Cảnh Báo Rung Động

Chương 5: Tôi nên bị sấm sét mang đi

Edit: Thanh

———————

Giang Trục đem sở thích của nam chính ra khiến Tống Linh Linh oán thầm một hồi lâu.

Nhưng không còn cách nào, cô là một diễn viên kính nghiệp, phải phục vụ vì nhân vật.

Nghĩ đến đây Tống Linh Linh không giãy dụa nữa, hai chân như không có lực đi đến ghế sô pha.

Lúc ngồi xuống cô cũng không bận tâm đến sự tồn tại của mấy người Giang Trục bọn họ, lười biếng dựa vào ghế giao chuyện cho Lâm Hạ.

Giang Trục thu lại ánh mắt trên người cô, cùng Trì Bân đi nào bếp.

“Anh Trục.” Trì Bân nhìn anh, “Anh muốn ăn chút gì không?”

“Trong tủ lạnh chỉ có món chính?” Giang Trục hỏi.

Trì Bân còn chưa kịp trả lời, Giang Trục đã kéo cửa tủ lạnh ra.

Anh nhìn trên dưới một vòng, nhàn nhạt nói: “Trộn một phần salad ít calo, không cần làm quá nhiều.”

Trì Bân sững sờ, đang muốn nói anh giữa trưa cũng không ăn nhiều, buổi tối lại ăn salad sẽ đau dạ dày đó.

Lời vừa đến miệng anh ấy đột nhiên nhớ tới bên ngoài vẫn còn một nữ minh tinh đang giảm cân.

“Đã hiểu.” Trì Bân mỉm cười, “Em đi hỏi Lâm Hạ xem Linh Linh có kiêng ăn gì không.”

Giang Trục không nói gì, ngầm thừa nhận, trở về phòng khách.

Lúc anh trở lại phòng khách, vừa lúc Tống Linh Linh giao việc cho Lâm Hạ xong.

Lâm Hạ lên tiếng chào hỏi với Giang Trục rồi nói với Tống Linh Linh: “Chị Linh Linh, vậy em đến phòng bếp giúp một tay nhé.”

Hai người đều chưa ăn tối thì đã đến đây.

Tống Linh Linh: “Đi đi.”

Nhưng vào lúc này, cô không nhận ra rằng sau khi Lâm Hạ và Trì Bân đều vào bếp thì phòng khách lớn như vậy chỉ còn cô và Giang Trục.

Vì mưa to nên hôm nay Dư Đan và hai phó đạo diễn đều vắng mắt.

Tống Linh Linh không để ý tới sự thay đổi đó, đang cầm điện thoại nói chuyện phiếm với Thịnh Vân Miểu.

Hôm nay Thịnh Vân Miểu trở về trường học, lúc này đang bị kẹt ở lớp học do mưa lớn, đang oán giận với Tống Linh Linh chuyện con đường phía trước tòa nhà dạy học có nước đọng.

Tống Linh Linh mở hình cô ấy gửi đến, “Học viện điện ảnh nghèo vậy sao? Nước đọng nghiêm trọng như vậy cũng không xử lý.”

Cô và Thịnh Vân Miểu không phải bạn học đại học, trường học của hai người là hàng xóm, trường đại học của cô là học viện mỹ thuật, còn trường Thịnh Vân Miểu vào là học viện điện ảnh, có điều cô ấy không phải học biểu diễn mà là học chuyên ngành đạo diễn.

Thịnh Vân Miểu: “Hừ, không so được với học viện mỹ thuật có tiền của cậu.”

Tống Linh Linh cong môi, nói đùa với cô ấy: “Vậy bảo anh cậu làm từ thiện cho Học viện Điện ảnh, chẳng phải còn giàu hơn Học viện Mỹ thuật sao? “

Thịnh Vân Miểu: “Vậy không bằng anh ấy đổi đối tượng từ thiện thành tớ đi!”

