Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Ta Đã Chết !

Chương 16: Đến nơi

Vào lúc này, một chút lạnh lẽo truyền đến mu bàn tay ấm áp của hắn, Nhậm Trường Không quay đầu nhìn về phía đầu ngón tay dị thường trắng nõn đặt trên mu bàn tay mình, nó khẽ run một cái, thậm chí cũng không có bao trùm lên hết, thế nhưng là từ lúc bàn tay y chạm vào thì hơi lạnh đó đã đi khắp cơ thể hắn.

Nhậm Trường Không ngước mắt nhìn tiểu đồ đệ, Hoa Hoài Quân đang nhìn hắn chằm chằm, mím môi nhưng ngập ngừng không nói được lời nào, hết lần này tới lần khác cánh môi bị y gắt gao cắn, sắc mặt trắng bệch như thiếu máu, tái nhợt vô cùng. Khuôn mặt ngày càng tái nhợt lộ ra con ngươi quật cường làm người kinh hãi, ánh mắt băng lam thu thủy đẫm lệ, nước mắt trong suốt chậm rãi từ gương mặt chảy xuống, mang theo vết tích ướt sũng, phá lệ mỏng manh yếu ớt.

Y duỗi tay chậm rãi đến gần gương mặt Nhậm Trường Không, nhìn ánh mắt cô đơn buồn bã của sư tôn, trái tim như bị bóp chặt, đau đến mức thở không nổi, Sư tôn của y không nên như thế này, người chính là "Thượng Thanh chi quang" a!

Truyền thuyết bất hủ của Tu Chân Giới! Người vốn là kiêu ngạo tùy ý, chơi đùa với thế gian, không dính hồng trần, và mang theo một thân vinh quang viên mãn phi thăng.

Y thậm chí còn che giấu chuyện mình thích người với tất cả mọi người, rất sợ y sẽ trở thành vết nhơ của người.

Hoa Hoài Quân cúi người ôm lấy hắn, giọng nói khàn khàn mang theo mơ hồ nghẹn ngào: "Là Tây Thông gϊếŧ người, đồ nhi không có bản lĩnh, người, của người. . ." Hoa Hoài Quân khuôn mặt âm trầm vặn vẹo, y đau lòng nói, chỉ cảm thấy những lời thốt ra như thể một thanh gươm sắc bén đâm vào trái tim y, xé nát trái tim y thành nhiều mảnh. "Thi thể của người....đang ở Ma Tông."

Y không chỉ không cứu được Sư Tôn của mình mà còn không bảo vệ được thi thể duy nhất của Sư Tôn.

Thiên Đạo thật bất công, tại sao sư tôn của y lại bị đối xử như vậy!

Hoa Hoài Quân trong mắt tràn đầy hận ý sâu sắc, đuôi mắt sắc bén như dao, lạnh lùng vô cùng.

Nhậm Trường Không cụp đôi mắt đen nhánh xuống, cố ổn định lại cảm xúc bất ổn của mình, chậm rãi vuốt ve sống lưng đang hơi run rẩy của cậu học trò nhỏ, tuyết trắng xẹt qua đầu ngón tay rồi lại rơi xuống.

“Đừng khóc...” Giọng nói cố ý hạ thấp tràn đầy ôn nhu trấn an, Nhậm Trường Không cảm thấy khó chịu khi nhìn oắt con

mình nuôi khóc.

"Được rồi, ngoan, đều đã lớn như thế rồi." Nhậm Trường Không nâng cằm tiểu đồ đệ lên, cảm nhận được đầu ngón ướt sũng, vội vàng lau đi nước mắt trên khóe mắt. Nhìn y chóp mũi đỏ ửng khóc thút thít vừa buồn cười lại đau lòng, oắt con làm sao so với hắn còn buồn hơn vậy.

Ánh mắt không để lại dấu vết lướt qua Hoa Hoài Quân, có thể là bởi vì hắn không có cảm giác hiện thực, cũng không có loại ký ức chính mình từng trải qua, cho nên chỉ là buồn bực, không có tràn đầy oán hận.

“Sư tôn, người tin ta sao?” Hoa Hoài Quân chăm chú nhìn chằm chằm Nhậm Trường Không, nước mắt trên mi muốn rơi xuống. Nhậm Trường Không lấy lại tinh thần, nhìn môi mỏng bộ dáng quật cường của y, trong lòng mềm nhũn, ôn thanh nói: "Ta đương nhiên tin tưởng ngươi."

Hoa Hoài Quân không biết đang suy nghĩ gì, lúc này tràn đầy sát ý lạnh lùng, sắc mặt băng lãnh càng đậm, giọng nói như ngọc thạch, "Vậy thì, sư tôn, người có thể cam đoan sẽ không còn tin vào nam nhân Tây Thông đó không? "

Nhậm Trường Không sửng sốt một chút, đây là muốn hắn. . . cùng Hệ Thống thành thù?

