rồi.
Cô ta đã từng chứng kiến tốc độ của những con quái vật này vượt xa con người như thế nào, một khi đã bị chúng để mắt tới thì rất khó thoát, huống hồ là ở khoảng cách gần như thế...
Grào!
Mấy tiếng gầm gừ vang lên sau cửa, từ trong bóng tối sau cửa bỗng nhảy ra ba bóng đen mục rữa toàn thân, khuôn mặt thối nát trở nên đáng sợ dưới ánh trăng mờ.
Diệp Phỉ đã lường trước được tình cảnh này, cô ta cắn răng, không chọn quay người chạy trốn mà trái lại, bất ngờ xông tới.
Đúng lúc này, xảy ra một cảnh khiến cô ta phải kinh ngạc, người thanh niên chừng 20 tuổi bỗng lấy đâu ra một cây rìu cứu hỏa, bổ vào đầu một con xác thối.
Tốc độ nhanh như chớp giật, con xác thối mới xông ra từ sau cửa đã bị bổ trúng đầu, cơ thể cứng đờ, ngã bổ về phía trước, hai con xác thối bên cạnh nó vẫn gào lên xông tới.
Lâm Siêu không hề dừng tay, sau khi vung cây rìu cứu hỏa lên, anh xoay người tung một cú đá trúng vào bụng một con xác thối, đá văng cơ thể nó vào trong bóng tối trong cửa hàng, hơn nữa còn trở tay tiện đà bổ một nhát trúng đỉnh đầu một con xác thối khác. Sức mạnh cực kỳ lớn trực tiếp bổ đôi xương sọ của nó, chẻ thẳng từ phần trán mục rữa xuống mũi, môi và xuống tới tận cằm.
Rìu cứu hỏa hơi nghiêng một chút, tách đầu nó ra, óc chảy òng ọc ra ngoài qua chỗ vết thương.
Lâm Siêu dùng lưỡi rìu chống cơ thể nó một cái, tránh nó ngã nhào vào người làm bẩn quần áo, cây rìu cứu hỏa này anh tìm thấy lúc đi đường, cất nó vào trong không gian độc lập cùng với chó hoàng kim và quái vật cỏ, có thể lấy ra sử dụng trong trận chiến bất kỳ lúc nào.
Lúc này, con xác thối bị đạp vào trong quán đã bò dậy, xông tới, bị Lâm Siêu bổ cho một nhát rìu ngay ở cổ, chém bay đầu.
Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong khoảng chưa tới 10 giây, ba con xác thối đã được giải quyết, Diệp Phỉ đang định tới cứu viện đứng đực ra.
Đợi ba người nhóm Lâm Siêu vào trong cửa hàng, cửa thủy tinh đóng lại rồi, nữ cảnh sát mới hoàn hồn, vội vàng đi vào theo, mở cửa tiệm, nhìn ba con xác thối chết dưới đất, cô ta vẫn thấy hơi e sợ chúng, cứ như thể bọn chúng có thể vùng dậy nhào tới cắn người bất cứ lúc nào.
Lâm Siêu bật đèn, phát hiện ra đã mất điện, đành phải móc đèn pin lấy được ở siêu thị dọc đường cất vào trong không gian độc lập ra, đưa cho Lâm Thi Vũ, nói: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải lên đường.”
Lâm Thi Vũ “ừ” một tiếng, cầm đèn pin soi giá hàng, phát hiện ra trên giá có rất nhiều đồ ăn vặt, rượu và thuốc lá, chị tiện tay lấy hai túi khoai tây chiên, đưa cho Phạm Hương Ngữ một túi.
Phạm Hương Ngữ rất tự nhiên nhận lấy, sau đó bóc ra, bắt đầu ăn, bĩu môi nói: “Ừm, mùi vị không tồi, có điều vẫn thua thịt người một chút…” Vừa nói đến đây, lập tức cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.
Cô ta ngượng ngùng ngậm miệng lại, không cần nhìn cũng biết đó là ánh mắt của Lâm Siêu.
Diệp Phỉ đi vào trong cửa hàng, dựa vào ánh đèn pin trong tay Lâm Thi Vũ, nhìn thấy ngay đồ ăn xếp đầy trên giá, cô ta có cảm giác như đang nằm mơ. Cô ta đã quan sát cửa hàng tiện lợi này mấy ngày nay rồi, tuy rất muốn vào đây, nhưng trong cửa hàng có ba con xác thối. Mặc dù cô ta có súng lục nhưng không dám tùy tiện nổ súng, bởi vì tiếng súng rất dễ thu hút những con quái vật khác tới, cho nên đành bất đắc dĩ coi cửa hàng này là khu vực cấm.
