Cảnh Báo Rung Động

Chương 8: Tôi cũng không già như vậy chứ

Edit: Thanh

—————–

Liên hoan xong, mọi người la hét muốn đi dạo một vòng ở Nam Thành trước khi khai máy, trải nghiệm cuộc sống về đêm ở Nam Thành.

Giang Trục không hào hứng lắm, khéo léo từ chối lời mời của phó đạo diễn, “Mọi người đi đi, tôi về khách sạn còn chút việc.”

Mọi người cũng không miễn cưỡng.

Tống Linh Linh đang nói thầm với Thịnh Vân Miểu đột nhiên nghe phó đạo diễn gọi tên cô.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu.

Phó đạo diễn nhìn cô, cười ha hả nói: “Cùng đi —— “

Mấy chữ ‘chơi một chút’ còn chưa nói ra, giọng nói lạnh lùng của Giang Trục vang lên trong nhóm người ồn ào, “Tống Linh Linh.”

Tống Linh Linh chớp mắt, nhìn về phía đạo diễn.

Giang Trục rũ mắt, nhìn gương mặt đỏ ửng vì uống rượu của cô, không khách khí nói, “Kịch bản của cô còn vấn đề nhỏ.”

Đang khi nói chuyện, anh thoáng dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Dư Đan bên cạnh, “Chị Đan có ngại cùng nhau về khách sản thảo luận tiếp không?”

Dư Đan hiểu ý anh, cười một tiếng: “Đương nhiên không ngại.”

Cô ấy nhìn về phía những người khác, ấm giọng nói: “Tôi lớn tuổi rồi, không còn tinh lực chơi nữa, tôi, đạo diễn Giang và Linh Linh về khách sạn đây.”

Lời của Giang Trục vừa nói ra, mọi người cũng không dám rủ Tống Linh Linh đi chơi chung với bọn họ nữa.

“Vậy được thôi.” Phó đạo diễn hậm hực nói: “Linh Linh cứ cùng đạo diễn Giang về khách sạn đi, lần sau có cơ hội sẽ cùng đi.”

Tống Linh Linh cười nhẹ nhàng đáp, “Hi vọng lần sau tôi không kéo chân mọi người nữa.”

Phó đạo diễn cười ha hả, “Được.”

Nơi đoàn người phó đạo diễn muốn đến ở gần đó, đi mấy bước đã đến.

Thịnh Vân Miểu và Lâm Hạ nhìn thời gian còn sớm, hai người chuẩn bị đi dạo mua gì đó rồi mới về.

Nói một câu với Tống Linh Linh rồi hai người cũng đi.

Trong nháy mắt, trước cửa nhà hàng huyên náo chật chội cũng trở nên rộng rãi.

Đầu tháng năm ở Nam Thành vẫn có chút hơi lạnh, một cơn gió thổi tới, Tống Linh Linh lạnh rùng mình một cái.

Giang Trục nhìn cô, bất động thanh sắc dịch về phía hướng gió, rũ mắt xuống gửi tin nhắn cho Trì Bân.

Không bao lâu, Trì Bân lái xe dừng trước mặt ba người.



Sau khi lên xe, Dư Đan ngồi cùng một chỗ với Tống Linh Linh ở hàng ghế sau xoa cánh tay, cảm khái nói: “Không nghĩ tới tháng năm ở Nam Thành còn lạnh như thế.”

Tống Linh Linh gật đầu phụ họa, “Đúng là có chút.”

“Em có lạnh không.” Đang khi nói chuyện, Dư Đan sờ tay cô một chút.

Bỗng dưng cô ấy kinh ngạc thốt lên: “Sao lại lạnh thế?”

Một tiếng này của cô ấy trực tiếp khiến hai người ngồi trước đều nhìn lại.

Tống Linh Linh giương mắt, tình cờ đυ.ng với đôi mắt thâm thúy của Giang Trục trên kính chiếu hậu.

Cô run lên, giải thích nói: “Có thể là do uống rượu.”

Tống Linh Linh có chút hạ đường huyết, mỗi lần sau khi uống rượu cơ thể cô đều sẽ lạnh run.

Hôm nay mặc dù không uống mấy ngụm nhưng không thể tránh khỏi phản ứng của cơ thể do gần đây cô giảm cân và hạ đường huyết nghiêm trọng.

Dư Đan nhíu mày lại, nhẹ giọng thì thầm: “Vậy sau này em đừng uống nữa, đạo diễn Giang sẽ không để ý đâu, đúng không đạo diễn Giang.”

