Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Tống Linh Linh mở mắt ra.
Cô lim dim cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường ra xem, năm giờ.
Theo thông lệ quốc tế mà lướt vòng bạn bè một lúc, Tống Linh Linh do dự một lúc mới bò dậy khỏi giường.
Cô chăm sóc bạn nhỏ hai ngày nay ăn không ít, mặc dù lượng vận động lớn, nhưng cô sợ lên máy quay mặt sẽ sưng lên, quyết định đi ra ngoài chạy bộ một lúc.
Phía sau khách sạn có một con sông không lớn cũng không nhỏ, không khí vô cùng trong lành, rất thích hợp cho việc tập thể dục vào buổi sáng và buổi tối.
Sau khi tắm rửa đơn giản xong, Tống Linh Linh đội mũ, đeo khẩu trang ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, cô còn gửi cho Lâm Hạ một tin nhắn chia sẻ vị trí của mình.
Tống Linh Linh cúi đầu đi qua hành lang, cũng không chú ý đến phía sau có cánh cửa phòng cũng mở ra rồi.
Cho đến khi cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay xuất hiện trước mặt cô, cô mới hơi ngước mi mắt lên một chút.
“...”
Bốn mắt nhìn nhau.
Tống Linh Linh ngơ ngác một lúc: “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục đối với chuyện cô xuất hiện trong thang máy này, không hề bất ngờ dù chỉ một chút.
Anh ừm một tiếng, đứng sang bên cạnh cô.
Tống Linh Linh nhìn ngang đánh giá một chút quần áo thể thao trên người anh, sau khi xác định anh cũng đi tập thể dục, không có biết rõ còn cố hỏi.
Cô lơ đãng nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, một cảnh tượng đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
…
“Còn không đi?”
Thang máy xuống đến lầu một, Giang Trục bước lên trước một bước, phát hiện người bên cạnh không đi theo.
Tống Linh Linh lấy lại tinh thần, ngước mắt lên nhìn về phía anh.
Sau khi chú ý đến vẻ mặt Giang Trục vẫn như thường, Tống Linh Linh đè nén nỗi lo lắng trong lòng lại. Cô nghĩ, Giang Trục có lẽ sẽ không tính toán với cô chuyện cô sập cửa vào mặt anh lúc cô mệt mỏi nhỉ.
Chắc anh không nhỏ mọn đến như vậy.
Tống Linh Linh vừa thuyết phục bản thân, vừa thử thăm dò Giang Trục.
“Đạo diễn Giang anh mỗi buổi sáng đều sẽ ra ngoài chạy bộ?”
Giang Trục: “Không phải.”
Tống Linh Linh: “...Ồ.”
Vậy hôm nay sao anh chạy bố thế. Lời này cô không dám hỏi.
Cảm nhận được sự im lặng của người bên cạnh, Giang Trục liếc nhìn cô một cái: “Ngủ đã rồi?”
“?”
Thần kinh Tống Linh Linh căng chặt. Cô mím môi một cái, dè dặt nhìn về phía anh, khẽ ừm một tiếng: “Hôm qua tôi… Tôi không phải cố ý đâu.”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, Giang Trục cười một tiếng: “Tính khí gắt ngủ của cô cũng dữ dằn đấy.”
Tống Linh Linh hậm hực, không dám hé răng.
Giang Trục cũng không phải thật sự muốn tính toán với cô chuyện cô sập cửa không tiếp mình, có điều anh có hơi tò mò: “Cô vẫn luôn gắt ngủ như vậy?”
“... Lúc quá mệt sẽ như vậy.” Tống Linh Linh thành thật nói.
Có những lúc thật sự không phải cô muốn nổi cáu, mà là không khống chế được. Con người vào những lúc không tỉnh táo, hành vi và cách ứng xử đều không chịu sự kiểm soát của não bộ.
Giang Trục mỉm cười: “Biết rồi.”
“...?”
Tống Linh Linh ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Biết rồi?
