Đến bãi đỗ xe, Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu lên xe, xuất phát đi đến quán lẩu.
Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu đều muốn ăn, hiếm lắm mới có hôm cô tan làm sớm, cũng không muốn ảnh hướng tới hứng thú của hai người. Tất nhiên việc quan trọng hơn là, nếu bây giờ cô về khách sạn nghiên cứu kịch bản, đọc cũng đọc không vào.
Lúc Tống Linh Linh buồn bực, cô không thích hợp để ở một mình. Vì khi không có ai bên cạnh, cô sẽ nghĩ ngợi linh tinh. Thịnh Vân Miểu hiểu cô rất rõ, cũng hiểu cả những thay đổi trong tâm trạng và thói quen sinh hoạt của cô. Cũng vì lý do này, cô ấy mới một hai lôi kéo Tống Linh Linh, người không được ăn bữa tối này, đến quán lẩu với cô ấy.
Mặt trời lặn dần, màu xanh của bầu trời bị màu mực đỏ cam đổ xuống, nhuộm đỏ cả một vùng rộng lớn. Từ xa nhìn lại giống như một bức tranh thủy mặc.
Thoải mái tự do, nhưng lại sáng tạo tài tình.
Đầu hè đến rồi, thời tiết đang ngày càng nóng hơn.
Ban ngày ở Nam Thành cũng trở nên dài hơn, ngay cả màu hoàng hôn cũng thêm đậm màu.
Tống Linh Linh sau khi lên xe thì không nói gì nữa.
Cô nghiêng đầu nhìn đám mây trên bầu trời, dòng suy nghĩ thả trôi, muốn làm một đám mây trắng có thể tùy ý bay lượn.
Cô không chú ý hai người bên cạnh đang mắt đi mày lại.
Lâm Hạ cảm nhận được sự im lặng của Tống Linh Linh, cô ấy tự biết tâm trạng của cô không tốt, nhưng cứ như vậy cô ấy cũng không biết nên làm gì. Lâm Hạ chỉ có thể nhờ Thịnh Vân Miểu lên tiếng an ủi trước.
Thịnh Vân Miểu nhận được tín hiệu của Lâm Hạ, nhưng chỉ khẽ lắc đầu.
Lâm Hạ khó hiểu nhíu mày.
Thịnh Vân Miểu lắc lắc điện thoại.
Lâm Hạ cũng hiểu ý, mở máy lên, mở WeChat ra.
Rất nhanh sau đó, điện thoại của Lâm Hạ nhận được tin nhắn từ Thịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân Miểu: [Chị Linh Linh của em không sao đâu, cậu ấy lúc này không nghe lọt lời an ủi của người khác, đừng lo lắng quá, một lúc nữa sẽ ổn thôi.]
Lâm Hạ: [Thật vậy sao?]
Cô ấy không tin tưởng lắm.
Lâm Hạ đi theo Tống Linh Linh cũng đã lâu, cùng với cô tham gia vào vài đoàn làm phim. Mặc dù sẽ có lúc Tống Linh Linh diễn không tốt bị đạo diễn hô dừng, nhưng lời nói của bọn họ cũng không nặng như hôm nay, cũng sẽ cho diễn viên một ít mặt mũi, không quát mắng thẳng mặt.
Càng quan trong hơn là, Lâm Hạ cảm nhận rằng, chị Linh Linh rất để ý vai diễn này, có chút hơi khác so với những bộ phim trước đây.
Cô cũng không biết phải diễn tả chính xác thế nào, nhưng cô nghĩ rằng, nếu hôm nay đổi lại là vị đạo diễn khác mắng Tống Linh Linh, Tống Linh Linh cũng sẽ không như thế này.
Thịnh Vân Miểu nhìn tin nhắn của cô cười cười: [Thật đó, tí nữa chị với em ở trước mặt chị Linh Linh của em ăn nhiều một chút, tâm tình của cô ấy sẽ ổn ngay thôi.]
Lâm Hạ: [À…]
Còn có cách dỗ người khác vui vẻ như vậy sao?