“Không thể uống có thể nói thẳng.” Giang Trục mượn kính chiếu hậu nhìn về phía cô, giọng nói trầm tĩnh, “Diễn viên trong đoàn phim của tôi không cần biết kỹ năng uống rượu này.”

“…”

Tống Linh Linh đối mặt với dáng vẻ này của anh, trái tim cô đập nhanh vô cớ.

Cô biết lời của Giang Trục là thật, thậm chí còn biết rõ nếu có người dám rót rượu cho diễn viên đoàn phim của anh trước mặt anh, anh sẽ bảo vệ diễn viên của đoàn phim mình, không nể mặt mũi đối phương.

Bởi vì Giang Trục thật sự đã từng làm chuyện này.

Tống Linh Linh nhớ không lầm thì đó là lúc Giang Trục còn ở nước ngoài tổ chức tiệc ăn mừng.

Một diễn viên nữ có phần diễn không nhiều nhưng dáng dấp lại rất đẹp trong đoàn phim của Giang Trục bị người khác rót rượu. Nữ diễn viên đó đã nói mình không quá biết uống nhưng nhà đầu tư lại không buông tha.

Lúc đối phương đang làm khó dễ lần nữa, muốn ép diễn viên nữ đó nâng cốc uống thì Giang Trục đoạt lấy ly rượu của người đó.

Anh nâng khóe môi, vẻ mặt không nghiêm túc lại tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Lúc đối phương đang kinh ngạc, anh nâng ly lên rồi nghiêng xuống.

Rượu nhỏ giọt xuống đất, bắn tung tóe lên đôi giày da sáng bóng của họ.

“Nếu có lần sau nữa ——” anh đem nữ diễn viên giao cho trợ lý, nghiêng đầu nhìn về phía người tức hổn hển trước mặt, vân đạm phong khinh nói: “Chén rượu này sẽ xuất hiện trên đầu anh.”

“…”

Lúc đó truyền thông đưa tin, trong ngoài nước đánh giá khen chê của Giang Trục không giống nhau.

Có người ủng hộ anh vô điều kiện, khen anh, cũng có người cảm thấy anh quá tùy hứng làm bậy, sớm muộn gặp nhiều thiệt thòi.

Giang Trục có bị thua thiệt hay chưa Tống Linh Linh không biết, cô chỉ biết là sau đó không lâu còn có chuyện tương tự bị tuôn ra.

Mà hai nữ diễn viên được Giang Trục che chở cũng đã rất thành công trong giới diễn viên.

Tuy có người nói Giang Trục bảo vệ họ là vì có quan hệ tình cảm, trên mạng cũng có tin đồn về “câu truyện tình yêu” của anh và ngôi sao nữ khác.

Nhưng Tống Linh Linh cảm thấy Giang Trục bảo vệ nữ diễn viên không phải là vì những thứ này, anh chính là rất thuần túy, không quen nhìn những hành vi phổ biến trong giới giải trí.



Trở lại khách sạn, Tống Linh Linh nhìn về phía Giang Trục, “Đạo diễn Giang, tôi về phòng thay quần áo rồi qua?”

“…”

Giang Trục liếc cô một cái, “Không cần.”

Tống Linh Linh: “A?”

Không cần là có ý gì.

Không cần cô thay quần áo hay là không cần cô đến phòng anh.

Dư Đan nghe hai người nói chuyên, cười nói: “Linh Linh, không ngờ em thành thật như thế.”

Cô ấy mỉm cười, “Em không nghe ra vừa rồi đạo diễn Giang là đang giải vây cho em sao?”

Tống Linh Linh đúng là không nghe ra được, cô còn thật sự nghĩ rằng có vấn đề cần sửa.

Dư Đan xao đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Phó đạo diễn Lâm trước giờ thích tổ chức liên hoan ca hát uống rượu thế này, một cô gái nhỏ như em đến đó chắc chắn sẽ bị anh ta rót rượu.”

Tống Linh Linh dừng lại, ngước mắt nhìn Giang Trục.

Vẻ mặt Giang Trục thản nhiên, ngầm thừa nhận lời của Dư Đan.

“Cảm …cảm ơn đạo diễn Giang.” Thang máy đinh một tiếng, Tống Linh Linh lấy lại tinh thần.

Giang Trục ừm một tiếng, nhấc chân ra khỏi thang máy, thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi sớm.”



Trở về phòng, Tống Linh Linh bò lên giường lăn vòng, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thịnh Vân Miểu, hỏi hai cô ấy khi nào về.

Thịnh Vân Miểu: “?”

Tống Linh Linh: “?”

