Edit: Thanh
——————-
Phòng khách yên tĩnh một lát.
Cơ thể Tống Linh Linh cứng ngắc đứng yên tại chỗ một lúc lâu cho đến khi Giang Trục nâng mắt nhìn cô lần nữa cô mới thu hồi tâm trí lại.
“Tôi sẽ sửa ngay.”
Trở về chỗ cũ, Tống Linh Linh cúi đầu tìm lỗi chính tả Giang Trục nói.
Đau khổ chính là cô nhìn cả trang này nhưng lại không tìm thấy chữ Giang Trục nói sai.
Tống Linh Linh xoắn xuýt một hồi lâu, do dự có nên hỏi Giang Trục có phải anh nhìn lầm hay không thì giọng nói trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông ngồi bên trái tiến vào lỗ tai cô ở khoảng cách gần.
“Chữ ‘mạo’ trong ‘mạo hiểm’ viết sai rồi.” Giang Trục lãnh đạm, “Phía trên chữ mạo phải là 冃, chứ không phải 曰*.”
(*Chữ ‘mạo’ mà Giang Trục nói là chữ 冒 này.)
“…”
Tống Linh Linh cụp mắt tìm chữ ‘mạo’, kiểm tra kỹ cô phát hiện đúng là mình đã viết phần trên cùng thành một dòng liên tục thành chữ 曰.
Nhìn nhau với chữ ‘mạo’ nửa ngày, Tống Linh Linh nâng bút sửa lại.
Sửa xong cô nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Giang Trục, “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục miễn cưỡng chia cho cô một ánh mắt.
Tống Linh Linh nặn ra một nụ cười, khen ngợi, “Thị lực của anh thật tốt.”
Nghe được ý mỉa mai trong lời nói của cô, Giang Trục thản nhiên xoay cây bút trong tay, lời ít ý nhiều, “Cũng được.”
Anh dừng lại, liếc qua cô, “Cô bị cận thị?”
Tống Linh Linh: “… Không cận thị.”
Thị lực của cô là 5.0.
(*Với tỷ lệ 1 độ ở Việt Nam tương đương với 100 độ cận tại Trung Quốc.)
Nghe vậy, Giang Trục lộ ra biểu cảm không tệ
“…”
Thấy anh như vậy, Tống Linh Linh nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cô khó hiểu, lẽ nào Giang Trục không nghe thấy lời cô nói?
Lúc Tống Linh Linh đang suy nghĩ lung tung, Giang Trục lên tiếng, “Từ Mãn.”
Từ Mãn đang nghe trộm cuộc nói chuyện của hai người giật mình bật thốt lên một tiếng “Có.”
Dư Đan nhịn không được, dẫn đầu cười ra tiếng.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người nhìn đến, Dư Đan ôn hòa nói: “Đạo diễn Giang, đừng nghiêm túc như vậy, cậu dọa hai bạn nhỏ rồi.”
Giang Trục: “…”
Giống như biết Giang Trục muốn nói gì, Dư Đan trêu chọc nói, “Khuôn mặt lạnh này của cậu giống như Linh Linh và Từ Mãn thiếu cậu mấy trăm vạn vậy.”
Nghe cô ấy nói như thế, Giang Trục nhìn về phía hai vị “Học sinh tiểu học” đang ngồi nghiêm chỉnh, anh hơi cong khóe môi dưới, tư thế thả lỏng một chút, thản nhiên dựa lưng vào ghế, nhướng mày hỏi: “Tôi rất nghiêm túc?”
Anh hỏi Tống Linh Linh và Từ Mãn.
Từ Mãn: “Không nghiêm túc!”
Vì để cho Giang Trục tin tưởng, anh ấy còn nặng nề gật đầu, “Đúng không Linh Linh.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người chuyển qua Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh không dám do dự, vẻ mặt chân thành nhìn về phía người bên cạnh, “Đúng vậy.”
Giang Trục không nghiêm túc, chỉ là quá mức hung dữ một chút mà thôi.
Nhìn vẻ mặt của Tống Linh Linh như muốn nói tôi nói thật đó, đạo diễn Giang anh phải tin tôi, trong mắt Giang Trục hiện lên một tia cười.
Anh che miệng ho một tiếng, nói qua chuyện khác: “Từ Mãn, trong khoảng thời gian này cậu học lớp biểu diễn thế nào rồi?”
Từ Mãn: “…… Có thu hoạch.”
