“Hửm?” Giang Lăng bắt lấy bàn tay đang nắm giữ cằm mình, cô giương mắt làm như khó hiểu, “Là cái gì cho anh Ngôn ảo giác, khiến anh Ngôn nghĩ rằng tôi sẽ thích như vậy?”
Ngôn Úc ôm lấy eo cô, kề sát bên tai cô thấp giọng nói: “Không phải em đã nói chúng ta là đồng phạm sao?”
“Đồng phạm cũng không cần như vậy.” Khóe mắt Giang Lăng lướt nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Trong phòng không bật đèn, bức màn ngăn chặn ánh nắng mặt trời, ánh sáng không thể lọt vào trong, mặc dù đang vào lúc ban ngày gian phòng họp này vẫn mờ tối, phạm vi có thể thấy rõ rất thấp.
Cô hạ giọng: “Cho dù là ai cũng sẽ không thích hoàn cảnh lạ lẫm như thế này, càng đừng nói đến nơi này còn có máy quay. Anh Ngôn muốn bị người khác nhìn thấy sao?”
“Yên tâm, máy quay ở đây sẽ không truyền ra ngoài.” Ngôn Úc nói chắc chắn rồi lại cúi đầu hôn cô.
Anh l*иg cả người cô vào trong lòng, không cho phép cô lui bước. Anh bố trí gông cùm xiềng xích khiến Giang Lăng hoàn toàn phụ thuộc vào anh, ngay cả tiếng thở dốc cũng bị nuốt hết. Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân và tiếng thảo luận nho nhỏ truyền đến.
“…Về mặt thị trường hiện nay, tôi có ý tưởng mới, cụ thể lát nữa…”
Giang Lăng khựng lại nhưng chẳng hề hoang mang, vào lúc có khoảng trống cô nhắc nhở: “Anh Ngôn, hình như có người đến đây.”
Ngôn Úc liếc nhìn về phía cánh cửa, anh chẳng quan tâm ngược lại làm sâu nụ hôn này.
“Anh không sợ bị người khác bắt gặp sao?” Giang Lăng hỏi.
“Chuyên tâm một chút.” Anh đang mơn trớn môi cô, âm thanh khàn khàn.
Giang Lăng âm thầm cong môi dưới đi theo tiết tấu của anh. Cô dựa lưng vào vách tường bám lấy bờ vai anh, trong phòng họp chỉ còn lại tiếng hô hấp dồn dập của hai người họ. Vị trí lúc này của họ đang nằm ngay bên cạnh cánh cửa phòng họp. Chỉ cần đẩy cửa ra là người bên ngoài có thể đυ.ng ngay bọn họ. Tiếng bước chân dừng lại, nhóm người kia hình như đang dừng lại trước cửa phòng này. Giang Lăng ngừng lại, điều này khiến Ngôn Úc không vui, không đợi cô lên tiếng âm thanh của cô đã bị nuốt chửng triệt để. Nụ hôn của anh đi qua khắp nơi, khơi dậy từng đợt run rẩy.
Ngay sau đó vang lên tiếng có người vặn nắm cửa, nhưng cửa không mở ra. Đối phương lại vặn thử mấy lần.
“Sao cửa khóa rồi? Có người ở bên trong à?” Một giọng nữ vang lên.
Một người khác nói: “Không thì phải, đâu có ai đặt trước phòng họp này.”
“Kỳ lạ, sao lại thế này? Tại sao không mở ra được? Cửa hỏng rồi à?”
Lại thử thêm vài lần, cuối cùng đối phương bỏ cuộc.
“Đi thôi, chúng ta đi lấy chìa khóa dự phòng.”
Giang Lăng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Úc nhận ra sự lơ đãng của cô, anh dừng lại trên khóe môi cô: “Mấy hôm trước cô Giang chẳng phải còn rất mạnh dạn sao? Giờ thì sợ rồi?” Giọng anh rất thấp, ánh mắt nhìn cô càng u tối hơn, “Thế nào, sợ bị những người khác phát hiện bộ mặt thật của em ư?”
Giang Lăng tỉnh táo lại, ngẩng đầu đón nhận tầm mắt của anh, cô thấp giọng nói: “Ai sợ? Nếu bị người ta bắt gặp, người mất mặt cũng không phải một mình tôi.”