Biết cái gì rồi?
Đáng tiếc là, Giang Trục không cho cô câu trả lời, nhanh chóng chuyển sang một chủ đề khác.
“Ý tưởng về bài đăng thanh minh trên Weibo công ty, là cô nghĩ ra?”
Tống Linh Linh: “Xem như là vậy.”
Cô nói với Giang Trục, là Lâm Hạ đã truyền cảm hứng cho cô.
Lâm Hạ rất thích chụp những việc làm hằng ngày của cô ở trường quay, về cơ bản thì mỗi ngày đều sẽ chụp rất nhiều, sau khi chụp xong, cô ấy còn biên soạn văn bản vào bức ảnh, lấy một vài bức ảnh gây cười của cô làm thành meme rồi gửi vào trong nhóm làm việc của bọn họ.
Tống Linh Linh lúc vừa nhìn thấy thì cảm thấy không nói nên lời, không biết từ lúc nào, bản thân cô cũng bắt đầu dùng những bức ảnh đó. Không chỉ có cô, ngay cả Thịnh Vân Miểu cũng thường xuyên dùng meme của cô.
Cho nên hôm qua lúc Đường Vân Anh nói với cô về bài đăng thanh minh trên weibo, Tống Linh Linh ngay lập tức nghĩ đến cách này.
Tất nhiên điều may mắn nhất là, cô kêu Lâm Hạ tìm lại ảnh trong máy ảnh, cô ấy thật sự tìm ra hết toàn bộ. Nếu như không có những bức ảnh Lâm Hạ lưu giữ lại, vậy biện pháp đó của cô cũng không có đất dụng võ.
Nghe vậy, ánh mắt sâu xa của Giang Trục nhìn cô một cái, khẽ cười một tiếng: “Cũng khá thông minh.”
Lúc Tống Linh Linh ngước mặt lên, đúng lúc bắt được nét mặt tươi cười của anh.
Ánh nắng ấm áp của buổi sáng, sương mù dần tan đi, mặt trời dần dần ló dạng, quầng sáng nhàn nhạt nghiêng mình chiếu từ phía xa đến rơi vào trên người bọn họ. Rơi vào gương mặt góc cạnh, anh tuấn của Giang Trục.
Khoảnh khắc anh nở nụ cười, có phút chốc khiến Tống Linh Linh phân tâm.
Giang Trục đúng thật là… Có chút điển trai.
Đặc biệt là lúc cười lên, lúc đường nét khuôn mặt trở nên dịu dàng, càng có thể thu hút ánh nhìn của cô.
Giang Trục nhận ra Tống Linh Linh đang ngẩn người, anh nhướng mày một cái: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không…” Tống Linh Linh ép bản thân dời tầm mắt đi, lại không nhịn được tò mò hỏi: “Đạo diễn Giang, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Giang Trục: “Cái gì?”
Tống Linh Linh nhìn làn da với nước da trắng sáng của anh, do dự hỏi: “Thể chất của anh là không rám nắng hả?”
Cô lần đầu thấy có đạo diễn mỗi ngày dầm mưa dãi nắng như Giang Trục mà vẫn có thể trắng như vậy.
Giang Trục: “... Nếu tôi nói tôi có bị rám nắng thì sao?”
“Nhưng anh hình như không bôi kem chống nắng mà.” Tống Linh Linh thành thật trả lời.
Cô có thể nhìn ra, trên mặt Giang Trục không hề bôi gì cả.
Giang Trục nghẹn lời một lúc, giơ tay sờ sờ xương chân mày: “Gần như là vậy.”
Chỉ là cá nhân anh vốn không quan tâm điểm này.
Tống Linh Linh gật đầu: “Thảo nào.”
Ông thời thật không công bằng, không chỉ để Giang Trục sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho anh đường nét trên gương mặt tinh xảo và tỷ lệ cơ thể tương đương với người mẫu không nói, còn ban cho anh làn da trắng sáng không rám nắng mà chín mươi phần trăm con gái đều muốn có được.