Tuy có xuất thân chính quy, cũng từng đóng qua phim điện ảnh nhưng con đường học tập của một diễn viên còn rất dài, Từ Mãn vẫn luôn không ngừng học lớp biểu diễn.
Giang Trục gật đầu, ngược lại nhìn về phía Tống Linh Linh: “Còn cô?”
“…… Tôi cũng có thu hoạch.”
“Hửm?” Giang Trục hạ tầm mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đang căng thẳng của cô, “Vậy chút nữa diễn thử.”
Tống Linh Linh kinh ngạc ngước mắt, đúng lúc đυ.ng phải ánh mắt của Giang Trục nhìn qua.
Ánh đèn thủy tinh treo tường trong phòng khách chiếu xuống, cặp mắt đen nhánh của anh không nhìn rõ cảm xúc.
Giang Trục không giống đang nói giỡn.
Hai người không tiếng động nhìn nhau một lúc lâu.
Tống Linh Linh khẩn trương mím môi, “Ở đây sao?”
Giang Trục ừ một tiếng, phân phó, “Hai người diễn đoạn đối mặt với nhau.”
Anh muốn kiểm tra một chút thành quả học tập của họ trong khoảng thời gian này.
Từ trước đến nay Giang Trục rất nghiêm túc trong chuyện đóng phim.
–
Trong lúc này, những ai không liên quan đều lùi đến một bên.
Đây không phải lần đầu Tống Linh Linh bị Giang Trục kiểm tra thành quả học tập, cô đã chuẩn bị tâm lý phải diễn trước khi đến đây.
Chỉ là cô không nghĩ đến Giang Trục ngay cả vị trí cũng không đổi, trực tiếp cho bọn họ diễn ngay ở phòng khách.
Bộ phim Giang Trục muốn quay này là một bộ phim tình cảm những đau khổ thời thanh xuân, hoàn toàn không giống với những bộ phim anh quay trước đây.
Bộ phim này có chút giống với bộ phim bị mọi người chê cười kia của anh, bộ phim điện ảnh văn nghệ không tạo ra tiếng vang nào.
Khi nhận được kịch bản Tống Linh Linh rất bất ngờ.
Cô không nghĩ đến Giang Trục sẽ lần nữa thử sức với thể loại phim này nhanh như vậy.
Nhưng sau khi xem xong kịch bản có lại có thể lý giải được.
Tuy nói là phim thanh xuân đau khổ, nhưng nam chính trong kịch bản ẩn nhẫn khắc chế, cùng với sự yêu thích và tình yêu của anh đối với nữ chính khiến người đọc cảm động.
Hai người họ giống như nhìn thấy ánh sang trong khe tối, sau đó cố hết sức vùng vẫy từ trong khe tối để ra ngoài, dành lấy càng nhiều ấm áp.
Tống Linh Linh rất ấn tượng với một câu trong kịch bản — ai nói thiếu niên phản nghịch không hiểu yêu thầm, ai nói người mù không thể nhìn thấy ánh sáng.
Ai nói thế gian này không có tình yêu khắc cốt ghi tâm.
…
Giang Trục và Dư Đan ngồi trên ghế sô pha gần đó, Tống Linh Linh và Từ Mãn liếc nhìn nhau, không biết nên diễn đoạn nào.
Cũng may lúc này Giang Trục nói một câu, “Lần đầu gặp nhau.”
Trong kịch bản, Tống Linh Linh đóng vai một người mù mười bảy tuổi.
Cô không có sinh hoạt học tập xã giao bình thường, vẫn luôn một thân một mình. Còn vai của Từ Mãn là một học sinh cấp 3 phản nghịch, không chịu bị dạy dỗ, xưng vương xưng bá.
Hàng ngày cậu ta ngoại trừ việc trốn học đánh nhau, trêu chọc thị phi thì không làm được bất cứ việc tốt nào.
Nhưng cố tình chính là một thiếu niên bị người nhà và thầy cô từ bỏ như vậy lại nhất kiến chung tình với cô gái mù ngồi xỏm trong hẻm nhỏ.
Từ nay về sau quỹ đạo sinh mệnh của bọn họ giao nhau, xảy ra thay đổi.
–
Đoạn hai người mới gặp nhau không có khó khăn gì lớn.
Tống Linh Linh chỉ cần cho nhân vật của Từ Mãn một ấn tượng vừa gặp đã yêu là đủ rồi.