Thịnh Vân Miểu: [Nghe chị, bảo đảm không sai.]
Lâm Hạ bán tín bán nghi: [... Vâng.]
…
Hiện đang là giờ cao điểm tan tầm, mấy người Tống Linh Linh khi đến quán lẩu đã là bảy giờ rưỡi.
Các cô tốn hơn một tiếng đi xe.
Bởi vì không đặt trước phòng riêng, nên ba người Tống Linh Linh chỉ có thể ngồi ở sảnh chính.
“Được không thế?” Thịnh Vân Miểu nghiêng mắt: “Hay chúng ta đổi sang quán khác có phòng riêng nhé?”
Tống Linh Linh đội mũ đeo khẩu trang, khẽ lắc đầu: “Không cần.”
Thịnh Vân Miểu nhướng mày: “Cậu không sợ bị nhận ra à?”
“Tớ có nổi đâu.” Tống Linh Linh không cho hai người cơ hội đổi quán, cô ngước mắt nhìn người phục vụ nói: “Cậu chọn cho bọn tôi một chỗ ngồi góc khuất một chút.”
Sau khi ngồi xuống chỗ ngồi, Tống Linh Linh chống cằm nhìn hai người đối diện thảo luận xem ăn đồ ăn kèm nhúng lẩu nào ngon, món nào cho vào nước lẩu cà chua sẽ càng thêm hương vị hơn.
Tống Linh Linh bất lực mà ngước mắt lên: “Haiz.”
Hai người ngẩng đầu lên.
Tống Linh Linh tỏ ý nói: “Có phải hai người các cậu nên suy nghĩ một chút cho người ngồi đây nhưng lại không thể ăn không?”
Lâm Hạ vẻ mặt khó xử: “Sau khi em nhìn thấy mấy món ăn này liền không thể nghĩ cho chị Linh Linh nữa rồi.”
Trời đất bao la, ăn cơm quan trọng nhất.
Tống Linh Linh: “...”
Thịnh Vân Miểu bật cười, đẩy cái ly về phía Tống Linh Linh: “Cậu uống nhiều nước đi, nếu vẫn không được, tớ gọi cho cậu một phần salad?”
Tống Linh Linh liếc cô ấy một cái: “Cảm ơn, không cần.”
Cô cầm ly nước lên: “Tớ vẫn nên uống nước lọc thì hơn.”
Hai người không để ý sự tồn tại của cô nữa, gọi lên rất nhiều đồ.
Không bao lâu, mùi hương thơm ngào ngạt bay vào mũi của Tống Linh Linh. Cô nghe thấy tiếng bụng của mình kêu ọc ọc.
Tống Linh Linh nhìn người đối diện ăn uống thoả thích, cô lấy điện thoại chụp cho hai người mấy tấm ảnh đẹp, rồi đăng lên vòng bạn bè.
[Tống Linh Linh: Mời mọi người xem livestream ăn miễn phí.]
Đăng lên vòng bạn bè chưa tới một lúc, Tống Linh Linh đã nhận được ảnh chụp đến từ bà Tống.
Bà Tống: [Con yêu bao giờ mới giảm cân xong thế, thật đáng thương mà.]
Không hiểu sao, mũi Tống Linh Linh lại thấy cay cay.
Cô đang định gửi cho bà Tống một biểu tượng ôm ôm, bà đã nhanh chóng gửi tới cho con gái một bức ảnh đồ ăn ngon.
Tống Linh Linh: [?]
Bà Tống: [Mẹ và dì con đang ăn món Nhật, con nhìn xem trong hình có món nào con muốn ăn không, mẹ sẽ thay con ăn nhiều một chút.]
Tống Linh Linh nhìn chằm chằm vào hình ảnh và dòng chữ trên màn hình, không nói gì một lúc lâu, lại không nhịn được phối hợp gọi món: [Muốn ăn Sukiyaki và trà chan cơm, mẹ gọi chưa?]
Bà Tống: [Gọi ngay đây.]