Không nghe rõ lời cô lẩm bẩm nhưng Giang Trục cũng không hỏi. Anh đoán chẳng lẽ là lời gì đó khó nghe.
“Chuẩn bị chạy bao lâu?”
Tống Linh Linh: “Bốn mươi phút, có điều tôi chạy rất chậm.”
Giang Trục nhìn cô một cái: “Còn sớm, không cần vội.”
“... Ồ.”
Hai người không trò chuyện nữa, chậm rãi ở con đường nhỏ đón gió bên sông tập luyện.
Buổi sáng có gió chầm chậm thổi đến, thoải mái lại tự do.
Tốc độ chạy bộ của Tống Linh Linh thật sự không nhanh, cô là một người làm chuyện gì cũng kiên nhẫn, làm từng ít và kiên trì làm mãi. Anh không đợi Tống Linh Linh, Tống Linh Linh cũng không cần anh đợi.
Một tiếng sau, người luyện tập xong trở về khách sạn.
Lúc đi ra khỏi thang máy, Giang Trục nhìn người nước da hồng hào, tràn đầy năng lượng ở bên cạnh một cái: “Chín giờ đến phim trường.”
Tống Linh Linh: “... Vâng.”
…
Tám giờ rưỡi, Tống Linh Linh đã đến phim trường.
Nhân viên công tác cũng lần lượt đến nơi, nhìn thấy cô trở lại, đều nhiệt tình chào hỏi cô.
Tống Linh Linh mỉm cười đáp lại, ngồi vào vị trí xem kịch bản. Cô cần phải nghiền ngẫm nhiều lần mấy cảnh hôm nay cần quay.
Lúc Từ Mãn đến, Tống Linh Linh đang buồn phiền vì không có ai tập dượt cùng.
“Linh Linh.” Anh ấy to giọng hét lớn: “Sao cậu đến sớm như vậy, có phải nóng lòng muốn đóng phim với tôi rồi không.”
Tống Linh Linh nhìn anh ấy như đang nhìn một kẻ ngốc, không muốn nói chuyện.
Cô thật sự rất muốn hỏi fans của Từ Mãn… Bọn họ thật sự cảm thấy anh trai nhà mình anh tuấn, điển trai, có thể ngầu lòi cũng có thể ngọt ngào sao?
Vế trước cô miễn cưỡng có thể tán thành, nhưng vừa có thể ngầu lòi cũng có thể ngọt ngào này Tống Linh Linh thật sự… Không thể công nhận được.
Cả người anh ấy từ trên xuống dưới cái gì cũng có, ngoại trừ ngọt ngào và ngầu lòi.
Nhìn thấy ánh mắt chê bai của Tống Linh Linh, Từ Mãn “chẹp” nhẹ một tiếng: “Con gái các cậu chính là có mới nới cũ.”
“?”
Tống Linh Linh: “Cậu đây lại là rút ra kết luận từ đâu nữa vậy?”
“Chính là rút ra từ trên người cậu vừa nãy.” Từ Mãn nhìn cô một cái: “Ra ngoài quay tống nghệ với người đàn ông khác hai ngày, trở về nhìn thấy tôi liền không nhiệt tình nữa.”
Anh ấy lẩm bẩm: “Cái này còn không phải có mới nới cũ sao?”
Tống Linh Linh trợn mắt với anh ấy một cái: “Bạn học Từ, cậu có thể duy trì hình ảnh anh chàng đẹp trai của cậu một chút không?”
“Hả?”
Từ Mãn nhướng mày, tự luyến nói: “Tôi bây giờ không phải đang duy trì sao? Hôm nay tôi rất đẹp trai mà.”
“... Trai đẹp ngoài việc cần có vẻ ngoài ưa nhìn ra, tính cách cũng phải đẹp.”
Từ Mãn cau mày, khó hiểu mà nhìn về phía Lâm Hạ ở một bên: “Tính cách của tôi không đẹp sao?”
