Nghe nói như thế, Tống Linh Linh chậm chạp chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đối mặt với ánh mắt trong veo của cô, Giang Trục không hề né tránh.
Dường như anh chỉ hỏi một câu rất đỗi bình thường, không vượt ra ngoài ranh giới câu hỏi của một đạo diễn với một diễn viên.
Thái độ bình tĩnh của anh, ngược lại là khiến cho Tống Linh Linh cảm thấy —— Hình như mình suy nghĩ nhiều rồi.
Cô sững sờ một lúc, đang định trả lời thì tiếng chuông điện thoại của Giang Trục phá vỡ sự bế tắc này.
“Anh nghe điện thoại trước đi.” Tống Linh Linh ra hiệu.
Giang Trục lấy điện thoại di động ra, mắt nhìn xuống tên người gọi, trực tiếp cúp máy.
Cúp máy, anh cũng không bám lấy vấn đề vừa rồi không buông, mà là đổi chủ đề: “Còn muốn đi dạo nữa không?”
Tống Linh Linh còn chưa kịp mở miệng, bụng của cô đã trả lời trước hộ cô.
“...”
Hai người im lặng nhìn nhau.
Giang Trục nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, trong mắt hiện lên ý cười, “Lần sau đi.”
Anh trả lời thay cô, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi.”
Tống Linh Linh gật đầu.
Đi theo Giang Trục xuống lầu, hai người quay lại chỗ đậu xe.
Tống Linh Linh đi chậm lại, chán nản nhìn bụng của mình —— Sao lại không biết cố gắng chút nào chứ, ở lúc mấu chốt lại kêu lên.
Cô bước đi lơ đãng, cũng không chú ý đến một vũng nước trước mặt do trận mưa hai đêm trước để lại.
Vừa nhấc chân lên, Tống Linh Linh đã bị một lực từ bên cạnh kéo qua.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, mặt của cô đập vào l*иg ngực rắn chắc.
“...”
Tống Linh Linh ngớ người, đến khi giọng nói của Giang Trục vang lên bên tai cô, cô mới tỉnh táo lại.
“Tôi —— “
“Đυ.ng phải à?” Giang Trục gần như nghe thấy tiếng hét của cô.
Tống Linh Linh ngẩng đầu, đυ.ng phải khuôn mặt gần trong gang tấc của Giang Trục.
Đôi mắt của anh rất đẹp, đồng tử thiên về màu đen, dường như nó đang tỏa sáng lấp lánh dưới ngọn đèn đường màu cam.
Tống Linh Linh chưa kịp hoàn hồn lại.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động của Giang Trục lại đột ngột vang lên lần nữa, cô thu hồi ánh mắt, lùi lại một bước, mơ hồ đông ý: “Không có.”
Mùi cam ngọt ngào trong mũi đi xa, Giang Trục mặt không cảm xúc nói: “Nhìn đường.”
Tống Linh Linh gật đầu, liếc nhìn di động vẫn đang kêu trong túi, do dự nói: “Anh không định nghe điện thoại sao?”
Cô vừa dứt lời, Giang Trục lấy điện thoại di động ra.
“Có việc gì.”
Ba chữ không cảm xúc gì.
Người đầu dây bên kia im lặng mấy giây, giọng điệu thong thả, “Giọng điệu này của chú, không phải là anh đã quấy rầy chuyện tốt gì của chú đấy chứ?”
Vừa nói xong, cũng không đợi Giang Trục trả lời.
Bên kia lại trêu chọc thêm, “Thật sự như vậy à, cuộc sống về đêm của chú có phải là hơi sớm rồi không?”
“...” Giang Trục mặt không chút biểu cảm giật giật môi dưới, “Dù sao cũng hơn người kết hôn rồi nhưng cuộc sống về đêm còn không có, không phải sao?”
Người bên kia nghẹn họng nửa ngày, kiềm chế xúc động muốn tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị dâu chú gọi điện thoại cho chú rồi à?”
Giang Trục: “Gọi rồi.”
“... Cô ấy nói gì thế?”
“Chị ấy nói,” Giang Trục liếc mắt nhìn người quay người đi về phía trước, đuổi theo nói, “Muốn đến thăm quan đoàn phim.”
“Chú đồng ý à?”
Nghe nói như thế, Giang Trục nhướng mày, “Em dám từ chối à?”
Người bên kia im lặng một hồi, lưu loát cúp điện thoại.
Giang Trục hơi mỉm cười, nhấc chân đi đến bên cạnh Tống Linh Linh, bật đèn flash lên.