Thịnh Vân Miểu: “Cậu không cần đến chỗ Giang Trục chịu trừng phạt sao?”

Tống Linh Linh nghẹn lời, nằm trên giường hữu khí vô lực đánh chữ: “Đúng vậy, hôm nay tớ hết hạn tù được phóng thích rồi.”

Thịnh Vân Miểu: “Bọn tớ còn phải đi dạo, cậu cứ từ từ chờ.”

Tống Linh Linh: “Ờ.”

Cô bỏ điện thoại xuống, nằm trên giường một lát rồi đứng lên vào phòng tắm tắm rửa gội đầu.

Lề mà lề mề trong phòng tắm hơn nửa tiếng mới ra, Tống Linh Linh bất ngờ nghe thấy tiếng chuông cửa.

Tống Linh Linh lau tóc còn đang nhỏ nước đi ra, cảnh giác hỏi một câu, “Ai thế?”

Giang Trục đứng trước cửa, thầm nói: “Giang Trục.”

“…”

Đèn hành lang không quá sáng, mơ hồ chiếu sáng khu vực này.

Tống Linh Linh mở cửa, nhìn thấy người ẩn vào bóng đêm.

“Đạo diễn Giang.”

Cửa mở ra, trong mũi Giang Trục tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của quả cam.

Anh cụp mắt nhìn người trước mặt đang ngửa mặt lên nhìn mình, hầu kết nhẹ nhàng lăn xuống.

Vừa tắm rửa xong nên trên mặt Tống Linh Linh vẫn chưa kịp bôi mỹ phẩm dưỡng da gì, sạch sẽ trắng nõn như men trắng tốt nhất thời Đường Tống, trong suốt phát sáng.

Tống Linh Linh ngạc nhiên nhìn anh, “Anh* tìm tôi có chuyện gì thế?”

(*Tống Linh Linh gọi Giang Trục bằng 您– ngài, nhưng mình sẽ để ‘anh’ luôn nha.”

Nghe cô cô gọi mình bằng kính ngữ, Giang Trục trầm mặc, “Trì Bân chuẩn bị trà giải rượu.”

Anh đưa đồ mang theo trong tay cho cô.

Tống Linh Linh vội vàng nhận lấy, có chút ngoài ý muốn, “Cảm ơn đạo diễn Giang.”

Giang Trục ừ một tiếng, nhìn tóc cô còn đang nhỏ nước, lời ít ý nhiều nói: “Không còn việc gì nữa, cô bận tiếp đi.”

Tống Linh Linh đã hiểu, “Vậy đạo diễn Giang cũng nghĩ ngơi sớm một chút.”

“…”

Giang Trục vừa quay mũi giày quay đầu gọi: “Tống Linh Linh.”

Tống Linh Linh ngẩng đầu.

Giang Trục hơi nhíu mày, thờ ơ nói: “Tôi cũng không già như vậy chứ.”

Tống Linh Linh chớp mắt, có chút mờ mịt.

Giang Trục kéo môi dưới, chậm rãi nói: “Cô không cần dùng kính ngữ khi nói chuyện với tôi.”

“…A.” Tống Linh Linh phản ứng chậm nửa nhịp, “Được ạ.”

Giang Trục nói xong cũng không nhìn Tống Linh Linh nữa, không chút do dự nhấc chân đi.

Chờ Giang Trục đi xa, Tống Linh Linh không kìm lòng được, khóe môi cong lên.



Hai ngày sau đó, mấy người Tống Linh Linh đều vùi trong khách sạn không ra ngoài.

Phim sắp khai máy, đoàn người bọn họ ở Nam Thành mục tiêu quá lớn, bên ngoài khách sạn có không ít paparazi ngồi chờ, thay vì bị bọn họ chặn ở cửa, không bằng ngồi trong phòng thoải mái xem kịch bản.

Thứ bảy này trời Nam Thành đang liên tục âm u lại quang đãng, ánh nắng rất đẹp.

Tống Linh Linh đã rời giường từ sớm, được chị Vân, người chạy đến tham gia nghi thức khai máy của cô sắp xếp ngồi vào bàn trang điểm đắp mặt nạ, dưỡng da.

“Đánh khối có phải hơi quá tay không?” Đường Vân Anh ngắm nghía mặt cô, “Không cần đánh nhiều như vậy, mặt Linh Linh nhỏ, vai này là học sinh cấp ba nên trang điểm nhạt một chút, giống thiếu nữ một chút là được.”

“…”

Tống Linh Linh thấy mình giống như một con rối, bị chị Vân và thợ trang điểm giày vò một vòng.

