Giang Lăng bấm phát đoạn ghi hình, là thời điểm vòng bán kết, máy quay trong thời gian nghỉ giữa giờ.
Trong đoạn ghi hình, Tô Tùng Khê dựa nửa người trên sô pha mang thần thái ngạo mạn, cô ta đang nói chuyện với người đại diện của mình.
“…Bảo tôi ra tay đối phó với Giang Lăng. Bọn họ còn hứa với tôi sau khi sự việc thành công sẽ bảo giáo sư Stellis nhận tôi làm học trò.”
Người đại diện tỏ vẻ sốt ruột: “Nếu đã tìm cô hợp tác vậy khiến cô ta rút khỏi cuộc thi là được rồi, vì sao phải để truyền thông tuyên bố những điều kia… Lỡ như để người bên Chu thị biết…”
Tô Tùng Khê cười lạnh: “Sợ cái gì? Cho dù bên Chu thị muốn tìm người tính sổ thì cũng chỉ nghĩ tới Giang Lăng. Ai bảo cô ta giành lấy sự chú ý của tôi, tôi sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt! Đợi đến lúc đó, khi nhắc tới Giang Lăng, tất cả mọi người đều chỉ nhớ tới chuyện cô ta bò lên giường của một kẻ tàn phế.”
Hình ảnh chuyển sang một phòng nghỉ khác.
“Tùng Khê, cô bình tĩnh lại đi!”
“Bình tĩnh? Chị bảo tôi bình tĩnh thế nào? Đoạn ghi âm kia là sao? Làm sao Giang Lăng có được nó?” Tô Tùng Khê cuống cuồng, sắc mặt lo sợ.
Cô ta điên loạn một hồi, vất vả lắm mới tỉnh táo lại.
Người đại diện đè thấp giọng: “Bây giờ phải làm sao?”
Tô Tùng Khê cúi đầu im lặng, làm như nhớ ra gì đó cô ta đột ngột ngẩng đầu: “Rút khỏi cuộc thi, chị lập tức nói với phóng viên tin này, tôi sẽ rút khỏi cuộc thi.”
“Rút khỏi cuộc thi? Đây quả thật là biện pháp hay.” Hai mắt của người đại diện sáng lên, “Quyết định này của cô không tệ, giờ cô nên né tránh phiền toái, chờ qua thời gian này ——”
Tô Tùng Khê cười lạnh: “Tránh phiền toái gì chứ? Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Giang Lăng tưởng rằng có đoạn ghi âm kia thì tôi sẽ nhượng bộ ư? Đúng lúc tôi có thể lợi dụng cơ hội lần này ám chỉ với phóng viên là Giang Lăng ép tôi rút khỏi cuộc thi.”
Người đại diện ngớ ra: “Tùng Khê, cô ——”
Lúc này có người gõ cửa.
Tô Tùng Khê không vui nhíu mày.
Người đại diện đứng dậy đi mở cửa, chỉ chốc lát sau quay đầu lại nói: “Tùng Khê, Vương tổng tới rồi.”
Tô Tùng Khê sửng sốt, đáy mắt cô ta hiện lên vẻ chán ghét nhưng chỉ trong nháy mắt đã treo nụ cười trên khuôn mặt. Cô ta đứng dậy đi qua nghênh đón, cánh cửa chỉ hé ra một nửa, vừa khéo che khuất máy quay, không thấy được diện mạo của người tới.
Nhưng lúc này màn hình đen ngòm, chỉ còn lại tiếng người nói chuyện ——
“Vương tổng, sao anh tới vào lúc này? Là nhớ người ta ư?”
“Vậy em có nhớ tôi không?” Là tiếng của một người đàn ông.
Tô Tùng Khê thẹn thùng: “Ơ kìa đáng ghét quá đi, em đương nhiên có nhớ Vương tổng rồi.”
“Nhưng tôi thấy em trông không vui lắm, không hoan nghênh tôi tới sao?”
“Không phải không vui, đều tại Giang Lăng kia… Vương tổng anh nhất định phải giúp em.”
“Đương nhiên tôi sẽ giúp em rồi, có điều phải xem biểu hiện của em.”.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
“A, đáng ghét, sao Vương tổng có thể như vậy?”
“Em không phải thích tôi đối với em như vậy nhất sao?”