Nữ chính trong kịch bản có nụ cười đơn thuần nhất, sạch sẽ nhất, có thể chữa lành mọi thứ, còn có một đôi mắt tuy không thể nhìn thấy nhưng lại linh động, có thể chứa một thế giới tươi đẹp.
Lúc trước Dư Đan coi trọng Tống Linh Linh cũng vì đôi mắt cong cong khi cô cười rộ lên như đựng đầy sao trời, có thể làm cho người khác rung động khi nhìn thấy.
Phòng khách không có hẻm nhỏ dơ bẩn rối loạn, không có đường đá ẩm ướt, cũng không có vách tường đầy rêu xanh.
Tống Linh Linh và Từ Mãn đem hành lang phòng khách xa hoa tưởng tượng thành con hẻm nhỏ lần đầu bọn họ gặp nhau.
Hai người điều chỉnh vị trí chỗ đứng, Giang Trục đang ngồi trên sô pha thảo luận với Dư Đan bỗng nhiên ngước nhìn bọn họ, “Muốn tôi nói diễn?”
Hai người trăm miệng một lời: “…… Không cần.”
Từ Mãn và Tống Linh Linh nhìn nhau, trầm giọng nói: “Bắt đầu đi.”
Tống Linh Linh nhẹ nhàng gật đầu.
Thời gian hai người nhập vai không nhanh cũng không chậm.
Giang Trục ngồi cách đó không xa nhìn về phía thiếu niên kiên cường đột nhiên lọt vào tầm mắt của họ, ánh mắt dời sang bên cạnh rồi rơi vào Tống Linh Linh trong góc.
Vì đang ở trong phòng nên Tống Linh Linh sau khi vào biệt thự không lâu đã cởϊ áσ khoác, cô mặc trên người một chiếc váy màu trắng nhạt giống với nữ chính trong kịch bản.
Ánh mắt Giang Trục đi từ dưới lên trên, lúc nhìn đến đôi môi đỏ mềm mại của Tống Linh Linh ấn đường liền nhíu lại.
Dư Đan nhìn hai người họ diễn, đúng lúc quay đầu muốn nói với anh gì đó thì đột nhiên bắt gặp sự bất mãn của anh.
Cô ấy nhướng mày, thuận theo ánh mắt của Giang Trục nhìn về phía hai người cách đó không xa nhưng lại không phát hiện ra điều gì không ổn.
Bỗng dưng phòng khách vang lên giọng nói lạnh lùng của Giang Trục, “Từ Mãn, điều chỉnh lại trạng thái, trên người cậu có rất nhiều nhãn mác mà người khác đặt cho, âm u, bướng bỉnh, tự cao, duy nhất chỉ không có ánh sáng.”
Anh nhìn gương mặt với nụ cười sáng lạn kia của Từ Mãn không nể mặt nói: “Thu lại sự vui vẻ của cậu đi.”
Từ Mãn: “… Tôi lập tức điều chỉnh.”
Tống Linh Linh nhìn bộ dáng ủ rũ của anh ấy, đang muốn cho anh một ánh mắt an ủi thì tên của cô lại lần nữa vang lên rõ ràng từ miệng Giang Trục.
“Tống Linh Linh.”
Tống Linh Linh vừa quay đầu đã chuẩn bị chịu giáo huấn.
Khoảng cách không gần không xa ánh mắt hai người lại vô thức giao nhau.
Đợi vài giây, ngay lúc Tống Linh Linh cho rằng Giang Trục đang chuẩn bị một loạt chữ Hán để bới móc khuyết điểm của mình thì Giang Trục thu hồi ánh mắt trên người cô, thản nhiên nói: “Lau son môi của cô đi.”
Nghe anh nói thế Tống Linh Linh không thể khống chế được hơi chớp mắt.
Ngay lúc Giang Trục sắp nổi giận vì đã cho cô cơ hội lau son sao còn chưa lau đi, cô nín cười, do dự mở miệng, “Đạo diễn Giang, tôi không tô son nha.”
“…”
Giang Trục giương mắt, ánh mắt thẳng tắp rơi trên cánh môi sáng bóng hồng hào của cô.
Môi của Tống Linh Linh có màu hồng nhạt, vì thường ngày cô đều dưỡng môi khá tốt nên môi cô lúc nào cũng trơn bóng, căng mọng như quả đào.
“Phụt.”
Lại là Dư Đan.