Sao phải cho học viện điện ảnh được lợi chứ.

Không đợi Tống Linh Linh trả lời, Thịnh Vân Miểu lại gửi tin nhắn cho cô: “Haiz, cũng không biết mưa này khi nào mới ngừng đây.”

Tống Linh Linh nhìn cơn mưa lớn không có xu thế dừng lại ngoài cửa sổ cảm khái: “Đợi mưa tạnh không bằng trông cậy vào anh cậu tới đón cậu.”

Tin nhắn gửi qua Thịnh Vân Miểu không trả lời ngay.

Tống Linh Linh xem vòng bạn bè một lúc thì trong khung nhắn tin của hai người có thêm một câu của cô ấy gửi tới.

Tống Linh Linh: “?”

Dấu chấm hỏi vừa gửi đi, cô không đợi Thịnh Vân Miểu trả lời nửa.

Tống Linh Linh suy nghĩ một chút, liền mơ hồ hiểu ra gì đó.

Cô cười rất nhẹ, lúc muốn rời khỏi khung nhắn tin thì cảm giác được một ánh mắt rơi trên người mình.

Tống Linh Linh theo bản năng nhìn lên vừa lúc bắt được ánh mắt đang dời đi của Giang Trục.

Cô sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra phòng khách có chút quá yên tĩnh, trong phòng khách im lặng dường như vừa rồi cô đã cười thành tiếng.

“…”

Tống Linh Linh có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn về phía người đang ngồi đầu kia của ghế sô pha.

Có lẽ ghế sô pha này có ma lực, tư thế ngồi của Giang Trục cũng không phải ngay ngắn, cũng là tư thế lười biếng giống với cô. Quần tây bao trọn đôi chân dài, lưng dựa vào ghế, đọc kịch bản trong tay.

Một cơn gió thổi qua cửa sổ, Tống Linh Linh ngửi được mùi linh sam quen thuộc.

Trong lành và mát mẻ.

Cô giật mình, đột nhiên nhận ra đây là mùi trên người Giang Trục.

Tống Linh Linh hít mũi một cái, lúc cô đang nghĩ mình nên đi xem kịch bản hay đến phòng bếp giúp đỡ thì Giang Trục đột nhiên quay đầu nhìn cô, “Có thể xem tivi.”

Anh không nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong cảm xúc của cô.

Tống Linh Linh dừng lại, nhìn điều khiển nằm trên bàn trà.

“Vậy tôi xem tivi đây.” Cô không khách khí với Giang Trục, đưa tay lấy điều khiển.

Giang Trục không trả lời Tống Linh Linh coi như anh ngầm cho phép.



Vừa mở tivi, hai vị trợ lý bận rộn trong bếp đã bưng thức ăn ra.

Ngửi được mùi thơm, Tống Linh Linh theo bản năng muốn chạy trốn.

Mỹ thực trước mắt, tự chủ của cô không tốt như cô tưởng.

Cô vừa đứng lên, Trì Bân liền cười hỏi: “Anh Trục, ăn ở bàn trà bên này sao?”

Bàn ăn bên kia đã bị kịch bản chiếm đoạt.

Giang Trục không có ý kiến.

Lâm Hạ đi đến bên cạnh Tống Linh Linh, đặt salad trước mặt cô, “Chị Linh Linh, của chị đây.”

Nhìn bề ngoài món ăn trước mắt rất không tệ, có thịt có rau, Tống Linh Linh ánh mắt lấp lánh nhìn Giang Trục.

Nhưng cô cũng không quên, có người nói cô còn phải gầy thêm hai ba cân.

Biết cô muốn nói cái gì, Giang Trục mở to mắt nhìn cô, “Bảo cô gầy chứ không bảo cô tuyệt thực.”

Tống Linh Linh nghẹn lời, rất muốn hỏi anh có phải anh không nhớ rõ điều kiện tiêu chuẩn của nữ chính mà mình đưa ra hay không.