Có vật gì đó rơi xuống, ngay sau đó là âm thanh khiến người ta suy nghĩ xa xôi, cho đến khi đoạn ghi hình kết thúc.
Đoạn ghi hình này nội dung cơ bản giống như đoạn ghi âm nằm trong tay Giang Lăng, chẳng qua là bản âm thanh hình ảnh rõ nét, phía sau còn tặng thêm một phần bonus. Đoạn ghi hình này không phải của tài khoản marketing giải trí cò mồi nào đó, mà do ban tổ chức giải thi đấu đăng lên, weibo chính thức được chứng nhận.
Ban tổ chức “cúp Hi Quang” V: [Về chuyện thí sinh Tô Tùng Khê rút khỏi cuộc thi, qua sự điều tra của ban tổ chức và phía chịu trách nhiệm chính, chúng tôi xác nhận thí sinh Tô Tùng Khê rút khỏi cuộc thi chỉ là hành vi cá nhân của thí sinh không liên quan tới ai khác, giải thi đấu lần này công bằng chính trực công khai, không tồn tại bất cứ chuyện thúc ép nào. Mạng internet không phải là nơi nằm ngoài vòng pháp luật, chúng tôi tuyệt đối không khoan nhượng bất cứ hành vi bôi nhọ nào, về những ngôn luận sai sự thật có liên quan đến giải thi đấu lan truyền trên mạng, chúng tôi đã giao cho luật sư xử lý.]
Bằng chứng xác thực, cư dân mạng ăn dưa đều kinh hoàng rớt cằm.
Dân mạng 1: [Tất cả thế mà đều do Tô Tùng Khê tự biên tự diễn?]
Dân mạng 2: [Sốc rồi, tôi vốn rất có thiện cảm với Tô Tùng Khê, không ngờ cô ta là người như vậy.]
Dân mạng 3: [Chỉ có tôi luôn cảm thấy Tô Tùng Khê có miệng lưỡi bông sen trắng hay sao?]
Dân mạng 4: [Mợ nó, nghe tới cuối cùng Tô Tùng Khê và lão già kia…tôi muốn ói rồi.]
Dân mạng 5: [Vương tổng kia là chủ tịch Vương Tuấn Kỳ của tập đoàn Holding Vương Sinh thì phải? Nghe giọng giống lắm! Nhưng mấy hôm trước ông ta chẳng phải mới cùng vợ khoe khoang tình cảm đằm thắm tại bữa tiệc từ thiện sao?]
Dân mạng 6: [Lầu trên, loại chuyện thế này của nhà giàu mà cũng tin à? Ngoài mặt vợ chồng đằm thắm không phải bình thường lắm sao? Mọi người thấy ân ái, còn riêng tư thì nói không chừng có một đống con riêng.]
Dân mạng 7: [Con trai ông ta Vương Tử Phong năm ngoái bị tung ra chuyện ở nước M bỏ thuốc mê cưỡиɠ ɧϊếp du học sinh nữ, bị phán tội năm năm tù. Con trai phạm tội QJ, ông già này xem ra cũng chẳng phải loại gì tốt.]
Giang Lăng xem hết đoạn ghi hình, vô cớ có niềm kɧoáı ©ảʍ ăn miếng trả miếng.
“Cô Tô, vi phạm thỏa thuận, người lộ sơ hở trước không phải là cô sao?”
Tô Tùng Khê ngụy biện: “Cô làm sáng tỏ cho tôi, làm sáng tỏ ngay. Cô bảo tôi xin lỗi, tôi đã làm theo rồi. Phần sau phỏng vấn rõ ràng là phóng viên lén thu âm viết bậy bạ, có liên quan gì tới tôi?”
Giang Lăng tiện tay thoát khỏi trang web, cô khép lại laptop, hỏi lại: “Thế thì việc ban tổ chức tung ra đoạn ghi hình lại có quan hệ gì với tôi?”
“Cô ——” Tô Tùng Khê như là tức điên rồi, “Vậy cô chờ nhận giấy gọi của tòa án đi!”
“Tùy cô.” Giang Lăng chẳng để ý, “Có điều cô Tô, để tôi nhắc nhở cô một chút, thỏa thuận bí mật của chúng ta lúc trước là về đoạn ghi âm, không phải máy quay thu hình.”