Đến khi bị giày vò xong thì thời gian đã qua hơn một tiếng.

Đường Vân Anh dành thời gian dành thời gian lên weibo nhìn một chút, lo lắng, “Từ Mãn lên hotsearch rồi.”

Tống Linh Linh cầm ly nước trên bàn uống một hớp, bình tĩnh như thường, “Hôm nay là sinh nhật anh ấy, lên hotsearch là phải rồi.”

Hôm qua lúc cô lướt weibo thấy người hâm mộ của Từ Mãn đang chúc mừng —— tin tức anh ấy tham gia đoàn phim của Giang Trục được thông báo đúng ngày sinh nhật.

Điều này bất luận là đối với Từ Mãn hay người hâm mộ của anh ấy đều là một món quà sinh nhật cực kỳ tuyệt vời.

Nhắc đến việc này Đường Vân Anh muốn hỏi cô, “Em có chuẩn bị quà sinh nhật cho Từ Mãn chưa?”

Tống Linh Linh: “Hạ Hạ đã giúp em mua máy chơi game rồi.”

Lúc Lâm Hạ đi lục siêu thoại của Từ Mãn xem anh thích gì thì phát hiện trước đó không lâu anh nhận phỏng vấn có nói qua lúc nghỉ ngơi thích chơi game.

Nghe vậy, Đường Vân Anh yên tâm một chút.

Cô ấy cười nói: “Hạ Hạ làm việc thì chị yên tâm rồi.”

Tống Linh Linh bày tỏ đồng ý sâu sắc.

Trang điểm xong, Tống Linh Linh chạm mắt với đoàn người Giang Trục.

Giang Trục không phải người mê tín, nhưng cũng không phải là người độc đoán.

Phó đạo diễn phía đầu tư mê tín anh cũng không cản họ.

Vì vậy, quá trình dân hương bái phật khi khai máy phim điện ảnh và phim truyền hình trong giới giải trí đoàn phim của họ cũng có.

Sau nghi thức khai máy, Giang Trục khéo léo từ chối mọi cuộc phỏng vấn của giới truyền thông.

Anh không cần nhiệt độ như vậy.

Nhưng dù cho thế nào, truyền thông dân mạng thần thông quảng đại vẫn chụp được không ít thứ.

Chưa được bao lâu.

#Phim mới « Hẻm nhỏ » của Giang Trục khai máy #

# Giang Trục Từ Mãn hợp tác #

# Nữ chính phim mới của Giang Trục rơi vào tay Tống Linh Linh #

Một loạt chủ đề xông lên hotsearch.

Sau khi ảnh chụp hiện trường mấy người họ đứng chung một chỗ cử hành nghi thức khai máy được tung ra, cư dân mạng mới không thể không tin tưởng ——

Nữ số một trong phim mới của Giang Trục là Tống Linh Linh, là một diễn viên nhỏ không có danh tiếng gì.

Thẩm Gia Hủy vậy mà lại bại bởi một diễn viên nhỏ như vậy.

Trong lúc nhất thời cảm xúc của đám dân mạng cảm thấy không phục cho Thẩm Gia Hủy nhắm vào Tống Linh Linh.

Người hâm mộ của Tống Linh Linh trên weibo không coi là nhiều, chỉ hơn hai trăm vạn nhưng lượng tương tác cũng không tệ lắm.

Có lẽ vì cô hiếm khi đăng gì đó trên Weibo nên mỗi khi cô đăng, người hâm mộ cũ sẽ nhiệt tình tương tác với cô.

Trước khi phim có thông báo chính thức, khu bình luận dưới bài đăng vủa Tống Linh Linh đều ở trạng thái bình yên vô sự.

Nhưng trong chốc lát đã hoàn toàn khác biệt.

Tống Linh Linh nhân lúc nghỉ ngơi đi qua một bên lên Weibo nhìn một chút, bình luận dưới bài đăng mới nhất của cô từ năm ngàn đã lên đến mười ngàn, bình luận từ khen cô cũng chuyển thành chửi cô.

Cô cũng không quá bất ngờ với tình cảnh trước mắt, tâm tình cũng không quá tệ.

Lúc thoát Weibo, Tống Linh Linh thậm chí còn có thời gian để xem số lượng người hâm mộ mới.

Xem hết, cô bỗng nhiên hiểu ra vì sao có vài nghệ sĩ trong lúc không có cách nào để nổi tiếng đã đi theo con đường hắc hồng*.

(*Hắc hồng: nổi tiếng theo kiểu bị ghét, nổi tiếng bằng scandal.)