Tống Linh Linh: [.]
Tình mẹ con cảm lạnh nên chỉ tám chuyện đôi câu.
Bà Tống sợ thịt nướng cháy mất, vội vàng tắt điện thoại.
Tống Linh Linh ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại nửa phút.
Còn chưa kịp rời WeChat, cô lại nhận được ảnh chụp của bà Tống.
Là bức ảnh chụp chung bà và dì đang ăn đồ ăn, trên ảnh còn có dòng chữ - Thay Linh Linh bảo bối ăn trà chan cơm.
Cô nhìn hai gương mặt quen thuộc, không nhịn được khẽ cong môi.
Đột nhiên tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều rồi.
Tống Linh Linh đặt điện thoại xuống, hai tay chống cằm nhìn hai người đối diện đang nhai.
“Từng này đủ không?” Cô hỏi, “Hay lại gọi thêm đi, bữa này tớ mời.”
Thịnh Vân Miểu và Lâm Hạ không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
Suy nghĩ kỹ lại một chút, Tống Linh Linh nghi ngờ hai người này đang muốn hỏi cô - có phải cô uống nhầm thuốc rồi hay không.
Tống Linh Linh không để ý ánh mắt hai người, lại hỏi lại lần nữa.
“Không cần đâu chị Linh Linh.” Lâm Hạ lấy lại tinh thần, “Từng này đã đủ ăn rồi.”
Cô ấy nhìn cô, do dự hỏi: “Chị thật sự không muốn ăn một phần salad ạ?”
Tống Linh Linh ừ một tiếng: “Không cần, hai người ăn đi.”
Cô đứng dậy, nói nhỏ: “Tớ đi vệ sinh chút.”
Thịnh Vân Miểu thu ánh mắt trên người cô lại, gật gật đầu: “Nhớ mang khẩu trang.”
Tống Linh Linh: “Tớ biết rồi.”
-
Tống Linh Linh từ nhà vệ sinh đi ra, cô đi thẳng ra sảnh trước thanh toán bữa ăn, không đi vào trong nữa. Cô nói với Thịnh Vân Miểu một tiếng, đi ra bên ngoài hứng gió thổi.
Quán lẩu hôm nay bọn họ đến ăn nằm ở trên tầng cao nhất, bên ngoài quán điểm check-in nổi tiếng của Nam Thành.
Cô đứng cách đó không xa nhìn xung quanh, rất nhiều người đang ở bên kia đứng xếp hàng chụp ảnh.
Tống Linh Linh nhìn nhìn, bả vai lại bị ai đó vỗ.
Cô quay đầu lại, đối diện là khuôn mặt của Thịnh Vân Miểu.
“Lâm Hạ đâu?”
Cô không nhìn thấy Lâm Hạ.
“Em ấy với tài xế đi về trước rồi.” Cô nhìn theo tầm mắt của Tống Linh Linh hướng về phía mọi người đang xếp hàng bên kia, “Có muốn chụp ảnh không?”
Tống Linh Linh: “Không.”
Thịnh Vân Miểu cười, “Cậu bao lâu rồi không lên Weibo tương tác? Không muốn đăng mấy bức ảnh để tăng tương tác à?”
Tống Linh Linh nghĩ một chút, thành thật nói: “Không muốn lắm.”
Với lại, nửa tháng trước cô mới ở trên Weibo tương tác xong.
Nếu cô nhớ không nhầm, bình luận, chia sẻ và yêu thích của bài đăng đó đã phá vỡ kỷ lục của cô.
Mặc dù đa số là mắng chửi cô.
Thịnh Vân Miểu không nói gì một lúc lâu, không miễn cưỡng cô: “Vậy đi thôi, chị Miểu Miểu dẫn em lượn qua chỗ khác chơi.”
Hai mắt Tống Linh Linh nhìn chằm chằm cô ấy, khẽ cười: “Cậu mua vé rồi à?”