Đầu dây bên kia như là ngọn lửa bị dập tắt.
Giang Lăng cười nhẹ: “Cho dù cô cầm thỏa thuận đến tòa án khởi tố, cô cũng không có phần thắng.”
Tiếng hít thở bên kia càng dồn dập hơn, Tô Tùng Khê tức giận đến phát run.
Tâm trạng Giang Lăng khoan khoái, cô nhín thời gian gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Ngôn Úc, rồi có lòng tốt nhắc nhở người ở đầu dây bên kia: “Cô Tô, nếu tôi là cô, hiện tại nên lo lắng làm thế nào tránh né phiền toái, mà không phải truy cứu trách nhiệm của ai.”
“Giang Lăng, tôi sẽ không ——”
Giang Lăng lười nói lời thừa với cô ta nữa, cô trực tiếp cúp máy rồi kéo dãy số này vào sổ đen.
Ngôn Úc trả lời tin nhắn ban nãy của cô.
Giang Lăng: [Chúc anh Ngôn ngủ ngon.]
Giang Lăng: [Giúp tôi nói tiếng cảm ơn Chu tổng.]
Chàng trợ lý: [.]
Chậc.
Chàng trợ lý không đáng yêu chút nào.
Giang Lăng cất di động, đúng lúc này chuông cửa phòng vang lên. Cô đứng dậy đi tới trước cửa, bấm mở mắt mèo điện tử nhìn một cái rồi mới mở cửa ra.
Giang Nhuy xách theo một cái túi giấy đứng ngay ngắn trước cửa, cậu ngoan ngoãn như học sinh tiểu học vừa tan học về nhà: “Chị, em đã trở lại.”
“Vào đi.”
Giang Lăng nhìn lướt qua cậu rồi quay đầu trở về trong phòng.
“Vận Ninh đâu? Không cùng về với em à?”
Giang Nhuy tiện tay đóng cửa lại, đi theo phía sau Giang Lăng: “Cô Chu đến bãi đỗ xe, bảo em đem đồ lên trước.” Cậu đi tới trước bàn bỏ cái túi xuống, sau đó làm như giành công nói, “Bọn em có mua đồ uống ở tiệm trà sữa, em cố ý mua vị đào mà chị thích.”
Giang Lăng ngồi trở lại trước máy tính, cầm lên con ếch đồ chơi đặt trên bàn.
Giang Nhuy lấy ra một cốc đồ uống trong túi giấy, vô tình thấy được con ếch trong tay cô, cậu nhất thời tò mò: “Ơ? Chị, con ếch đồ chơi này từ đâu thế? Trông xấu quá ——”
Giang Lăng véo mặt ếch, liếc nhìn cậu một cái rồi hờ hững nói: “Anh rể em tặng đó.”
Anh rể.
Từ này.
Âm thanh im bặt, Giang Nhuy nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Giang Lăng, cậu nhất thời giật mình: “Chị, em sai rồi!”
“Hửm?” Giang Lăng giương mắt nhìn cậu, làm như nghi hoặc, “Em sai chỗ nào?”
Giang Nhuy co ro giống như con chim cút, nơm nớp lo sợ nhận sai: “Em em em không nên ở trước mặt anh Ngôn và cô Chu xưng hô loạn xạ, phá hoại danh dự của chị. Lần sau em không dám ——”
Giang Lăng cười dịu dàng: “Không, em không sai.”
Giang Nhuy càng sợ hãi hơn.
“Chị, em, em vừa uống trà sữa, đau bụng.” Cậu đảo mắt, “Cho em mượn toilet của chị dùng một lúc.”
Tìm cớ xong, Giang Nhuy mau chóng trốn vào toilet.
Phịch.
Cánh cửa toilet đóng mạnh lại.
“Thằng nhóc này lá gan vẫn nhỏ như vậy.” Giang Lăng nhìn cánh cửa kia có hơi buồn cười.
Tích.
Tiếng quẹt thẻ vang lên, cửa phòng được mở ra.
Âm thanh vui vẻ của Chu Vận Ninh truyền tới: “Lăng Lăng, em về rồi!” Cô ấy đi vào phòng đóng cửa lại, vừa xoay người liền nói với cô việc đã xảy ra hôm nay, “Chị không biết đám tay săn ảnh kia khó chơi bao nhiêu đâu, em mất thời gian rất dài mới bỏ được bọn họ.”