Không ngờ, hiện tại cô ta lại đang đứng trong cửa hàng này với rất nhiều đồ ăn ở ngay trước mặt!
Cô ta bỗng nuốt nước bọt, kể từ lúc tận thế bắt đầu, cô ta chưa từng được ăn no một bữa nào, hơn nữa đồ ăn mỗi bữa càng ngày càng cắt giảm dần, hai ngày nay, mỗi bữa cô ta chỉ ăn một chiếc kẹo mà thôi!
Nhìn đồ ăn chất đầy phòng, cô ta không vội vã ăn ngay mà nhìn về phía Lâm Siêu, nghi ngờ hỏi: “Anh không phải người sống sót bình thường sao?”
Lâm Siêu tiện tay lấy một túi quà vặt bắt đầu ăn, ngồi trên ghế xoay sau quầy thu ngân, lạnh nhạt hỏi: “Có ý kiến gì sao?”
Diệp Phỉ hơi ngẩn ra, nhìn chăm chú Lâm Siêu, nói: “Thân thủ vừa rồi của anh tuyệt đối không phải người bình thường, chẳng lẽ anh là quân nhân? Không đúng, anh không có kiểu kiên cường của quân nhân, hẳn là lính đánh thuê quốc tế hoặc là sát thủ?”
Lâm Siêu liếc cô ta một cái, nói: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là một người bình thường, một người dân nhỏ bé của thành phố mà thôi.”
Đương nhiên Diệp Phỉ sẽ không tin lời anh, dựa vào quá trình Lâm Siêu chém gϊếŧ ba con xác thối vừa rồi, cô ta đã nhìn ra được rất nhiều điểm khả nghi, đầu tiên là thân thủ rất nhanh nhẹn, tuyệt đối không phải người bình thường, bất kể là sức mạnh, tốc độ, khả năng phản ứng đều giống người lính dày dạn kinh nghiệm sa trường.
Tiếp đó là biểu cảm, ung dung, tỉnh táo, lúc bổ đầu ba con quái vật, người thanh niên này không hề nhíu mày hay khó chịu, dường như cảnh tượng máu me đó là chuyện hết sức bình thường. Ngay cả một người từng nhìn thấy rất nhiều tai nạn giao thông, rất nhiều thi thể như cô cũng không thể giữ bình tĩnh được như vậy.
Một điều nữa là phản ứng của hai “em gái” của anh dường như cũng thấy chuyện này rất bình thường, có thể thấy anh đã từng làm chuyện này rất nhiều lần!
“Anh có sức mạnh lớn như vậy thì sao không cứu hai mẹ con vừa rồi?” Diệp Phỉ nhíu mày, hơi tức giận nhìn Lâm Siêu, cô ta không quên được cảnh tượng đứa bé đó bị con quái vật bổ nhào tới cắn xé, nó giống như một cơn ác mộng cứ phát đi phát lại trong đầu cô ta, không thể xóa nhòa.
Nếu Lâm Siêu chịu ra tay thì cô ta tin rằng người thanh niên này có thể cứu mẹ con họ!
Lâm Siêu liếc cô ta một cái, không thèm để ý.
Phạm Hương Ngữ vừa nhai khoai tây chiên vừa cười hì hì nói: “Chị cảnh sát này, nếu chị trông mong ác ma này cứu người thì đúng là quá ngây thơ, anh ta không gϊếŧ người là đã tốt lắm rồi, với anh ta thì chắc người trên đời này chẳng quan trọng bằng một ngón tay của chị gái anh ta đâu.”
“Chị gái?” Diệp Phỉ nhìn hai cô gái, hỏi: “Ai là chị gái của anh ta? Sao anh ta lại ích kỷ vậy được!”
Lâm Thi Vũ đẩy gọng kính, nói: “Tôi là chị gái của em ấy. Tôi tin Tiểu Siêu làm vậy là có nỗi khổ tâm riêng của em ấy, cô đừng trách em ấy.”