“Phải không?” Giọng Ngôn Úc khàn như đàn sáo, “Nhưng phản ứng của em không phải nói như vậy.”
“Ồ?” Giang Lăng vươn tay ôm lấy cần cổ anh, ý cười trong mắt tràn trề, “Vậy anh Ngôn có thể nói cho tôi biết, phản ứng của tôi là nói thế nào?”
Ánh mắt cô nhìn anh mang theo sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Ngôn Úc chẳng nói gì, ánh mắt điềm tĩnh nhìn cô chằm chằm. Qua một lúc sau anh cười lạnh thả cô ra.
Giang Lăng được voi đòi tiên cọ xát cần cổ của anh, cô hỏi: “Sao hôm nay anh Ngôn lại tới đây? Là vì dự án hay là vì…” Cô hơi khựng lại, cuối cùng nhếch môi, “Tôi?”
Nghe ra chút đắc ý trong giọng nói của cô, Ngôn Úc cười khẩy hỏi: “Cái này có khác biệt sao?”
“Đương nhiên là có.” Giang Lăng tạm dừng, nghiêm túc nói, “Nếu anh Ngôn vì thu mua tập đoàn Hải Minh mà đến, vậy chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh.” Không đợi Ngôn Úc nói tiếp, cô còn nói, “Cơ mà du lịch tốc hành hình như không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của tập đoàn Chu thị nhỉ?”
Ngôn Úc cười nhẹ, giọng điệu châm biếm: “Cô Giang quả thật hiểu biết về tình hình của tập đoàn Chu thị, sao không để tâm về tập đoàn Giang thị?”
Giang Lăng cười rất ngọt ngào: “Đó là bởi vì tôi cũng muốn bắt lấy dự án này ~”
Cô nói là “tôi”, mà không phải tập đoàn Giang thị.
Ngôn Úc nhíu mày: “Em làm vậy, người của tập đoàn Giang thị có biết không?”
“Hiện tại chúng ta coi như là đối thủ cạnh tranh, anh Ngôn hỏi tôi như vậy có thích hợp không?” Giang Lăng buông lỏng tay, dùng cùng câu hỏi hỏi lại anh.
Ngôn Úc cúi đầu cài lại tay áo, anh nhoẻn miệng cười lạnh lùng: “Nếu cô Giang nói chúng ta là đối thủ cạnh tranh, vậy tôi cũng không cần thiết nương tay.”
Giang Lăng nhìn anh không chớp mắt, cô thong thả nói: “Cho nên anh Ngôn thừa nhận hôm nay anh cố ý sang đây?”
Ngôn Úc không phủ nhận, anh giương mắt nhìn cô, thờ ơ cất tiếng: “Nghiệp vụ này đối với tập đoàn Chu thị quả thật nhỏ nhặt không đáng kể. Nhưng mà, việc khai thác nghiệp vụ và thị trường mới hình như cũng không phải chuyện xấu.”
Giang Lăng nói: “Nhưng khai thác mù quáng cũng không phải chuyện tốt.”
Ngôn Úc không nói chuyện, nhưng ý tứ trong mắt bày tỏ không nói cũng biết.
Giang Lăng dừng một chút rồi nói: “Anh Ngôn muốn thế nào mới có thể nương tay?”
Ngôn Úc nhướng mày, ánh mắt đặc biệt mang ý sâu xa nhìn cô: “Vậy đêm nay cô Giang có thời gian gặp mặt không?”
Giang Lăng nhìn thẳng anh một lát, ý cười trong mắt dày đặc: “Nhưng lát nữa tôi còn phải đi theo nhóm bàn công việc, không biết bàn tới bao giờ. Vả lại tiếp theo không biết có sắp đặt gì.”
“Dự án đã định thất bại còn cần sắp đặt khác sao?” Âm thanh Ngôn Úc hơi lạnh.
Giang Lăng đón lấy tầm mắt anh, chỉ cười cười không nói gì.
Ngôn Úc thu hồi tầm mắt, hờ hững nói: “Tôi có thể ở bên ngoài chờ em.”