…
Ánh sáng trên đường sáng hơn một chút, Tống Linh Linh lén lút liếc mắt nhìn người bên cạnh, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Đột nhiên, Giang Trục gọi tên của cô.
Tống Linh Linh quay qua nhìn anh.
Giang Trục buông mí mắt xuống, “Cô có thói quen chụp ảnh chung với fans không?”
“....?”
Tống Linh Linh sững sờ, “Ý của anh là?”
Cô vô thức hỏi: “Đoàn phim của chúng ta có sắp xếp cho người hâm mộ đến thăm quan sao?”
Trước kia Tống Linh Linh cũng từng gặp phải chuyện như người hâm mộ và giới truyền thông đến thăm đoàn làm phim này, nhưng cô nghĩ rằng Giang Trục sẽ không thích hoàn cảnh sáng tạo của trường quay bị người khác phá vỡ.
Đoàn làm phim của anh, không cần người hâm mộ, giới truyền thông đến thăm quan đoàn làm phim để mang đến độ nổi tiếng.
“Không có.”
Giang Trục nói thẳng: “Chị dâu của tôi là fan của cô.”
Tống Linh Linh: “Hả?”
Giang Trục nhìn cô, “Chị ấy muốn đến thăm đoàn phim, hỏi có thể chụp ảnh chung với cô không.”
Lần này, Tống Linh Linh càng thêm bối rối.
Cô mở to mắt nhìn chằm chằm Giang Trục, giống như đang nghi ngờ tính xác thực trong hai câu nói này của anh.
Giang Trục thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô, cũng không thúc giục cô nhanh chóng trả lời.
Chờ hai người đi đến bên cạnh xe, Tống Linh Linh mới nói ra một câu, “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư đâu.”
“...”
Nói xong, cô nhìn thấy cảm xúc không nói nên lời thoáng lướt qua trên mặt của Giang Trục.
Tống Linh Linh nghẹn lời, do dự nói: “Người chị dâu mà anh đang nói đến là… Người liên hôn với anh của anh trong truyền thuyết đó sao?”
Từ ngày bộ phim của đạo diễn Giang Trục nổi đình nổi đám, báo chí nước ngoài từng đưa tin, đạo diễn Giang Trục là cậu chủ nhỏ nhà họ Giang.
Bên trên anh còn có một người anh trai ruột hơn anh ba tuổi, tên là Giang Du Bạch.
Có thông tin cho rằng, Giang Trục có quan hệ không tốt lắm với người nhà của mình.
Anh không phải là người thừa kế của tập đoàn, cũng chính vì lý do này mà anh mới có thể đi ra nước ngoài trở thành đạo diễn. Bởi vì nhà họ Giang có quá nhiều chuỗi sản nghiệp, mà ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình, trước khi Giang Trục là đạo diễn, nhà họ Giang chưa từng đề cập đến.
Anh muốn hoàn toàn rời khỏi nhà họ Giang, anh phải đi con đường mà nhà họ Giang sẽ không đi.
Tất nhiên đây chỉ là những tin đồn.
Điều duy nhất từng được xác nhận, chính là anh trai ruột của Giang Trục là Giang Du Bạch. Còn việc anh trở thành đạo diễn có phải để thoát khỏi nhà họ Giang hay không, thì không ai biết, cũng không ai dám hỏi.
Nhưng hai năm trước, thật ra Giang Trục đã dùng hành động của mình để phá tan tin đồn rằng quan hệ của anh với anh trai không tốt.
Anh trai của anh kết hôn, đã có truyền thông chụp được hình ảnh anh đi dự đám cưới.
Chỉ là dựa vào bức ảnh này, cũng không có nghĩa rằng quan hệ của hai anh em rất tốt.
Nhiều ý kiến
cho rằng, dù mối quan quan hệ của hai người có không tốt như thế nào, nhưng anh ruột kết hôn thì cũng nên đến.
Nhưng cũng có người nói, khi Giang Du Bạch kết hôn, Giang Trục đang ở trường quay cả ngày lẫn đêm để bắt kịp lịch trình, anh ở trong loại trạng thái làm việc cường độ cao như vậy còn có thể sắp xếp thời gian bay đi bay lại mấy chục tiếng đồng hồ để tham dự đám cưới, cũng đã chứng minh quan hệ của anh và anh trai cũng khá tốt.
Bởi nếu thực sự không tốt, ai mà muốn bay xa một chuyến mệt mỏi gần chết như vậy chỉ để tham dự một đám cưới.