Thịnh Vân Miểu chớp chớp mắt nhìn cô, tràn đầy tự tin: “Chị Miểu Miểu của em ra tay, còn có chuyện gì mà không làm được sao?”
Tống Linh Linh hứ một tiếng: “Không bằng cậu nói, có Ôn Trì Cẩn ra sức đập tiền, không rạp chiếu phim nào là không xử lý được."
Thịnh Vân Miểu: “.”
…
Lúc tâm trạng Tống Linh Linh không tốt, thích nằm trong rạp chiếu phim xem bộ phim yêu thích. Mà phim mà cô thích nhất, là phim của Giang Trục quay.
Nhưng trước mắt bộ phim điện ảnh này tất cả rạp chiếu phim đều bán hết vé rồi, ở Bắc Thành còn đỡ, ở nhà Thịnh Vân Miểu có sẵn một rạp phim có thể chứa chấp hai người. Nhưng ở Nam Thành lại không được.
Thịnh Vân Miểu cũng không phải là người biết cách an ủi người khác, chỉ có thể nhờ anh của cô trợ giúp, để cho cô và Tống Linh Linh ở bên này có thể xem được phim hai người muốn xem.
Nói cho cùng thì cả hai người đều không muốn lên các web lớn chịu khổ. Người mê phim điện ảnh như bọn họ, không thích xem phim qua màn hình nhỏ bằng máy tính hay ti vi.
Bọn họ rất kén chọn, chỉ chấp nhận xem phim trên màn ảnh lớn.
Sau khi hai người đi vào rạp phim, đều tự giác nằm xuống.
Thịnh Vân Miểu nghiêng đầu nhìn cô: “Tâm trạng khá hơn chưa?”
Tống Linh Linh nhìn màn hình lớn, nghiêm túc nói: “Đợi lát nữa cậu giúp tớ mắng anh ấy, soi mói cách quay phim hay tật xấu của anh ấy thì tớ sẽ không sao nữa.”
“...” Thịnh Vân Miểu cứng họng, nhìn màn hình trước mặt, mở miệng lập tức nói: “Tớ nói thật nhé, Giang Trục thực sự là một chút ý thức về bản thân cũng không có. Anh ấy rõ ràng biết bản thân đã định sẵn sẽ cô độc đến cuối cuộc đời, vậy mà còn quay phim văn học nghệ thuật, thế này chẳng khác nào quay để đốt sạch tiền của sao.”
Cái miệng nhỏ của cô ấy lải nhải: “Anh ấy cũng chưa từng yêu đương, làm sao có thể quay phim tình yêu hay được chứ.”
“...”
Tống Linh Linh nghe cô nói, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Từ từ.” Cô quay đầu nhìn về phía Thịnh Vân Miểu, lông mày nhướng lên: “Cậu làm sao biết anh ấy chưa từng yêu đương?”
“À?” Thịnh Vân Miểu sửng sốt, thành thật nói: “Anh tớ nói cho tớ, anh ấy tớ chưa nói với cậu à?”
Tống Linh Linh: “...”
Cô mặt không biểu cảm nhìn Thịnh Vân Miểu, vẻ mặt tỏ ý cậu thấy thế nào.
Thịnh Vân Miểu à lên một tiếng, vỗ vỗ đầu của mình: “Vậy chắc chắn là do tớ quên mất.”
“Ồ.” Tống Linh Linh gật đầu, nhận xét: “Nhưng mà tớ thấy cậu không thể mắng anh ấy như vậy.”
“Như nào cơ?”
Tống Linh Linh suy nghĩ, nói thẳng: “Tớ cảm thấy cậu đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.”
Bởi vì bộ phim hiện tại Giang Trục đang quay, cũng là phim văn học lãng mạn.
Mặc dù kết cục BE (bad ending), nhưng hai nhân vật chính trong câu chuyện này cũng chưa từng chính thức nói lời yêu đương, tiêu chuẩn lớn nhất trong kịch bản cũng chỉ là một cái ôm.
Thế nhưng giữa hai người có cảm xúc rung động, là tình yêu mà tất cả mọi người đều không phủ nhận được.