Cô ấy nín một hồi lâu, thật sự là không thể kiềm ném cười ra tiếng đánh vỡ không khí lúng túng trong phòng, “Đạo diễn Giang, tôi làm chứng, Linh Linh hôm nay không trang điểm, thật sự không tô son.” Cô ấy không nhịn được cười, “Cô ấy đẹp tự nhiên, cậu nhìn gương mặt cô ấy có phải cũng cảm thấy cô ấy đang trang điểm không? “
Ánh mắt của Giang Trục di chuyển khỏi miệng của Tống Linh Linh dời lên trên, rơi vào khuôn mặt trắng nõn, không có khuyết điểm nào của cô.
Lúc chạm tới cặp mắt vô tội của Tống Linh Linh, đôi mắt linh động như viết “Tôi thật sự không trang điểm, không tô son”, vẻ mắt của Giang Trục cứng đờ trong giây lát.
Anh dừng một chút, ừ một tiếng rất nhẹ.
Dư Đan cười, “Cậu đó, nên tìm hiểu thêm về vẻ đẹp tự nhiên của các ngôi sao nữ một chút được không?”
Dứt lời, cô ấy nhìn về phía hai người, “Bắt đầu đi.”
Hai người vào nhân vật.
Tuy chỉ là để Giang Trục kiểm tra thành quả học tập của họ trong một tháng nhưng độ khó cũng không nhỏ.
Cho dù chỉ là một lần thử đơn giản nhưng yêu cầu của Giang Trục cũng rất cao. Anh không để hai người vượt qua kiểm tra một cách dễ dàng, anh sẽ mài dũa những vấn đề nhỏ nhặt của hai người từng chút một, sẽ đi sâu vào cảm xúc của từng đoạn.
Lúc đoạn lần đầu gặp nhau này vượt qua bài kiểm tra thì hai người đã diễn hơn một tiếng rồi.
Lúc nghe được Giang Trục nói ra mấy chứ “Đoạn này cũng không tệ lắm”, Tống Linh Linh hưng phấn đến nổi muốn ra ngoài mua pháo đến chúc mừng.
–
Sau một phen giày vò, đợi nhóm của Tống Linh Linh kết thục buổi đọc kịch bản hôm nay thì đã gần mười hai giờ.
Phó đạo diễn nửa đường mới đến đề nghị, “Đạo diễn Giang chưa ăn tối phải không? Cậu có muốn đi ăn khuya hay không?”
Vẻ mặt Giang Trục hờ hững, “Mọi người đi đi, tôi mời khách.”
Đạo diễn còn muốn nói tiếp gì đó, Dư Đan cười nói: “Lần sau đi, hôm nay đạo diễn Giang không thoải mái, chồng tôi cũng đã tới cửa đón tôi rồi.”
Hai nhân vật quan trọng đều không đi, đạo diễn tự nhiên cũng sẽ không cưỡng ép nữa.
Anh ta cười ha hả nói: “Được, để lần sau vậy.”
Một đoàn người rời biệt thự.
Lúc đến trong sân, Lâm Hạ mơ hồ cảm thấy tâm tình của chị Linh Linh cũng không tệ lắm.
Nghĩ đến đây, cô ấy nhịn không được hỏi: “Chị Linh Linh, chị vừa mới bị đạo diễn Giang dạy dỗ mà tâm tình sao vẫn tốt như vậy?”
Đuôi mắt Tống Linh Linh nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng, “Bởi vì chị vừa mới phá được một vụ án.”
Cô không nghĩ tới Giang Trục lại là thẳng nam dựa vào son môi để phân biệt phụ nữ có trang điểm hay không, chuyện này hoàn toàn khác với những bài báo truyền thông đưa tin trước đó nói hình tượng của đạo diễn Giang là người phong lưu đã duyệt qua vô số người.
Người phong lưu sẽ nhìn không ra phụ nữ có trang điểm hay không sao?
Sẽ không.
Lâm Hạ mơ màng, “Vụ án gì?”
Tống Linh Linh đang muốn trả lời thì sau lưng vang lên giọng nói của Từ Mãn, “Linh Linh.”
Tống Linh Linh quay đầu.
Từ Mãn ba chân bốn cẳng đi lên, nụ cười xán lạn nói: “Mấy ngày kế tiếp cô có bận không?”
Tống Linh Linh nhìn về phía Lâm Hạ.
Lâm Hạ: “Ngoại trừ lớp biểu diễn thì chị Vân không sắp xếp cho chị việc nào khác.”
Nghe vậy, Từ Mãn cười một cái nói, “Tôi cũng thế.”
Anh ấy nói: “Lớp biểu diễn của cô học đến mấy giờ?”