Lúc ký hợp đồng sau buổi thử vai, những yêu cầu mà anh nói ra nếu cô không tuyệt thực thật sự không đạt được.

Nhưng vì có thể ăn hai miếng, Tống Linh Linh nhịn xuống xúc động muốn chất vấn của mình.

Cô mơ hồ “à”một tiếng, do dự hỏi: “Vậy cái này có phải hơi nhiều rồi không?”

Trì Bân rướn cổ lên nhìn, cười nói: “Không nhiều đâu, đều là đồ ít calo, Linh Linh em cứ yên tâm ăn đi.”

Anh ấy thuận miệng nói: “Hiểu quả giảm cân của món này không tệ, nếu em cảm thấy phù hợp thì tối nay anh sẽ gửi một phần cho Lâm Hạ.”

Nghe vậy Tống Linh Linh không ngừng gật đầu, “Được đó.”

Cô tò mò, “Trước đó anh Bân dùng thử rồi sao?”

Trì Bân: “Trước đó lúc quay phim có cho diễn viên dùng thử, phản hồi cũng khá tốt.”

Tống Linh Linh đã hiểu.

Có lời này của Trì Bân cô cũng không khách khí nữa, vô cùng phấn khởi mà chuẩn bị hưởng thụ bữa tối khó có được này.

Bưng đồ ăn trong bếp bày lên bàn trà xong, Trì Bân và Lâm Hạ ngồi xuống cùng ăn cơm.

Nhìn quảng cáo trên tivi, Lâm Hạ thuận miệng hỏi: “Chị Linh Linh, chị đang xem gì vậy?”

Tống Linh Linh ngẩng đầu, “Chị vừa mở còn chưa kịp tìm, em muốn xem không?”

Lâm Hạ suy nghĩ một chút, “Chúng ta xem phim mới của Hướng Xuyên đi?”

Hướng Xuyên là một diễn viên nam lớn hơn Tống Linh Linh hai tuổi, hai người từng hợp tác trong một bộ phim chiếu mạng. Có điều hai người đều không phải nhân vật chính.

Tống Linh Linh kinh ngạc, “Phim mới của anh ấy chiếu rồi?”

Cô biết Hướng Xuyên có không ít hàng tồn, nhưng cô thật không chú ý đến phim mới của anh ấy phát sóng rồi.

Lâm Hạ gật đầu, “Phát sóng được hai tuần rồi.”

Tống Linh Linh: “Được đó.”

Đáp xong, cô mới nhớ tới trong phòng này vẫn còn hai người.

Suy nghĩ, cô đảo mắt nhìn người chếch đối diện, “Đạo diễn Giang sẽ không để ý chứ?”

Vừa nói xong Tống Linh Linh cảm thấy mình có chút trà*.

(*Trà trong trà xanh.)

Cô biết rõ Giang Trục là một nhà làm phim, có yêu cầu và tiêu chuẩn rất cao đối với việc quay phim vậy mà cô còn hỏi anh có để ý mình xem phim chiếu mạng trước mặt anh hay không.

Nghe được âm thanh, Giang Trục không nhanh không chậm nhìn cô một cái.

Hôm nay Tống Linh Linh trang điểm thuần khiết để phù hợp với bối cảnh nhân vật trong kịch bản, nếu không nhìn kỹ sẽ không phân biệt được. Làn da cô trắng nõn, đôi mắt linh động giảo hoạt, như được điểm xuyết bởi những vì sao.

Khi cô nhìn anh lúc này, không có sự rụt rè mà còn có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Có đôi khi Giang Trục cảm thấy diễn viên nhỏ này còn rất thú vị đó.

Thực ra cô biết anh sẽ để ý những vẫn muốn hỏi.

Giang Trục nghĩ, nếu anh trả lời có để ý thì cô có lẽ lại nói xấu trong lòng anh bụng dạ hẹp hòi, không rộng lượng chút nào.