Thịnh Vân Miểu chớp chớp mắt, cân nhắc: “Hình như đúng là vậy thật.”
Cô chống cằm nhìn màn hình lớn: “Vậy tớ đổi góc độ mắng? Mắng anh ấy xấu xí? Tương lai không cưới được vợ? Như vậy nhé?”
Tống Linh Linh: “Được.”
…
Cùng lúc đó, Giang Trục đang cùng Dư Đan thảo luận cốt truyện, liền hắt hơi mấy cái.
Dư Đan nhìn qua: “Bệnh của em có phải còn chưa hết không?”
“Không phải.” Giang Trục xoa xoa chiếc mũi đang ngứa ngứa, thuận miệng nói: “Có lẽ có người đang mắng em.”
Dư Đan cảm thấy buồn cười: “Ai mà dám mắng em chứ?”
Cô ấy trêu: “Em không mắng người ta đã là tốt rồi.” Nhắc tới đây, cô không nhịn được nói: “Hôm nay có phải em quá nghiêm khắc với Linh Linh rồi không?”
Nghe vậy, Giang Trục nhìn cô ấy: “Có không?”
Dư Đan không nói gì: “Chị biết yêu cầu của em đối với diễn viên rất lớn, không hài lòng cũng nói thẳng, nhưng Linh Linh là một cô gái, cũng chỉ là một người mới, em thấy em ấy diễn không được có thể nói, nhưng đừng mắng em ấy trước mặt nhiều người như vậy. Da mặt con gái mỏng, chị thấy em ấy hôm nay bị em mắng mà hai mắt đỏ hoe cả lên.”
Nghe được lời này, Giang Trục nhíu mi.
“Khóc à?”
Dư Đan: “Nín nhịn lại rồi.”
“...”
Giang Trục không đáp lại, trong đầu không biết vì lý do gì lại hiện lên hình ảnh Tống Linh Linh hai mắt ửng đỏ.
Đôi mắt cô to tròn rất sáng, lấp lánh ánh nước. Thỉnh thoảng quay phim cũng sẽ có vài cảnh khóc, lúc khóc hốc mắt sẽ đỏ lên, nhìn cực kỳ yếu đuối đáng thương.
“Đạo diễn Giang.”
Dư Đan nhìn dáng vẻ thất thần của Giang Trục, nói: “Hay hôm nay chỉ đến đây thôi.”
Giang Trục hơi đờ người, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chị Đan, Nam Thành có nơi nào giống hơn phim trường nơi Tô Vãn sống?”
Dư Đan ngớ người, hoảng hốt nói: “Có.”
…
Khi Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu xem xong phim trở về khách sạn, trời đã rạng sáng.
Hai người đều ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt ươn ướt.
Đến tầng sáu, Thịnh Vân Miểu chúc ngủ ngon Tống Linh Linh rồi về phòng trước.
Tống Linh Linh lẻ loi đi lên tầng tám, lúc ra khỏi thang máy, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Trời sắp sáng, mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ.
Hành lang khách sạn được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp, Tống Linh Linh chậm rãi đi đến cửa phòng.
Vừa mới rút thẻ phòng ra, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau.
“Tống Linh Linh.”
Bàn tay quẹt thẻ phòng của Tống Linh Linh dừng lại, chầm chậm quay đầu qua.
Giang Trục đang đứng ở nơi góc khuất sáng, anh mặc đồ thoải mái, dáng vẻ lười biếng mà rũ mắt nhìn cô.
“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh phản ứng chậm: “Anh còn chưa nghỉ ngơi à?”
Giang Trục liếc nhìn cô một cái: “Diễn viên còn chưa trở về phòng, đạo diễn làm sao dám nghỉ ngơi.”
“...”
Tống Linh Linh phản ứng lại, mở miệng nói: “Xin lỗi đạo diễn Giang.”
Cô cũng không phản bác mà nói: “Hôm nay là do tôi không chú ý thời gian.”