“Vậy…được thôi.” Giang Lăng tỏ vẻ do dự, một lát sau đồng ý, cô lại lộ ra nụ cười tươi, “Cơ mà tôi muốn uống trà đào kem cheese, muốn anh Ngôn đích thân đi mua.”
Ngôn Úc hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, giọng điệu anh vẫn bình thản: “Tôi biết rồi.”
“Vậy lát nữa gặp?” Giang Lăng dừng một chút, “Bây giờ tôi phải trở về, bằng không đồng nghiệp sẽ nghi ngờ.”
Ngôn Úc chẳng nói gì cũng không ngăn cản, Giang Lăng chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo rồi đi về phía cửa chính. Đột nhiên cô dừng bước, hơi nhíu mày.
Ngôn Úc nhận ra sự trì hoãn của cô, anh theo bản năng tiến lên nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Giang Lăng ngập ngừng: “Không có gì, hôm nay kinh nguyệt của tôi tới, cơ thể không thoải mái lắm.”
Ngôn Úc cúi đầu nhìn xuống bụng cô, anh ngừng vài giây rồi thu tầm mắt về: “Vậy nhớ uống nhiều nước ấm.”
Giang Lăng:?
Chỉ vậy? Chỉ vậy?
Nghe giọng điệu lạnh nhạt của anh, Giang Lăng có phần khó tin quay đầu nhìn Ngôn Úc, lại đối diện ánh mắt cười như không cười của anh.
Được lắm.
Giang Lăng hiểu rõ trong nháy mắt, người đàn ông này e là không phải cố ý. Cô hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt. Cô không để ý tới anh, trực tiếp đi qua mở cửa phòng họp.
Lúc này tại hành lang không có ai khác, Giang Lăng làm như không có gì trở lại phòng họp mà nhóm người Phương Gia Minh đang chờ đợi.
Qua một lát, trợ lý của tập đoàn Hải Minh đi qua thông báo: “Các vị, mời đi bên này.”
Khi ra cửa lại gặp đoàn người của Ngôn Úc. Lúc gặp nhau trên đường đi, ánh mắt của Giang Lăng và anh giao nhau, nhưng chỉ trong chớp mắt liền dời đi. Hai người đi qua nhau như là người xa lạ trong cùng không gian.
Ngôn Úc lập tức đi về phía thang máy, trợ lý Lưu đi theo phía sau anh. Thang máy vừa vặn tới tầng này, hai người vào thang máy.
Chờ cửa thang máy đóng lại, Ngôn Úc hỏi: “Bên tập đoàn Quân Trạch đã trả lời chưa?”
Trợ lý Lưu lắc đầu: “Tôi mới nhận được tin, nhân sự nội bộ tập đoàn Quân Trạch có sự thay đổi lớn, chắc là có liên quan tới vị thái tử nhà họ Phó sắp về nước.”
Ngôn Úc như là nghĩ tới gì đó, anh hơi híp mắt: “Tập đoàn Quân Trạch… là Phó Dĩ Hành à?”
“Vâng.” Trợ lý Lưu khựng lại, có chút khó hiểu, “Nhưng mà Phó tổng của Quân Trạch không phải định để cho Phó Dĩ Hành tiếp nhận tập đoàn sao? Anh ta mới học xong trở về, trực tiếp nhảy lên cấp bậc quản lý, e rằng không thích hợp lắm?”
Ít người bên ngoài biết được lúc trước Chu Dư Ngôn tiếp nhận nghiệp vụ của bộ phận nước ngoài trước, rồi mới từ nước ngoài trở về trụ sở chính.
“Phó Dĩ Hành…” Ngôn Úc đột nhiên cười, giọng điệu có phần thờ ơ, “Nếu là cậu ta, tôi cho rằng e là cái giới này trở nên náo nhiệt rồi.”
Thang máy tới tầng một, cánh cửa từ từ mở ra.
Trợ lý Lưu sực nhớ một việc, thuận miệng nói: “Tôi nhớ Phó Dĩ Hành và em gái của cô Giang Lăng hình như học cùng trường thì phải?”
Động tác Ngôn Úc hơi khựng lại, nhìn sang anh ta.