Hoa Hoài Quân lúc này tiến lên một bước, hai người dựa gần đến mức chóp mũi gần như chạm vào nhau, hơi thở đan xen vào nhau, Nhậm Trường Không có thể nhìn thấy trong mắt cậu học trò nhỏ bé sát khí lạnh lẽo, "Sư tôn, lúc ấy người bị lời nói ngọt của hắn lừa gạt, Tây Thông đã gϊếŧ người khi đã lấy được thanh kiếm của người."

Nhậm Trường Không dời ánh mắt, có chút bối rối, Thiên Cơ là kiếm của mình, hắn thật sự đã đưa cho Hệ Thống? Sau đó Hệ Thống gϊếŧ mình? Chẳng lẽ Hệ Thống thực sự phản bội hắn? Nhưng tại sao? Bọn họ là quan hệ cộng sinh, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, làm như thế, Hệ Thống có lợi gì? Và nó trở thành con người như thế nào?

“Ngươi có chân dung Tây Thông không?” Nhậm Trường Không quyết định trước tiên xem Hệ Thống trông như thế nào.

Hoa Hoài Quân xiết chặt nắm đấm, cố gắng áp chế bạo lực cùng huyết khí không ngừng dâng lên trong lòng, y nghiêng đầu, tuyết rủ xuống ở trước ngực, "Không có."

Y hận không thể đem nam nhân kia chém thành muôn mảnh, để hắn vĩnh thế không được siêu sinh.

Nhậm Trường Không nhìn oắt con, do dự một hồi, vẫn là nói: "Ta tin tưởng ngươi. Lần sau nếu như nhìn thấy Tây Thông sẽ không lại tin tưởng hắn nữa."

"Thật sao? !" Hoa Hoài Quân không thể tin nhìn Nhậm Trường Không.

"Đương nhiên là thật." Nhậm Trường Không lau nước mắt trên mặt tiểu đồ đệ, bảo đảm nói.

Lời còn chưa nói hết, liền bị Hoa Hoài Quân té nhào vào người trên giường êm, cái chăn ngọc thạch quý giá đã bị hai người vò nát, Nhậm Trường Không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoa Hoài Quân, cũng nhịn không được bật cười, "Được rồi, được rồi, nhanh từ trên người ta đi xuống."

Hoa Hoài Quân đôi mắt cong cong, bạch ngọc sinh choáng, y nhìn chăm chú Nhậm Trường Không, nín thở, vừa rồi Sư Tôn thật sự đã hứa với y sẽ không còn tin lời của tên ma đầu Tây Thông kia nữa ...

Thu thủy băng đồng bên trong tràn đầy hào quang sáng chói, đuôi mắt nhắm lại, giống như cánh hoa, khóe mắt màu sáng nốt ruồi dưới nước mắt hiện lên mê người, Hoa Hoài Quân cảm nhận được trái tim kịch liệt nhảy lên, đôi môi hồng mỉm cười, y biết điều quan trọng nhất trong lòng sư tôn chính là bản thân mình mà.

Hơi thở ấm áp kề sát, khí tức xung quanh đều mang lại ấm áp "Sư tôn, ta thích ngươi."

Nhậm Trường Không khó chịu nháy mắt mấy cái, nhìn sợi tóc dài trên cổ hắn dính nhau dây dưa với tiểu đồ đệ, cũng nhẹ giọng đáp lại nói: "Ta cũng thích Quân Quân."

Tóc dài tuyết trắng làm trên cổ Nhậm Trường Không ngứa ngứa, hắn quay đầu, muốn để tiểu đồ đệ cách mình xa một chút, vạn vạn không ngờ tới Hoa Hoài Quân cũng tại lúc này quay đầu, Nhậm Trường Không cảm nhận được xúc cảm mềm mại lành lạnh nơi khóe môi không khỏi khiến hắn choáng váng!

Chờ hắn lấy lại tinh thần, xúc cảm vừa rồi đã biến mất, oắt con cũng không thấy nữa, nhìn căn phòng trống rỗng, Nhậm Trường Không bật cười, tiểu đồ đệ là đang thẹn thùng sao?

Tâm tình rốt cuộc cũng khá lên một chút, Nhậm Trường Không cầm linh quả bên cạnh lên ăn, chống cằm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, con ngươi đen láy như một vực sâu, như dìm tất cả mọi thứ xuống đáy, nhưng lại không tạo ra bất kỳ gợn sóng.

Hoa Hoài Quân dựa lưng vào cửa, sắc mặt đỏ bừng, tim bình bịch đập nhanh, đầu ngón tay chạm vào nơi vừa mới chạm vào bờ môi mềm mại ấy, chóp tai càng ngày càng nóng, một tay khác đột nhiên bóp chặt lòng bàn tay. Lòng bàn tay kịch liệt cảm thấy đau đớn, Hoa Hoài Quân lúc này mới khẳng định, vừa rồi không phải nằm mơ, Sư tôn của y thật sự hôn y, cho dù chỉ là vô ý ...