Nghe thấy lời cô nói, Giang Trục nhíu mày: “Tôi không có ý trách cô.”
Tống Linh Linh đang muốn tiếp tục nói thì Giang Trục đã cướp lời, lạnh nhạt nói: “Thời gian sau khi kết thúc công việc của diễn viên là tự do, tôi sẽ không can thiệp.”
Anh dừng một chút, bổ sung: “Cô với Thịnh Vân Miểu hai người con gái ở bên ngoài đêm khuya như vậy, phải chú ý an toàn.”
Tống Linh Linh sửng sốt, kinh ngạc nói: “Sao anh lại biết…”
Cô còn chưa nói hết, Giang Trục đã thẳng thắn nói: “Trì Bân gặp được trợ lý của cô.”
Tống Linh Linh à lên một tiếng.
Giang Trục nhìn sắc mặt cô bình thường, cũng không nhiều lời nữa: “Không có việc gì đâu, cô nghỉ ngơi sớm đi.”
“?”
Tống Linh Linh còn chưa kịp đáp ứng, đã thấy Giang Trục xoay người trở về phòng của mình.
Nhìn cánh cửa phòng anh đóng lại, cô khó hiểu quẹt chìa khóa vào phòng.
Vào phòng tắm rửa xong, Tống Linh Linh mới chú ý tới ở trên bàn ăn nhỏ trong phòng khách có một túi giấy.
Cô lau tóc tiến đến gần, bên trong túi chính là một phần salad.
Tống Linh Linh rũ mày, ngồi lên sofa với lấy chiếc điện thoại đang sạc điện gửi tin nhắn cho Lâm Hạ.
Lúc cô ở rạp phim, điện thoại đã hết pin, không nghĩ có người sẽ tìm mình nên cô cũng không cắm sạc.
Vừa mở ra WeChat, Tống Linh Linh đã nhìn thấy tin nhắn Lâm Hạ gửi đến.
Lâm Hạ: [Chị Linh Linh, trên bàn có một phần salad. Đạo diễn Giang nói buổi tối chị có thể ăn salad. Khi nào chị trở về nhớ ăn, cho vào lò vi sóng hâm nóng lại là được.”
Tống Linh Linh xem xong tin nhắn, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, dừng ở trên hộp đồ ăn.
Cô để điện thoại lên bàn, mở nắp ra xem thử.
Đập vào mắt chính là phần ăn dinh dưỡng giảm cân, có tôm, trứng gà, bắp ngô và dưa chuột.
Mặc dù đồ ăn phong phú, nhưng lượng calo lại không cao.
Bụng Tống Linh Linh kêu lên một tiếng, cô vốn định ăn hai miếng, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, cô lại nhịn xuống.
Thôi đi.
Cô là một diễn viên, sao có thể ăn cái gì vào một giờ sáng.
Bằng ý chí kiên cường của mình, Tống Linh Linh chịu đựng cơn đói khát nằm lên giường, mở kịch bản ra.
Mặc dù cô đã thuộc hết lời thoại trong kịch bản, nhưng diễn xuất không thể chỉ ghi nhớ lời thoại.
Hôm nay lúc bị Giang Trục dạy dỗ, cô có chút oán giận.
Nhưng cô cũng biết, lời Giang Trục nói là sự thật.
Cho nên cảm xúc lên xuống tối qua của cô, không chỉ vì bị Giang Trục mắng khuyết điểm trước mặt mọi người.
Mà nhiều hơn là vì buồn bực với nghi ngờ.
Buồn bực vì tại sao cô không phải là diễn viên có thiên phú, buồn bực tại sao cô luôn nhập vai chậm như vậy. Thậm chí cô còn hoài nghi năng lực lý giải của bản thân có phải có vấn đề, hoặc là cô thật sự không hợp đóng phim, cũng không hợp làm diễn viên.
Chỉ là những cảm xúc này của Tống Linh Linh, từ trước tới nay nhanh tới mà cũng nhanh đi.