Hắc hồng cũng là hồng, câu này giờ phút này đã được chứng thực trên người cô.

Cô chỉ mới đạt tới mấy vạn fan vài ngày trước, bây giờ chỉ mới nửa giờ fan đã tăng thêm mấy vạn rồi.

Độ hot còn cao hơn lúc phim chiếu mạng của cô được chiếu ngày trước.

Lâm Hạ đang dùng tài khoản phụ để cãi nhau với mấy người trên mạng, lúc cô ấy lơ đãng ngẩng đầu còn nhìn thấy nụ cười trên mặt Tống Linh Linh.

Cô ấy khó hiểu, “Chị Linh Linh, sao chị còn cười được?”

Tống Linh Linh nhấn một cái trên màn hình điện thoại của mình, vặn chai nước trên bàn đưa cô ấy, “Không cười vậy chị phải khóc sao?”

Cô tự trêu đùa mình: “Nếu đám dân mạng vừa biết chị được đạo diễn Giang chọn để trở thành nữ chính mà còn khóc thì các cô ấy sẽ mắng chị ra vẻ làm kiêu mất.”

Được còn khoe mẽ.

Lâm Hạ hừ nhẹ, “Bọn họ thì biết gì chứ.”

Cô ấy nhỏ giọng thầm thì, “Cho dù không có chị thì nhân vật nữ chính bộ phim này của đạo diễn Giang cũng không phải là Thẩm Gia Hủy nha.”

Nếu thật sự là Thẩm Gia Hủy, vậy thì hỏa lực của đám người thích phim của Giang Trục nên tập trung lên Thẩm Gia Hủy.

Hai mươi tám tuổi còn diễn học sinh cấp ba, cô ấy thật sự cảm thấy mình có bản lĩnh cải lão hoàn đồng sao?

Lâm Hạ không phải kỳ thị tuổi tác, cô ấy hai mươi tám tuổi nếu có thể nhìn trẻ như Thẩm Gia Hủy cô ấy cũng nguyện ăn chay niệm Phật một năm.

Nhưng lúc đầu Giang Trục chọn diễn viên nữ đã định ra giới hạn tuổi tác —— người ứng cử nữ chính không thể vượt quá hai mươi ba tuổi.

Mấy tháng nữa Tống Linh Linh mới hai mươi hai tuổi, vừa đúng phạm vị có thể thử vai.

Lúc hai người đang nói chuyện, Tống Linh Linh nhận được tin nhắn trong nhóm.

Là nhân viên công tác gửi, mấy tấm ảnh chụp lúc khai máy phải đăng lên để thông báo, hỏi thăm ý kiến của bọn họ.

Tống Linh Linh ấn mở, vừa nhìn liền thấy Giang Trục đứng bên cạnh cô.

Là ảnh chụp nhóm của đoàn phim, lúc chụp hình Tống Linh Linh và Từ Mãn được xếp đứng hai bên trái phải của Giang Trục.

Dưới ánh mặt trời chói mắt, dáng vẻ phóng khoáng, thân hình thẳng tắp của Giang Trục đập ngay vào mắt.

Giang Trục không phải diễn viên nhưng Tống Linh Linh lại cảm thấy trong bức ảnh chụp chung này, khí chất và tướng mạo của anh không thua người nổi tiếng nào.

“Đạo diễn Giang rất đẹp trai nha.”

Tống Linh Linh đang xem thì Lâm Hạ ở bên cạnh thình lình nói ra một câu.

“…”

“Cũng được thôi.” Tống Linh Linh không phải rất sẵn lòng thừa nhận Giang Trục vừa có tài lại còn đẹp trai, “Từ Mãn cũng rất đẹp trai.”

Lâm Hạ trầm tư uyển chuyển nói: “Đẹp trai thì có đep trai nhưng trên người anh ấy thiếu chút mị lực người đàn ông thành thục của đạo diễn GIang.”

Nói xong, cô ấy phỏng vấn Tống Linh Linh, “Chị Linh Linh, chẳng lẽ chị thích kiểu người như Từ Mãn hơn?”

Đối mặt với ánh mắt chân thành tha thiết của Lâm Hạ, Tống Linh Linh nhướng mày lớn tiếng nói: “Đương nhiên rồi.”

Cô không để ý có người đang đến gần phía sau, trêu chọc Lâm Hạ, “Bây giờ chị là Tô Vãn, chắc chắn phải thích Trần Dặc nhất rồi.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn Giang: Ngày mai liền xóa phần diễn của Từ Mãn đi.

Từ Mãn:???