Lâm Hạ không dám nói chuyện.
Tống Linh Linh lắc đầu: “Bây giờ cậu giống như con trai ngốc của nhà địa chủ, không hề đẹp trai một chút nào hết.”
Từ Mãn nghẹn họng.
Anh kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Tống Linh Linh, muôn vàn cảm thán: “Aiz, Linh Linh quả nhiên không thích tôi nữa.”
Tống Linh Linh nói không lại anh ấy, bị ép bỏ cuộc.
Cô im lặng một lúc, gượng gạo chuyển chủ đề nói chuyện: “Cùng tôi tập dượt đi.”
“Được.”
Từ Mãn rộng rãi: “Mặc dù Linh Linh không yêu tôi nữa, nhưng tôi vẫn phải cùng cô ấy tập dợt đàng hoàng.”
“...”
Tống Linh Linh cầm lấy quyển kịch bản đập anh ấy một cái: “Bình thường chút đi anh Từ đẹp trai.”
Từ Mãn cười hì hì: “Được.”
Hai người không ngừng pha trò, cảnh tượng nhìn vào vui vẻ hòa thuận.
Mỗi lần nhìn thấy hai người ở gần nhau, Dư Đan liền nhịn không được cảm khái mấy câu kiểu của ông bà già, “Còn trẻ sướиɠ thật đấy, Tống Linh Linh và Từ Mãn đúng là một đôi hoàn hảo.
Vậy mà, cô ấy cứ thích ở bên cạnh Giang Trục nói chuyện.
Giang Trục lại nghe thấy những lời lặp đi lặp lại thế này, nghiêng mắt nhìn hai người ở gần đó đang “tán tỉnh ve vãn”, vẻ mặt không mấy cảm xúc.
Anh nhận ra rằng, thể chất của Tống Linh Linh rất cực đoan. Người thích cô sẽ cực kỳ thích cô, còn không thích cô, khi qua lại với cô sẽ luôn ôm lấy suy nghĩ muốn tiêu hủy cô.
…
Buổi sáng, Tống Linh Linh chỉ có một cảnh quay. Quay xong cô cũng không rời đi, mà ở lại trong đoàn phim học hỏi quan sát.
Buổi trưa lúc ăn cơm Giang Trục tuyên bố với mọi người một chuyện. Ngày mai sẽ có một diễn viên vào đoàn, quay lại những cảnh quay trước đây của Trương Viên Hinh.
Diễn viên đó tên Vu Tịnh, nhỏ hơn Tống Linh Linh một tuổi, còn đang là sinh viên năm ba trong trường.
Sau đó không lâu, Tống Linh Linh nghe thấy nhân viên công tác thảo luận, nói Vu Tịnh là Giang Trục đích thân về Bắc Thành tìm đến. Trước đây cô ấy từng quay một bộ phim, nhưng vẫn chưa lên sóng, người này dường như cũng là loại phái diễn xuất có thiên phú.
Vì vậy, áp lực của Tống Linh Linh cực lớn.
Đúng như dự đoán, Vu Tịnh là một diễn viên có thiên phú.
Hôm sau vừa vào phim trường, cô ấy liền nhanh chóng đi vào trạng thái, diễn cảnh hai người với Từ Mãn, khiến phó đạo diễn Vương và những người khác điên cuồng khen ngợi.
Ngay cả nhà sản xuất phim cũng nói đổi được diễn viên giỏi, Vu Tịnh và Từ Mãn kết hợp diễn càng có sức sống, càng đặc sắc.
Đối thủ mạnh có thể khơi dậy tiềm lực của diễn viên.
Những ngày quay bù sau đó, cô cũng rõ ràng nhận thấy được tâm trạng của Giang Trục rất tốt.
Giang Trục đối với những diễn viên có thiên phú, thông thường đều không keo kiệt giành những lời khen ngợi, giảng giải kịch bản.