Tống Linh Linh lúc buồn chán sẽ lên mạng hóng hớt, cô từng đọc rất nhiều tin tức phân tích kỹ càng, tất nhiên cũng đọc được cách nói hôn lễ của Giang Du Bạch và đối tượng kết hôn là phương thức liên hôn.
Còn là con gái của gia đình giàu có nào đó, thì có người nói họ Từ, cũng có người nói là họ Cố.
Cái gì cũng nói được, nửa thật nửa giả.
Giang Trục nghe vậy thì nhíu mày, “Trong truyền thuyết?”
Tống Linh Linh xấu hổ, “Tôi từng thấy tài khoản marketing tung tin ở trên mạng.”
Giang Trục cũng không biết bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi, cười nói, “Chắc là vậy.”
Anh nói, “Tôi chỉ có một người chị dâu.”
Tống Linh Linh chớp mắt.
Giang Trục nhớ đến điều gì đó, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, “Vừa gọi điện thoại cho tôi ở trong xe.”
Tống Linh Linh hơi giật mình, sau đó cô chợt nhận ra —— Người gọi cho anh lúc bọn họ ở trên đường là chị dâu của anh?
Giang Trục lên tiếng trả lời.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của anh, Tống Linh Linh nhìn chằm chằm sườn mặt chuyên chú lái xe của anh một lúc, mới chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bất giác, khóe môi cô hơi cong lên.
Trong xe yên tĩnh một lát, Tống Linh Linh không nhịn được tò mò, “Vậy chị dâu của anh...”
Giang Trục: “Hả?”
“Chị ấy cũng xem phim mạng à?” Tống Linh Linh không quá chắc chắn.
Cô cảm thấy chị dâu của Giang Trục không giống như là một người sẽ xem phim mạng cho lắm.
Giang Trục: “Không xem.”
Tống Linh Linh: “...”
Dường như biết cô muốn hỏi cái gì, tranh thủ thời gian đèn đỏ, Giang Trục đạp phanh dừng xe, nghiêng đầu nhìn Tống Linh Linh.
Ngoài cửa sổ xe có tiếng còi, có đèn đường, đèn xe nhấp nháy.
Trong xe mờ tối, chỉ có một chút ánh sáng hắt vào qua tấm kính đen.
Tống Linh Linh bị Giang Trục nhìn như vậy, có một chút không được tự nhiên.
Cô đang định nói, thì Giang Trục người nhìn chằm chằm cô hồi lâu bỗng cất giọng, “Cô ấy là fan nhan sắc của cô.”
“...?”
Tống Linh Linh kinh ngạc.
Để thuyết phục cô, Giang Trục còn trịnh trọng gật đầu một cái.
Tống Linh Linh ngây người nhìn Giang Trục một hồi lâu, lúc anh đạp ga lần nữa, cô lấy một chiếc gương nhỏ chuẩn bị sẵn từ trong túi xách ra.
Không trách cô nghi ngờ chính mình.
Cô biết vẻ bề ngoài của mình trông cũng khá được, trên Weibo cũng có không ít fan nhan sắc. Người hâm mộ cũng thường khen cô có gương mặt của mối tình đầu quốc dân.
Nhưng cô không hề cảm thấy, chị dâu của Giang Trục, thiên kim nhà giàu có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần như vậy, sẽ là fan nhan sắc của cô.
Giang Trục chú ý thấy hành động này của cô, che miệng ho một tiếng, “Nếu cô không tin, mấy ngày nữa có thể hỏi chị ấy.”
Tống Linh Linh: “... Tôi đúng là đang có ý định này.”
Giang Trục: “.”
…
Hôm sau, Tống Linh Linh có cảnh quay vào buổi chiều.
Khi cô mở mắt ra, hai khuôn mặt thò ra trước mặt cô, khiến cô giật nảy mình.
Tống Linh Linh sửng sốt, “Hai người làm gì vậy?”
Lâm Hạ: “Chờ chị rời giường.”
Thịnh Vân Miểu: “Muốn nhìn xem cậu định ngủ đến mấy giờ.”
Tống Linh Linh không quan tâm đến hình tượng của nữ minh tinh mà liếc mắt một cái, chui vào trong chăn, buồn bực nói: “Cảnh quay của tớ không phải là ở buổi chiều sao? Bây giờ mấy giờ rồi?”
Lâm Hạ: “Mười một giờ.”
Tống Linh Linh không tin vén chăn lên, nhìn cô chằm chằm, “Mấy giờ?”