Nhưng nếu muốn nói không để ý.

Xin lỗi Giang Trục thật đúng là không thế nào muốn xem một bộ phim chiếu mạng mà anh không biết.

Phòng khách an tĩnh một lúc.

Lâm Hạ và Trì Bân nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí là lạ.

Hai người đang suy nghĩ nên mở lời phá vỡ bầu không khí này thế nào thì giọng nói lạnh nhạt của Giang Trục vang lên: “Cứ tùy ý.” Anh dừng lại, nhìn Tống Linh Linh nói, “Tôi cũng xem phim chiếu mạng.”

“…”

Tống Linh Linh ngây người —— Giang Trục vậy mà lại xem phim chiếu mạng?

Sao cô lại có chút không tin nhỉ.

Cô chưa kịp đặt câu hỏi thì Trì Bân đã mở miệng trước.

“Anh xem phim chiếu mạng lúc nào thế?”

Anh theo Giang Trục mấy năm, biết rõ anh ấy từ trước đến giờ luôn khịt mũi coi thường những bộ phim chiếu mạng được chế tác sơ sài này.

Giang Trục lại nhìn Tống Linh Linh, “Tháng trước.”

Tống Linh Linh không khỏi cảm thấy ánh mắt của anh nhìn mình còn có thâm ý khác.

Mí mắt cô giựt một cái, còn chưa ngộ ra đã nghe thấy Trì Bân hỏi phim Giang Trục xem là phim gì, có phải rất hay hay không, khi nào anh ấy rảnh cũng muốn xem.

Nghe vậy, Giang Trục hơi nhướng mày, khóe môi khẽ cong: “Tôi có xem «Lôi kéo giáo thảo yêu tôi » « Tôi thầm mến … »”

“Đạo diễn Giang!” Giang Trục còn chưa nói xong câu tiếp theo đã bị một giọng nữ hoảng loạn nóng nảy cắt ngang.

Anh nhướng mày nhìn về phía người lên tiếng, “Hửm?”

Tống Linh Linh nhìn khuôn mắt chứa ý cười của anh, khẽ cười nói: “Mì trước mặt anh sắp nở rồi kìa, anh ăn trước đi.”

Giang Trục nhìn mặt cô đỏ lên, nhướng đuôi mắt, cũng không trả lời.

Cô sợ Giang Trục nói thêm gì nữa cô có thể cho Thịnh Vân Miểu thêm vài “Lâu đài Disney*” nữa.

(*Chỗ Lâu đài Disney này mình hong hiểu lắm, nếu ai biết thì bình luận để mình bổ sung thêm nha. Mình cảm ơn.)

Giang Trục nhìn cô chằm chằm một lúc mới miễn cưỡng chấp nhận đề nghị của cô.

“Được.”

Anh lên tiếng, “Ăn xong lại nói.”

“...”



Ăn xong Tống Linh Linh lấy điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn cho lái xe.

Cô quyết định rồi, cho dù mưa có lớn hay không cô cũng phải ngựa không ngừng vó mà đi.

Cô không thể tiếp tục chờ đợi trong căn biệt thự này nữa rồi.

Nếu không đi nữa cô sợ Giang Trục sẽ đào phim chiếu mạng của cô đóng ra xem mất.

Đó không chỉ là sự tra tấn, mà còn là án tử hình đối với cô.

Đột nhiên, âm thanh quen thuộc của một đoạn nhạc lọt vào tai cô.

Tống Linh Linh kinh ngạc ngẩng đầu.

Khi nhìn thấy thứ gì đó đang chiếu trên màn hình TV cách đó không xa, cô nhìn người khởi xướng bên cạnh với vẻ mặt đờ đẫn.

“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh nghiến răng nghiến lợi hỏi anh, “Không phải anh đều đã xem rồi sao, sao lại còn xem nữa?”