“Bốn giờ.” Tống Linh Linh có lẽ biết nguyên nhân anh ta đến tìm cô, “Anh là muốn chúng ta đối diễn trước khi khai máy đúng không?”
Từ Mãn gật đầu, anh thở dài, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi không muốn sau khi khai máy còn bị đạo diễn Giang chỉ đạo cách diễn cho chúng ta tỉ mỉ như thế đâu.”
Tống Linh Linh không có ý kiến gì, cô cũng không muốn vì mình mà làm trễ tiến độ của đoàn phim, cô cũng muốn nắm chắc cơ hội này để bản thân trở nên tốt hơn nữa.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không khí tốt đẹp.
–
Dư Đan và Giang Trục từ trong nhà ra, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy màn này.
Ánh trăng sáng tỏ, kéo dài bóng người sóng vai rời đi dưới màn đêm.
Dư Đan ngẩng đầu nhìn một chút, đột nhiên cảm khái, “Tuổi trẻ thật tốt.”
Giang Trục: “Cô* cũng còn trẻ.”
(*Ở đây Giang Trục dùng kính ngữ với Dư Đan.)
Dư Đan liếc anh, “Cậu ngay cả kính ngữ cũng đã dùng tới còn nói tôi trẻ, không cảm thấy mâu thuẫn sao?”
Giang Trục mỉm cười.
Anh dùng kính ngữ vì Dư Đan và mẹ anh là người quen cũ, cô ấy là trưởng bối của anh.
Cũng may Dư Đan không tính toán với anh, cô ấy tự mình cười rồi hỏi Giang Trục, “Thế nào, ánh mắt tuyển diễn viên của ta không tệ đúng không?”
Giang Trục thuận theo ánh mắt của bà nhìn hai người trước mặt, anh mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười của bọn họ truyền đến.
“Có hay không phải chờ đến lúc quay sau khi khai máy mưới biết được.”
Dư Đan nghẹn lại.
Cô ấy liếc anh một cái, “Bây giờ còn chưa kiểm tra ra?”
Giang Trục: “Chưa.”
Đột nhiên, Dư Đan liền không muốn nói chuyện với anh.
Hai người yên tĩnh đi về trước, bất giác hai người tiến gần hơn với Tống Linh Linh và Từ Mãn đang đi chậm rãi.
Giang Trục nhớ tới còn có việc muốn nói với hai người họ, đang muốn mở miệng gọi người thì nghe được đoạn đối thoại của Tống Linh Linh và Từ Mãn.
Tống Linh Linh: “Từ Mãn, sao anh lại là thẳng nam giống đạo diễn Giang thế chứ? Đạo diễn Giang thì thôi đi, còn anh là một chàng trai trẻ sao cũng dùng màu môi để phân biệt xem phụ nữ có trang điểm hay không vậy chứ?”
Thẳng nam không tính trẻ tuổi trong miệng Tống Linh Linh – Giang Trục: “…”
Bước chân anh dừng lại, nhướng mày nhìn về phía cô gái để cho anh nửa bên mặt, “Tống Linh Linh.”
“…”
Động tác của hai người phía trước đồng thời dừng lại, ăn ý quay đầu.
Ánh mắt ba người giao nhau.
Giang Trục cụp mắt nhìn ánh mắt né tránh của Tống Linh Linh, thần sắc bình tĩnh, không có cảm xúc không vui nào, “Tối mai hai người có công việc gì không?”
Tống Linh Linh và Từ Mãn lắc đầu.
Giang Trục gật đầu, “Sáu giờ đến đây.”
Anh còn muốn lên lớp cho hai người.
Tống Linh Linh và Từ Mãn liên tục không ngừng đáp ứng, “Được.”
Giang Trục nói xong hai câu này liền nhấc chân đi qua bên cạnh Tống Linh Linh.
Ngay lúc Tống Linh Linh âm thầm cảm thấy may mắn vì Giang Trục không nghe được lời mình vừa nói với Từ Mãn thì anh chợt dừng lại, chếch mắt nhìn về phía cô, “Ngày mai trang điểm đến đây.”
Tống Linh Linh: “…”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Linh: Anh ấy là đang vòng vo nói tôi trang điểm không đẹp hay là đang tính toán việc tôi nói anh ấy là một thẳng nam không tính trẻ tuổi.
Đạo diễn Giang: Có lẽ tôi đang tính toán cô nói tôi không còn trẻ.
Từ Mãn: Những lời này tôi đều không so đo.