Diệp Phỉ quan sát chị, giật mình hỏi: “Cô là chị gái của anh ta à? Sao vậy được…” Cô ta chợt nhận ra mình hỏi sai vấn đề cốt lõi, không khỏi phẫn nộ nói: “Khổ tâm là sao, với anh ta, đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi mà!”
Lâm Thi Vũ không phản bác được, trong lòng chị cũng không hiểu suy nghĩ của Lâm Siêu nhưng chị không trách móc em ấy vì… đó là em trai của chị, là em trai chị tự tay nuôi lớn. Bất kể em ấy làm gì, chị luôn đứng về phía em ấy, dù cho là đối đầu… với toàn bộ thế giới!
Lâm Siêu hơi ngước mắt nhìn lên, lạnh lùng nhìn Diệp Phỉ: “Tại sao tôi phải cứu họ?”
“Tại sao...” Diệp Phỉ ngây người, cô ta không ngờ người đàn ông này có thể dùng giọng điệu đường hoàng như vậy để hỏi một câu như thế, cô ta có cảm giác cách nhìn nhận về thế giới của bản thân bị bóp méo, cô ta tức giận nói: “Cứu người còn cần lý do à?”
“Không cần à?” Lâm Siêu hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là không cần rồi!” Diệp Phỉ đáp gần như không cần đắn đo: “Chúng ta đều là con người mà, người cứu người còn cần lý do nữa sao?”
Lâm Siêu lạnh lùng nói: “Nếu tôi cứu họ thì sau đó sẽ sao nữa?”
“Sau đó...” Diệp Phỉ sửng sốt một chút, đáp theo bản năng: “Đương nhiên là cùng nhau sống sót rồi!”
Phạm Hương Ngữ che miệng cười khẽ, cảm giác cứu cô cảnh sát này đúng là không sai, thực sự là ngốc nghếch đáng yêu, hơn nữa còn có thể chọc tức đại ác ma!
Lâm Siêu nhíu mày. Với cá tính của anh thì đáng ra ngay từ đầu đã chẳng buồn để ý tới cô cảnh sát này rồi. Bởi vì, với anh, đây chỉ là một người không liên quan gì, người khác nhìn nhận anh như thế nào anh chẳng buồn để ý, nhưng anh không muốn khiến chị gái cũng không hiểu nổi suy nghĩ của mình, cho nên anh rất chân thành nhìn nữ cảnh sát này, nói từng chữ từng chữ: “Thứ nhất, tôi cứu họ xong, họ sẽ đi theo chúng tôi, sẽ dựa dẫm vào chúng tôi như ký sinh trùng, bám lấy chúng tôi, vừa rồi cô cũng đã thấy rồi đó, để được trốn trong tầng hầm, họ có thể bán rẻ tự trọng và thân thể!”
Sắc mặt Diệp Phỉ hơi khó coi, cô ta nói: “Con người bị ép đến đường cùng nên mới làm ra một số chuyện điên cuồng, ai cũng vậy, bản tính của họ không xấu, tất cả là do hoàn cảnh bức bách.”
Lâm Siêu bình tĩnh nhìn cô ta, nói: “Tôi không muốn tranh luận tốt xấu với cô, bởi vì tốt hay xấu đều không quan trọng, điều tôi muốn nói với cô là người cần tôi cứu thì không thể sống lâu còn người có thể sống lâu thì vốn không cần tôi cứu.”
Diệp Phỉ phản bác: “Không thể nói vậy được, nếu anh cứu được họ, cho dù họ có bám lấy anh thì cũng có ảnh hưởng gì tới anh đây, dù sao anh cũng rất mạnh mà.”
“Sao cô biết là không ảnh hưởng gì?” Ánh mắt Lâm Siêu lạnh lùng, anh nói: “Chúng tôi phải đi qua vài tỉnh, vài chục thành phố để tới thủ đô. Trên hành trình này, cho dù là chúng tôi cũng không thể đảm bảo cơ hội sống sót 100%, nếu mang thêm hai người vướng chân vướng tay… Thứ nhất, số lượng người đông thì mùi sẽ rõ, dễ thu hút sự chú ý của quái vật. Thứ hai, thể chất của họ có thể bắt kịp tốc độ của chúng tôi không? Hay là cô nghĩ chúng tôi có thể đi chậm lại một chút trên lộ trình đầy rẫy nguy hiểm này để chờ họ chậm rãi đi theo?”