Tống Linh Linh nhìn cảnh này, lần nữa hối hận, tại sao bản thân không phải diễn viên có thiên phú.
Tối hôm nay, Tống Linh Linh và Vu Tịnh phải quay cảnh hai người.
Cảnh quay này của hai người, là một cảnh Tô Vãn bị tát. Tô Văn Âm do Vu Tịnh thủ vai sau khi biết được quan hệ của Tô Vãn và Trần Dặc, tức giận mà tìm cô ấy đối đầu.
Cô ta nói rất nhiều lời làm tổn thương đến Tô Vãn, hoàn toàn hạ thấp giá trị của Tô Vãn, bảo Tô Vãn đừng tiếp tục bấm lấy Trần Dặc nữa.
Tô Vãn mặc dù cảm thấy cô ta nói đều là sự thật, nhưng cũng không ngốc nghếch mà bằng lòng thỏa hiệp.
Cô thích Trần Dặc.
Nếu Trần Dặc không thích cô, vậy cô sẽ cất giấu niềm yêu thích này lên. Nhưng cô sẽ không vì vậy mà không qua lại với Trần Dặc nữa.
Trừ khi.
Trừ khi chính miệng Trần Dặc nói với cô, sau này đừng gặp mặt nữa.
Bởi vì sự kiên trì của cô, Tô Văn Âm tức điên lên tát cô một cái.
Trước đây khi quay cảnh này cùng với Trương Viên Hinh, Tống Linh Linh yêu cầu là đánh thật. Chỉ có đánh thật, mới có thể thể hiện ra được hiệu quả tốt nhất.
Quay lại lần nữa cũng sẽ như vậy.
Chỉ có điều vẫn chưa quay đến cảnh tát, Tống Linh Linh liền bị Giang Trục hô dừng.
Giang Trục nhíu mày nhìn cô: "Cô cảm thấy cảm xúc lúc nãy của bản thân có đúng không?"
Lúc Tống Linh Linh quay phim, sợ nhất là bị Giang Trục hỏi ngược lại.
Mỗi lần khi anh sa sầm mặt hỏi ngược lại cô như vậy, cô đều cảm thấy như bị tra tấn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Linh Linh mím môi một cái, nhỏ giọng nói: "Không đúng."
Giang Trục: "Không đúng thế nào?"
Tống Linh Linh không dám hé răng.
Thấy hai người như vậy, Vu Tịnh vội vàng lên tiếng: “Đạo diễn Giang, tôi và chị Linh Linh vẫn chưa thân thiết lắm, anh có thể cho bọn tôi thêm chút thời gian tập dợt không?”
Giang Trục nhìn Tống Linh Linh một cái: "Nghỉ ngơi mười phút."
Nhân viên công tác nghỉ ngơi.
Vu Tịnh và Tống Linh Linh tập dợt.
"Chị Linh Linh, cảm xúc của chị ở cảnh quay này nên là thế này…" Cô ấy nhiệt tình lại thông minh, Khiến Tống Linh Linh vô cùng xấu hổ.
Ngay lúc này, cảm giác tự ti rất ít khi xuất hiện, đột nhiên cứ như bọt nước, xì xì xì mà bốc ra.
Mười phút sau, hai người quay lại hai cảnh quay này.
Chỉ là vừa bắt đầu chưa được nửa phút, Giang Trục lần nữa hô dừng. Ánh mắt anh sâu thẳm mà nhìn Tống Linh Linh, nhíu chặt đầu lông mày: “Có phải cô không muốn quay cảnh này đúng không?”
Tống Linh Linh khựng lại: “Không có.”
"Vậy tại sao ngay cả một cảm xúc đơn giản cô cũng không nắm bắt được?" Giang Trục lạnh giọng: "Biểu hiện hôm nay của cô, còn tệ hơn so với lúc vừa vào đoàn phim."