Giang Trục ừm một tiếng nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi định xem lại lần nữa trước khi máy.”

Dứt lời anh hỏi lại Tống Linh Linh: “Cô không xem lại phim của mình sao?”

“…Có xem.”

Tống Linh Linh cũng là bởi vì đã xem qua nên mới không muốn người khác, đặc biệt là Giang Trục xem.

Cô biết kỹ năng diễn xuất của mình ở mức nào, huống chi hai bộ phim Giang Trục vừa nói là phim mà cô quay khi vừa mới vào giới giải trí. Lúc đó cô vừa quay xong không cảm thấy mình có bao nhiêu kém cỏi, nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại… À không, Tống Linh Linh sẽ không ngu ngốc quay đầu nhìn lại.

Giang Trục đã hiểu, “Vậy cô có biết cô sai gì khi quay những bộ phim này không?”

Tống Linh Linh khẽ giật mình, mấp máy môi, “Biết.”

Cô không thể thả lỏng trước ống kính.

Giang Trục nhíu mày, “Là gì?”

“…”

Tống Linh Linh im lặng một hồi, mơ hồ nói: “Không thả lỏng.”

Giang Trục ừm một tiếng, “Còn gì nữa?”

Tống Linh Linh nhìn qua anh, ngập ngừng nói: “… Không nhập vai?”

“Gần giống vậy.” Giang Trục vừa tua đến cảnh của cô, chỉ vào bình luận: “Lúc quay phim ánh mắt cô không có lòng tin.”

Lúc Tống Linh Linh mới bắt đầu đóng phim, vì không tự tin mình có thể diễn tốt nên cảm xúc trong mắt toát ra luôn rất yếu, khiến người ta không tìm thấy sức lực.

Tống Linh Linh biết sai sót của bản thân, nhưng sau khi tham gia một lớp học diễn xuất chuyên nghiệp, cô đang dần sửa lại những vấn đề nhỏ này.

Chỉ có điều cô có chút ngoài ý muốn, Giang Trục vậy mà lại xem phim chiếu mạng khó coi cô từng đóng để uốn nắn lại sai sót của cô trong lúc đóng phim.

Sau khi ghi lại những vấn đề mà Giang Trục nói, Tống Linh Linh phát hiện anh còn chưa chuyển kênh.

Cô nhìn đoạn phim khiến da đầu tê dại trên tivi, không nhịn được mở miệng: “Đạo diễn Giang.”

Giang Trục chia cho cô một ánh mắt.

Tống Linh Linh: “Anh cũng đã đánh giá xong thì chúng ta có thể tắt tivi không?”

Giang Trục: “Không thể.”

Cơ bắp Tống Linh Linh căng chặt, hảo tâm đề nghị: “…Vậy chúng ta có thể xem phim khác.”

Giang Trục hiểu ý cô, anh nghiêng đầu nhìn, “Tôi không thể xem lại phim cô đóng?”

Tống Linh Linh hơi dừng lại, nhìn ánh mắt bình tĩnh của anh rồi khẽ lắc đầu, “Không có.”

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy Giang Trục sẽ không nghe mình, vò đã mẻ không sợ rơi*, “Anh muốn xem cứ xem.”

(* vò đã mẻ không sợ rơi: ý chỉ thái độ bất cần; hành động tùy tiện; chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó.)

Yên tĩnh mấy giây, Tống Linh Linh nghe âm thanh trên TV, nhìn mưa ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Tôi nên đi rồi, tôi nên bị sấm sét mang đi.”

Giang Trục: “…”

Nghe được lời thì thầm của Tống Linh Linh, anh cố chịu đựng, nhưng không nhịn được nghiêng đầu cong môi.

—————–

Tác giả có lời muốn nói:

Sấm sét: Vậy tôi cũng không dám cướp người với đạo diễn Giang.

Linh Linh: Để tôi chết đi cho xong!!!