Thịnh Vân Miểu: “Mười một giờ năm phút rồi diễn viên Tống.” Cô trèo lên giường của Tống Linh Linh, nằm xuống, “Nếu không cậu nghĩ là mấy giờ?”
“...”
Tống Linh Linh im lặng một lúc, gãi gãi mái tóc rối loạn, mơ hồ lầm bầm nói: “Làm sao mà tớ có thể ngủ một giấc đến tận giờ này.”
Nghe tiếng, Thịnh Vân Miểu cho cô một ánh mắt tự mình cảm nhận đi, “Cái này phải hỏi cậu thật kỹ càng rồi đúng không?”
Cô ấy và Lâm Hạ đồng loạt tiến sát lại gần cô, “Tối hôm qua mấy giờ chị trở về?”
“Tối hôm qua mấy giờ cậu ngủ?”
Tống Linh Linh nhìn hai gương mặt trước mặt mình, giơ tay đẩy hai cái đầu ra, “Hai người là chị em sinh đôi sao?”
Sao lại ăn ý như vậy.
Thịnh Vân Miểu liếc cô một cái, “Đừng cố trốn tránh câu hỏi.”
“Tớ cũng không muốn trốn tránh.” Tống Linh Linh cảm thấy bản thân trong sáng ngời ngời, ngáp một cái nói: “Mười một giờ trở về.”
Cô nhìn Lâm Hạ, “Không phải chị đã gửi tin nhắn cho em rồi à?”
Lâm Hạ đồng ý, “Vậy mấy giờ chị ngủ?”
“... Không nhớ rõ.” Ánh mắt Tống Linh Linh phiêu hốt, “Nằm xuống đọc kịch bản thì ngủ quên mất, không để ý đến thời gian.”
Thịnh Vân Miểu nhướng mày, “Thật sao?”
Tống Linh Linh liếc cô ấy một cái, “Cậu không tin tớ?”
“... Cũng không phải.” Thịnh Vân Miểu suy nghĩ một chút, cũng không hỏi nhiều nữa, “Vậy cậu định ngủ tiếp hay là dậy ăn cơm trưa?”
“Nằm thêm chút nữa.”
Tống Linh Linh nằm thẳng xuống, “Hai người đến lúc mấy giờ thế?”
Lâm Hạ: “Em đến lúc mười giờ.”
Thịnh Vân Miểu: “Mười phút trước.”
Tống Linh Linh không nói gì, xoay người sang một bên cầm lấy điện thoại.
Lâm Hạ thấy cô như vậy, đứng dậy đi ra ngoài, “Chị Linh Linh, buổi trưa chị muốn ăn cơm ở khách sạn hay là ăn bên ngoài?”
Lúc đến khách sạn, cũng may cô đã mua thức ăn.
“Khách sạn đi.” Nói rồi, Tống Linh Linh nghiêng đầu, “Nếu tối nay chị kết thúc công việc sớm, dẫn hai người đến nhà hàng Tây ngon ngon ăn tối nhé?”
Nghe vậy, Thịnh Vân Miểu ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, ánh mắt sáng rực nhìn cô, không nói một lời.
Tống Linh Linh bị cô nhìn làm cho sợ hãi, “Sao cậu lại nhìn tớ như thế?”
Thịnh Vân Miểu chờ Lâm Hạ đi rồi mới hỏi: “Là chỗ tối qua cậu đi ăn với đạo diễn Giang à?”
“...Ừm.”
Nghe vậy, mắt Thịnh Vân Miểu sáng rực lên. Cô ấy cầm điện thoại di động lên làm micro, đến trước mặt Tống Linh Linh, “Phỏng vấn cậu một chút, cảm giác khi dùng bữa riêng với thần tượng như thế nào?”
Tống Linh Linh cúi đầu nhìn điện thoại di động ở trước mặt, lại ngước mắt lên nhìn ánh mắt chờ mong đang hóng chuyện của Thịnh Vân Miểu, khẽ thở dài, “Cũng chỉ như vậy thôi.”
Thịnh Vân Miểu: “?”
Tống Linh Linh bĩu môi nhắc nhở cô ấy, “Tớ không thể ăn nhiều, chỉ có thể nhìn Giang Trục ăn, cậu nói xem tâm trạng của tớ có thể tốt như thế nào được.”
“Có thấy trong lòng kích động dâng trào gì không?”
Cô ấy tự hỏi rồi tự trả lời, “Chắc là không đâu nhỉ.”