Đêm khuya, những người bận bịu cả một ngày vốn đã có hơi bực dọc, Giang Trục mấy ngày nay vì không muốn làm chậm tiến độ khi quay lại những cảnh này, đã thức mấy đêm liền, tinh thần và sức khỏe đều đã đạt đến giới hạn.
Anh nói chuyện trước giờ vẫn luôn thẳng thắn, diễn viên diễn không tốt chính là không tốt, anh sẽ trực tiếp hô cắt, làm lại.
Đối với Tống Linh Linh, cũng không ngoại lệ.
Nghe anh nói như vậy, sắc mặt Tống Linh Linh trắng bệch. Cô tự biết lúc đối mặt với Vu Tịnh, bản thân biểu hiện không tốt, nhưng cô không ngờ Giang Trục sẽ nói cô diễn còn tệ hơn lúc vừa vào đoàn.
Từ Mãn ở bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được nói: "Đạo diễn Giang, có lẽ là do Linh Linh quay phim cả một ngày nên có hơi mệt rồi, hay là cảnh quay này ngày mai chúng ta quay lại?"
Dù sao ngày mai cũng là bối cảnh này.
Nghe thấy lời này, Giang Trục nhàn nhạt nói: "Vu Tịnh cũng quay một ngày rồi."
Lời này nghe vào tai Tống Linh Linh chính là… Cô ấy quay phim một ngày trạng thái vẫn còn tốt như vậy, sao Tống Linh Linh lại mệt rồi.
Tống Linh Linh hít sâu một cái, ánh mắt nhìn thẳng về phía Giang Trục: "Đạo diễn Giang, có thể cho tôi năm phút điều chỉnh lại cảm xúc không?"
Màn đêm đen kịt, ánh đèn của đoàn phim sáng choang.
Giang Trục nhìn chằm chằm cô vài giây, miễn cưỡng đồng ý: “Hai mươi phút.”
Anh đứng dậy: "Mọi người đều nghỉ ngơi hết đi."
Giang Trục vừa dứt lời, Tống Linh Linh tìm Lâm Hạ cầm lấy kịch bản, đi qua một góc tương đối khuất.
Từ Mãn vốn muốn đi qua giảng giải kịch bản cho cô, lại bị Thịnh Vân Miểu ngăn lại rồi.
"Đừng đi."
Cô ấy lắc đầu: "Lúc này cậu ấy không thích hợp tập dợt với người khác, cậu ấy cần yên tĩnh mới có thể nhập vai được."
Thịnh Vân Miểu là người hiểu Tống Linh Linh nhất.
Lúc nãy cô ấy vừa nhìn Tống Linh Linh liền phát hiện ra vành mắt cô đỏ lên rồi. Cô không muốn lúc mình khóc bị người khác nhìn thấy.
Có lẽ đối với người khác mà nói, những lời Giang Trục nói lúc nãy không nặng, không đến mức rơi nước mắt, nhưng đối với Tống Linh Linh mà nói thì lại khác.
Điều Tống Linh Linh không thích nhất chính là Giang Trục lấy cô ra so sánh với những diễn viên khác.
Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù Giang Trục có lẽ không biết Tống Linh Linh là fan của mình. Nhưng bản thân Tống Linh Linh không cách nào phủ nhận chuyện mình là fan của anh.
Bị thần tượng của mình phê bình trước mặt nhiều người như vậy, cô sẽ không khống chế được sự nhạy cảm, tự ti của mình. Tất nhiên còn có cả oán giận.
Giang Trục mắng cô thì cứ mắng cô, khen người khác tốt hơn cô là có ý gì.
Ở trong góc lau đi giọt nước mắt đã khống chế rồi những vẫn không khống chế được, Tống Linh Linh mượn ánh đèn nhỏ nhoi xem kịch bản, nghiền ngẫm sự thay đổi cảm xúc của Tô Vãn trong đoạn đối thoại này.
Lúc nãy tập dượt cô có nhận ra được vấn đề của bản thân, cảm xúc diễn xuất của cô có, nhưng ánh mắt thì không có hồn.