Cô thường hay hoài nghi bản thân, sau đó lại tự mình thuyết phục. Dường như sau đó sẽ như được tiếp thêm máu, không có thiên phú thì sao, cùng lắm cô sẽ dành nhiều thời gian hơn.
Chỉ cần dồn nhiều công sức, cô thấy bản thân có năng lực diễn tốt vai diễn này.
…
Sáng hôm sau, nhân viên công tác ở phim trường có thể dễ dàng nhận thấy cảm xúc biến hóa lớn của Tống Linh Linh.
Ngay cả diễn cảnh NG, cô cũng nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, tìm Từ Mãn cùng diễn, tìm Dư Đan phân tích cảm xúc nhân vật, thỉnh thoảng lại khiêm tốn xin ý kiến từ Trương Viên Hinh, khiến Trương Viên Hinh cũng phải ngạc nhiên sửng sốt.
Một ngày kết thúc, ngay cả một vị phó đạo diễn khác quen thuộc với Giang Trục cũng khen ngợi cô.
“Hôm nay Linh Linh biểu hiện không tồi.” Phó đạo diễn Vương cười ha hả nói: “Có phải đạo diễn Giang đã chăm sóc đặc biệt cho cô rồi không?”
Tống Linh Linh không hề do dự đáp: “Không có.”
Nghe được lời này, Trương Viên Hinh đang xin ý kiến của đạo diễn Giang ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Phó đạo diễn Vương nhướng mày, nhìn về phía Giang Trục không xa, trêu chọc: “Đạo diễn Giang như vậy là không được rồi, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.”
Giang Trục đang định mở miệng, Tống Linh Linh lại mỉm cười: “Đạo diễn Giang không có nặng bên này nhẹ bên kia, chỉ là anh ấy bận rộn thôi.”
Cô cầm kịch bản, ngọt ngào nói: “Hơn nữa, phó đạo diễn Vương giảng giải cho tôi cũng giống vậy mà.”
Nhìn kịch bản trong tay cô, phó đạo diễn Vương vui vẻ: “Được thôi.”
Anh ta chỉ vào Tống Linh Linh: “Cô là diễn viên đầu tiên tìm tôi thảo luận kịch bản đấy, nào đến đây, tôi nói cho cô.”
Kỳ thật, phó đạo diễn Vương cũng từng đạo diễn phim, Tống Linh Linh cũng từng xem qua tác phẩm của anh.
Tác phẩm của phó đạo diễn Vương cũng rất hay, chỉ là thời vận không tốt, cuối cùng không có cách nào bùng nổ thành danh được.
Giang Trục tuyển anh làm phó đạo diễn, cũng là vì nhận thấy được năng lực của anh ta.
Hai người thảo luận xong, cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay cũng bắt đầu quay.
Cảnh phim cuối là cảnh vai diễn của Tống Linh Linh và Trương Viên Hinh phối hợp, ngoài dự kiến của mọi người, cảnh quay này của cả hai đều thuận lợi không tưởng.
Lúc kết thúc công việc, mọi người lại nhận được bất ngờ ngoài ý muốn.
Tống Linh Linh nhìn gương mặt tươi cười của mọi người, bản thân cũng cảm thấy rất vui.
Cô bước ra khỏi máy quay, nhận điện thoại từ trong tay Lâm Hạ, trong lòng nghĩ tối nay sẽ chiêu đãi bọn họ một bữa lẩu.
Lời còn chưa kịp nói ra, chuông điện thoại của cô đã rung lên.
Tống Linh Linh bấm mở, sau khi đọc nội dung tin nắng, theo bản năng giương mắt nhìn xem có còn người nào đang nhìn hay không.
Tin nhắn là Giang Trục gửi đến, hỏi cô buổi tối nay có bận không.
Tống Linh Linh chần chừ vài giây, trả lời: [Tạm thời không bận, anh tìm tôi có việc gì?]
Giang Trục: [Cùng tôi đi một nơi.]
Tống Linh Linh: [... Đi đâu?]
Giang Trục: [Đi chăm sóc đặc biệt cho cô.]