Thịnh Vân Miểu suy nghĩ một lúc, đúng là như vậy.
Khi cô ấy đang giảm cân nếu có ai đó ăn uống thả cửa trước mặt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không có tâm trạng hào hứng, vui vẻ gì.
Thịnh Vân Miểu không hỏi tới nữa.
Tống Linh Linh lại nằm xuống, trong đầu lại bất giác hiện lên cảnh tượng hai người ngồi trong nhà hàng Tây.
…
Cân nhắc đến việc Tống Linh Linh không thể ăn quá muộn, hai người vừa đến trung tâm thành phố, Giang Trục đưa cô đến nhà hàng trước.
Qua giờ cơm, trong nhà hàng chỉ còn một hai bàn khách.
Hai người tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ ngồi xuống, khi đưa mắt xuống còn có thể nhìn thấy đủ loại người qua lại dưới lầu.
Tống Linh Linh gọi món salad rồi đẩy thực đơn cho Giang Trục.
Giang Trục đóng lại đưa cho người phục vụ, “Hai phần salad rau quả.”
Người phục vụ có lẽ là ngạc nhiên vì hai người đêm hôm khuya khoắt vào nhà hàng cao cấp chỉ để gọi hai phần salad, “Chỉ cần hai phần salad, anh có muốn gọi thêm món khác không?”
Nghe nói như thế, Tống Linh Linh cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Trục: “Không cần.”
Chờ sau khi người phục vụ rời đi, môi Tống Linh Linh mấp máy, “Đạo diễn Giang, anh không đói sao?”
Giang Trục liếc nhìn cô một cái, “Có chút.”
Tống Linh Linh: “Vậy sao anh …”
Còn chưa kịp nói xong, Giang Trục đã trả lời cô, “Ăn đồ ăn khác trước mặt người chỉ có thể ăn salad rau quả, lương tâm tôi bứt rứt.”
Tống Linh Linh dừng một chút, hoàn toàn không ngờ rằng câu trả lời của anh lại như thế này.
Cô im lặng, khẽ nói, “Tôi không ngại.”
Cô cũng đã quen rồi.
“Ừm.” Giang Trục đáp lại, mở to mắt hướng thẳng về phía cô, giọng điệu bình tĩnh, “Tôi không nỡ.”
Trái tim Tống Linh Linh đập lệch một nhịp, ngay khi cô đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, Giang Trục chậm rãi nói: “Để diễn viên trong đoàn phim của tôi phải chịu đựng nỗi khổ này ở trước mặt tôi.”
“...”
Tống Linh Linh bị tiếng thở mạnh của anh làm cho hoảng sợ đến nỗi suýt nữa thì suy nghĩ lung tung, nghe anh nói xong, cô nhịn không được nữa, ấm giọng đề nghị, “Đạo diễn Giang, lần sau nói chuyện anh có thể đừng thở mạnh được không?”
“Sao vậy?”
Tống Linh Linh cảm thấy anh biết rõ còn cố hỏi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không có chuyện gì.”
Trên kính cửa sổ phản chiếu vẻ mặt kỳ quái của cô vào lúc này.
Giang Trục nhìn thấy, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Tống Linh Linh mơ hồ cảm thấy anh đang cười mình, đang định quay đầu lại hỏi, đột nhiên chú ý đến Giang Trục cũng đang nhìn ngoài cửa sổ, cô có thể nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của anh qua tấm kính, đối diện với gương mặt của anh.
Mà Giang Trục, cũng có thể làm như vậy.
Hai người đều nhìn chằm chằm vào cửa kính sát đất, cách nhau một khoảng cách không gần không xa.
Tấm kính ở nhà hàng Tây này dường như có thể phóng đại, Tống Linh Linh mơ hồ cảm thấy cái bóng của cô và Giang Trục qua cửa sổ sát đất, không lớn như thực tế.
Cô đang suy nghĩ mông lung, so sánh kích thước, bên tai bỗng nghe thấy giọng nói của anh.
“Tống Linh Linh.”
Tống Linh Linh nhìn cửa sổ sát đất chớp chớp mắt, trả lời anh, “Đạo diễn Giang, anh muốn nói gì?”
Ánh mắt Giang Trục chuyển về phía cô, nghe không ra cảm xúc hỗn loạn: “Ở bên ngoài không cần gọi tôi là đạo diễn.”
Tống Linh Linh thu hồi ánh mắt khỏi cửa sổ sát đất.
Giang Trục cụp mắt xuống, “Gọi tên của tôi là được.”