Cô không nắm bắt được cảm xúc của cảnh quay mà Vu Tịnh đem đến cho cô.
…
Giang Trục đi vệ sinh một chút rồi bước ra, gọi Lâm Hạ đến hỏi một câu: "Tống Linh Linh đâu?"
Lâm Hạ chỉ chỉ sang một bên.
Giang Trục nhíu mày, cầm lấy kịch bản chuẩn bị giảng giải lại cho cô.
"Đạo diễn Giang." Vu Tịnh gọi anh: "Anh có rảnh không?"
Giang Trục: "Giải thích kịch bản?"
"Ừm." Vu Tịnh đáp một tiếng: "Cảnh quay với chị Linh Linh lúc nãy, tôi cảm thấy tôi cũng không phát huy tốt."
Giang Trục dừng bước: "Được."
Phân tích cho Vu Tịnh xong, Giang Trục mới ở mấy phút cuối cùng của thời gian nghỉ ngơi đi về phía Tống Linh Linh.
Anh đến gần, vừa muốn gọi người, bỗng nghe thấy Tống Linh Linh đọc kịch bản không đúng lắm.
Tống Linh Linh giơ cao kịch bản học lời thoại: "Những lời này, anh bảo Trần Dặc đến nói với tôi… Anh chẳng qua chỉ là ưa nhìn hơn so với những đạo diễn bình thường một chút thôi, có gì ghê gớm chứ, mỗi ngày chỉ biết bày ra bộ mặt lạnh lùng, lạnh lùng, anh cũng không sợ bản thân biến thành mặt liệt sao…”
“...”
Lông mày Giang Trục co giật, nhìn vào người đang đứng so le với mình ở nơi không xa, khóe miệng giật giật.
Anh rủ lông mi xuống nhìn vào quyển kịch bản đang cầm trên tay, suy nghĩ hồi lâu rồi xoay người đi mất.
…
Hai mươi phút sau, Tống Linh Linh điều chỉnh xong cảm xúc đứng ở dưới ống kính.
Lần này, trạng thái của cô tốt lên không ít so với lúc đầu. Mặc dù vẫn chưa thể khiến Giang Trục hài lòng, nhưng Giang Trục cũng chỉ kêu hai người NG diễn lại.
Lặp lại mấy lần, cảnh quay này của hai người qua rồi.
Cảnh quay cuối cùng, là cảnh tát mặt.
Vu Tịnh nhìn Tống Linh Linh ở trước mặt, có chút không chắc chắn: "Chút nữa thật sự phải đánh thật sao?"
Tống Linh Linh gật đầu, khẽ mỉm cười: "Ừm, đánh thật mới có hiệu quả. Em yên tâm đánh đi, không sao đâu."
Vu Tịnh vẫn có chút không nhẫn tâm: "Em sợ sức em lớn quá sẽ đánh sưng mặt chị.”
"Không sao." Tống Linh Linh cười, khóe môi cong cong: "Đánh sưng rồi mới thể hiện ra được sự tức giận của Tô Văn Âm đối với Tô Vãn."
Cô an ủi Vu Tịnh: "Em yên tâm đánh đi, chị chịu được mà."
Vu Tịnh bó tay, chỉ đành cầu cứu Giang Trục.
"Đạo diễn Giang, tôi nhất định phải đánh thật sao?"
Giang Trục đang xem cảnh quay phát lại vừa mới quay xong lúc nãy, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, ánh mắt của anh dừng lại trên người Tống Linh Linh một lúc, giọng điệu bình tĩnh: “Đánh thật.”
Điều chỉnh xong bối cảnh, ánh sáng, Tống Linh Linh và Vu Tịnh đưa cảm xúc vào trong cảnh quay cuối cùng.
Phim trường yên tĩnh. Chỉ có tiếng đối thoại của hai người truyền ra.
Bỗng chốc.