Cô ấy để ý thấy túi giấy trên bàn, khựng lại rồi nói: “Ơ, Đệ Đệ đã tới rồi à?” Chu Vận Ninh ngẩng đầu nhìn xung quanh vài lần, không thấy Giang Nhuy, “Cậu ấy về rồi hả?”
Giang Lăng dùng ánh mắt ra hiệu: “Không, ở trong toilet.”
“Ồ.” Chu Vận Ninh không để ý, cô ấy ngồi xuống sô pha bên cạnh Giang Lăng.
Giang Lăng đột nhiên hỏi: “Vận Ninh, quan hệ giữa em và anh họ em thật sự không tốt sao?”
Chu Vận Ninh sửng sốt, cụp mắt nói: “Dễ nhận thấy mà. Có điều sao chị đột nhiên hỏi tới anh ta?”
Giang Lăng hỏi: “Chị nghe anh Ngôn nói một năm nay Chu tổng ít khi đến tập đoàn Chu thị, là thật ư?”
Chu Vận Ninh lặng lẽ dời tầm mắt, giọng điệu mang theo mấy phần mất tự nhiên: “Đúng, đúng vậy, từ sau vụ tai nạn xe gãy chân lần trước anh ta ít khi đến công ty. Chị tìm anh ta có việc à?”
Giang Lăng gật đầu: “Chị muốn bàn chuyện hợp tác với ngài ấy. Cơ mà quan hệ giữa hai người không tốt, chị sẽ không miễn cưỡng em.”
“Chị có việc gì thì trực tiếp đi tìm tên Ngôn Úc kia là được rồi.” Chu Vận Ninh nói, “Chậc, cái tên nhút nhát Chu Dư Ngôn kia từ sau vụ tai nạn xe liền trốn ở hậu trường, chưa từng xuất hiện ở công ty lần nào. Em biết chuyện trong tập đoàn đều ném hết cho Ngôn Úc xử lý. Chị tìm anh ta cũng không khác gì tìm Chu Dư Ngôn đâu.”
Giang Lăng hỏi: “Nghe em nói vậy, vụ tai nạn xe mà Chu tổng gặp phải vào một năm trước không phải ngoài ý muốn sao?”
Chu Vận Ninh đáp: “Vụ tai nạn xe kia hả?” Cô ấy dừng một chút, “Là sự trả thù của đối thủ cạnh tranh. Bình thường anh ta làm việc rất chuyên chế, đắc tội nhiều người lắm, em chẳng hề bất ngờ.”
“Nói trở lại, Lăng Lăng à, chị đừng bị Chu Dư Ngôn mê hoặc.” Chu Vận Ninh khuyên bảo, “Tên kia không phải người tốt.”
Cô ấy nói xong thì lén mở di động ra xem màn hình: “Chị không biết đâu, sau khi anh ta bị gãy chân, tính tình trở nên hung hãn nham hiểm hơn, tàn nhẫn lại máu lạnh, coi phụ nữ như món đồ chơi, chơi xong rồi thì vứt đi, chưa từng có người phụ nữ nào có thể ở bên anh ta quá nửa ngày.”
“Cái gã biếи ŧɦái kia còn thích ép buộc thư ký thầm mến mình xem anh ta và người phụ nữ khác ở trong văn phòng…”
“Cô đang xem gì đó?” Giang Nhuy đúng lúc đi ra toilet, thấy Chu Vận Ninh cầm di động không biết đang đọc gì, cậu hơi tò mò đi tới phía sau cô ấy.
“Không.” Chu Vận Ninh theo bản năng che màn hình di động.
Đáy lòng cô ấy hoảng hốt, không cầm chắc di động thế là nó tuột khỏi tay cô ấy nằm trên sô pha. Giang Lăng trùng hợp thoáng thấy nội dung trên màn hình, là giao diện màu xanh của ứng dụng Tấn Giang.
Cùng lúc đó, Giang Nhuy cũng đọc ra tên truyện trên đó: “Tình nhân bán mình bảy ngày…của tổng giám đốc tàn tật.”
Cậu kinh ngạc đến ngây người.
“Đây là trò gì hả??”