Hoa Hoài Quân đi đến giường thuận thế ngã người xuống, nhớ lại xúc cảm vừa rồi, toàn thân hưng phấn run rẩy, đôi mắt sáng rực, lộ ra **. ( Jo: vì tác giả để 2 dấu sao nên mình cũng ko biết là gì......:))) )

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả ba người nhanh chóng hướng về phía dãy núi Hàn Lĩnh, bầu không khí trên đường đi rất hài hòa, nhưng có một điều khiến Nhậm Trường Không có chút bất lực.

Tiểu đồ đệ của hắn thế mà cũng ăn ba bữa một ngày như người phàm, bắt đầu nấu ăn khi thuyền dừng lại, mỗi lần trông thấy dung mạo diễm lệ, khí chất Cao Hoa Hoa Hoài Quân tại phòng bếp tới tới lui lui bận rộn, Nhậm Trường Không trong lòng luôn có một loại khó tả trầm mặc.

Tiểu đồ đệ của hắn thật sự rất không tồi, chính là một người hoạt bát xinh đẹp đại mỹ nhân luôn bận rộn phòng bếp, ừm...

Nhậm Trường Không nhìn mấy lần về sau vẫn là quyết định hỗ trợ y một chút, không phải vì hắn cảm thấy oắt con đáng thương đâu.

Tuy nhiên, không nghi ngờ gì về tay nghề của người học trò nhỏ của mình, dù đã qua ba nghìn năm nhưng Nhậm Trường Không vẫn là vừa lòng thỏa ý. Tô Nhược Bạch bên cạnh vốn tỏ ra khinh thường nhưng ăn xong một lần về sau liền lập tức đi theo sau lưng Hoa Hoài Quân quấn lấy y làm cái này cái kia, tất nhiên, Hoa Hoài Quân một mặt lãnh khốc cự tuyệt cậu.

Nhậm Trường Không nhìn Tô Nhược Bạch bị trêu ghẹo làm ầm ĩ lên, cười cong con mắt, loại cuộc sống này thật tốt a.

Hàn Lĩnh dãy núi nằm ở phía bắc Thương Lan đại lục, phụ thuộc vào Lăng Tiêu Tông môn phái cách đó không xa, núi có nhiều ánh sáng lạnh tập trung, hàn thạch bên trong mỏ sơn mạch có lợi cho người tu hành hệ băng, có tác dụng tĩnh tâm định thần, đối với áp chế tâm ma cũng rất hiệu quả, cho nên hàn thạch đều là Lăng Tiêu Tông sản xuất, người ngoài nếu như muốn lấy được, chỉ có thể mua. Dãy núi giống như bờ lưng rộng lớn của cự long, uốn lượn khúc chiết, hùng vĩ tráng lệ, nhìn đến sinh thán.

Nhậm Trường Không nhìn dãy núi Hàn Lĩnh xanh tươi tốt trước mặt, suy tư một chút rồi nói: "Lần này ta chủ yếu muốn tìm một đóa vĩnh sinh chi hoa màu đen, lúc trước ta tra một chút tư liệu, hẳn là ở hướng tây nam của dãy núi này."

Tô Nhược Bạch thích thú nhìn chung quanh, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, Hoa Hoài Quân thu lại thuyền, đi tới Nhậm Trường Không gật đầu, "Vậy đi thôi."

Ba người Nhậm Trường Không lên đường đi về phía Tây Nam sâu thẳm của ngọn núi, nhìn những cây cổ thụ cao chót vót che khuất bầu trời xung quanh, tầng tầng lớp lớp màu xanh ngọc bích nhuộm thành mực, đằng xa là màu đen thăm thẳm, không khỏi cảm thán Lăng Tiêu Tông chăm sóc thật tốt.

Nói đến, Lăng Tiêu Tông còn có tên là Kiếm Tu, thực lực chỉ đứng sau Thượng Thanh Tông, tất cả đều đánh nhau điên cuồng, hắn còn nhớ rõ trước kia cùng Lăng Tiêu Tông Thuần Dương Tử luận bàn một phen, đánh cho có thể nói là nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa.

Ngô, cũng không biết hắn hiện tại thế nào rồi?

Nghĩ đến liền hỏi, Nhậm Trường Không nhìn về phía bên cạnh Hoa Hoài Quân: "Thuần Dương Tử hiện tại thế nào rồi?"

Chẳng lẽ cũng phi thăng đi?

Hoa Hoài Quân hơi hơi chần chờ, vẫn là trả lời: "Sư Tôn, Thuần Dương Tử tiền bối đã hơn mấy trăm năm chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, Lăng Tiêu Tông hiện tại cũng đang tìm hắn."

Nhậm Trường Không dừng bước lại, mày kiếm khẽ nhíu, Thuần Dương Tử thế mà mất tích rồi?