"Bốp" tiếng bạt tai truyền vào lỗ tai mọi người, mặt Tô Vãn bị đánh đến đỏ lên.
Cô nghiêng đầu một chút.
Vung cú tát này ra, cảm xúc Tô Văn Âm cũng có chút căng thẳng.
Cô ta lắp bắp nhìn Tô Vãn đang đứng im bất động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là do cô tự chuốc lấy.”
Nói xong, cô ta chạy như bay đi mất.
Cảnh này đến đây, Giang Trục nên hô dừng.
Nhưng anh không làm vậy.
Tô Vãn dưới ống kính ngước mắt lên một chút, lúc ngước mắt lên, nước mắt tràn ngập vành mắt cô, được ống kính ghi lại một cách rõ nét.
Cảm xúc của những giọt nước mắt này do cô biểu lộ ra, đúng lúc là thứ Giang Trục muốn. Uất ức, tức giận, khó chịu, tự ti, toàn bộ đều thể hiện ra rồi.
"Cắt." Giang Trục ở sau camera giám sát ngước mắt lên: “Qua rồi.”
Anh tuyên bố: “Kết thúc công việc đi.”
Vừa dứt lời, Lâm Hạ vội vàng đem túi chườm nước đá đã chuẩn bị sẵn trong tay đưa đến bên phía Tống Linh Linh.
“Chị Linh Linh mau đắp lên đi.”
Cô ấy đau lòng nhìn: "Có đau không?"
Tống Linh Linh cầm túi chườm nước đá áp vào mặt, thu nước mắt vào, miễn cưỡng nở một nụ cười với cô ấy: “Không đau.”
Vu Tịnh cũng đi về phía cô: "Chị Linh Linh, em xin lỗi."
Tống Linh Linh lắc đầu: "Không cần nói xin lỗi, đây đều là do quay phim yêu cầu."
Cô chớp mắt với cô ấy một cái, giọng nói nhẹ nhàng: “Chị còn phải cảm ơn em, một lần đã cho qua cảnh quay này.”
Nếu như NG làm lại, Tống Linh Linh không bất ngờ sẽ bị đánh thêm mấy bạt tai.
Vu Tịnh: “Nên làm mà.”
Tống Linh Linh ừm một tiếng: “Bọn chị chuẩn bị trở về rồi, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
…
Ôm lấy túi chườm nước đá, Tống Linh Linh và Lâm Hạ đi ra bên ngoài.
Cho đến khi vào trong xe, nụ cười treo trên mặt cô mới biến mất.
“Hạ Hạ.”
Tống Linh Linh đưa túi chườm nước đá cho cô ấy, tỏ ra yếu đuối: “Mặt đau quá, em đắp giúp chị đi.”
Lâm Hạ: “...”
Cô ấy dở khóc dở cười, chỉ đành nhận lấy gánh nặng này.
Lâm Hạ thắt dây an toàn lại, nghiêng người sang bên cô rồi đắp mặt giúp cô.
Tống Linh Linh lấy điện thoại ra đăng nhập vào Weibo.
Lâm Hạ vô ý liếc nhìn một cái, nhìn thấy cô đang đổi nickname cho acc clone của mình.
Loáng thoáng, một cái tên lọt vào mắt cô ấy.
Lâm Hạ ngẩn người một lúc, nắm lấy tay cô cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại cô, hai mắt trừng lớn.
“Chị Linh Linh… Cái nickname này của chị…”
Tống Linh Linh nghiêng đầu: "Làm sao?"
"Chị là fan của đạo diễn Giang?" Lâm Hạ kinh ngạc.
Nickname ban đầu của cô là một câu nói có liên quan đến Giang Trục, người sáng suốt vừa nhìn vào sẽ biết là fans của Giang Trục.
"Không phải." Nhìn vào ánh mắt khó tin của Lâm Hạ, cô thay đổi nickname mới rồi gửi đi, thản nhiên nói: “Bây giờ đã là antifan rồi.”
“...”