Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Ta Đã Chết !

Chương 11:

Nhậm Trường Không khó chịu thở dốc mấy lần, hắn bị Hoa Hoài Quân siết đến khó chịu, hô hấp có chút gấp gáp! Hết lần này tới lần khác đồ đệ ngoan của hắn càng thêm quá mức, thế mà đem hắn bế lên, Hoa Hoài Quân hai tay ôm chặt chế trụ eo của hắn, đầu dựa vào vai hắn, Nhậm Trường Không có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp thấm đẫm quần áo, khi nước lan tràn, làn da dưới lớp áo cảm giác đau âm ỉ như bị lửa thiêu đốt.

Nhậm Trường Không trở nên bối rối, nói cái gì cũng được a, tuyệt đối không được khóc! Hắn sợ nhất là người ta khóc, nhất là đồ đệ ngoan của hắn.

Đáng tiếc, hắn hoàn toàn không thể cử động, trong khóe mắt chỉ có thể nhìn thấy tóc tuyết chói mắt.

Vô cùng bất lực, chỉ có thể yên lặng chờ y khóc xong...

Hắn thảm như vậy, đều không có khóc, đồ ngốc này khóc cái gì? Nhậm Trường Không nghe mơ hồ tiếng nghẹn ngào, có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười, xen lẫn nhàn nhạt đau lòng, con non mình nuôi lớn đau vì mình!

Hoa Hoài Quân ngẩng đầu nhìn vẻ quen thuộc trên khuôn mặt xa lạ của người đàn ông đối diện, không khống chế được thì thào: “Sư tôn là người trở về rồi phải không?” Thanh âm nhẹ nhàng, phảng phất gió thổi qua liền đi.

Nhậm Trường Không cam chịu nhìn chằm chằm y! Là ta a! Còn không mau giải huyệt cho ta! Ta đều sắp bị ngươi ghìm chết.

Hoa Hoài Quân gương mặt diễm lệ lộ ra huyết sắc mất tự nhiên, khóe mắt ửng đỏ, nốt ruồi màu sáng như ẩn như hiện, con ngươi xanh biếc đầy tia sáng vụn vỡ, từng mảnh vỡ đều là hình bóng sư tôn trước mặt, nhìn thấy ánh mắt quen thuộc, khóe miệng càng ngày càng rộng, lộ ra nụ cười có phần cứng ngắc.

Y biết sư tôn của y sẽ trở về! Y biết mà.

Sư tôn của y làm sao mà chết được.

Trái tim của Hoa Hoài Quân chưa bao giờ đập dữ dội như vậy, trong l*иg ngực truyền đến từng đợt đau đớn, nhưng y dường như không có chút khó chịu nào, huyết dịch toàn thân phảng phất đều đang sôi trào, nói lên sự điên cuồng ấy. Con ngươi thâm thúy cố chấp nhìn chằm chằm người trước mặt không rời mắt.

Nguyên lai chuyển thế của sư tôn là bộ dáng như thế này. đầu ngón tay như ngọc mảnh khảnh nhẹ vuốt ve Nhậm Trường Không lông mày, đôi mắt, lưu lại trên sống mũi một hồi, cuối cùng lưu luyến tại khóe môi, Hoa Hoài Quân lại gần, hai người hơi thở đan xen, triền miên mập mờ quấn cùng một chỗ, không phân rõ ai là ai, bầu không khí đột nhiên trở nên cổ quái, Nhậm Trường Không không khỏi nín thở, cảm thấy hai bên má khó hiểu nóng lên, tiểu tử này có phải là áp sát quá gần rồi không . . .

Khóe môi Hoa Hoài Quân hơi nhếch lên, đôi môi hồng nhuận sáng bóng, mặt như xuân hoa, sắc như thiên hoa, khi thấy sư tôn dáng vẻ khó chịu thì cười nhẹ cúi thấp đầu, áp tai dán chặt vào lòng của Nhậm Trường Không, cẩn thận nghe nhịp tim đập thình thịch của hắn, thỏa mãn nở nụ cười! Khuôn mặt đầy nước càng lộ vẻ kinh diễm.

Y biết mình là thứ quan trọng nhất trong lòng Sư tôn!

Sau khi chuyển thế sư tôn liền trở về bên mình!

Nụ cười trên khóe miệng Hoa Hoài Quân càng ngày càng rạng rỡ, trong đầu y toàn bộ tâm tư đều là ánh mắt dung túng cưng chiều của Nhậm Trường Không vừa mới nãy.

Y thật thật rất thích Sư Tôn a!

Thích nhiều đến điên dại.

Ngay cả sư tôn cũng không biết.

A! Thật tuyệt! Sư Tôn lần nữa lại ở bên cạnh y.

Nhậm Trường Không miễn cưỡng cảm nhận được sức mạnh của oắt con đang dùng sức cọ xát vào ngực mình, và thực sự muốn nhắc nhở tên nhóc này rằng ngươi đã lớn rồi, đừng hành động như một đứa trẻ nữa! Đều đã trưởng thành, đều có thân thể to lớn, đã không còn là tiểu khá ái trước kia nữa.

Thế nhưng là ý cười trong mắt hắn lại tràn đầy muốn trào ra, nhóc con mà hắn dùng hết tâm sức nuôi nấng vẫn dính lấy hắn như trước, quả thật khiến Nhậm Trường Không cao hứng không thôi.

Hoa Hoài Quân dính chặt ở trong l*иg ngực của Nhậm Trường Không, cả người như không có xương cốt dựa trên người hắn, ôm lấy Nhậm Trường Không vòng eo không muốn xa rời.

Nhậm Trường Không kìm được càu nhàu: Ngươi ngược lại giải huyệt cho ta!

Sau lưng hắn bị cấn bởi cái ghế có chút đau . .

Giữa không gian tĩnh lặng ấy, một tiếng hét đột ngột kéo lại suy nghĩ của Nhậm Trường Không.

Tô Nhược Bạch trợn to hai mắt, không tin nhìn hai người thân cận trước mặt: “Các ngươi đang làm gì vậy?!” Cậu cảm thấy mình khẳng định là bị người nào đó hạ huyễn cảnh, không phải thì làm sao lại trông thấy Hoa Hoài Quân bình thường luôn là bộ mặt như xác chết thế mà giờ lại xuất hiện nụ cười, còn mẹ nó là loại nụ cười thân mật không muốn xa rời.

A a a a! Mắt của cậu khẳng định mù rồi a...

Tô Nhược Bạch che hai mắt, nhìn có chút sụp đổ: "Yêu ma quỷ quái, nhanh chóng lui tán!"

Nhậm Trường Không giật giật khóe miệng, Tô Nhược Bạch như thế nào khi lớn lên lại càng xa cách a...

Hoa Hoài Quân cuối cùng cũng rời khỏi Nhậm Trường Không, chỉ là thân thể vẫn dựa vào hắn, hai mắt khép hờ, lạnh giọng nói: "Tiểu thiếu gia, thu dọn hành lý xong rồi?"

Tô Nhược Bạch khϊếp sợ nhìn chằm chằm Hoa Hoài Quân, Miêu Đồng trợn tròn hai mắt, Hoa Hoài Quân có phải là đang đùa với mình không?!

Hẳn là vậy! Tiểu thiếu gia là biệt danh của cậu khi còn nhỏ, cậu không nhớ rõ Hoa Hoài Quân đã gọi cậu như vậy bao lâu rồi! Từ sau khi sư tôn của y xảy ra chuyện, Hoa Hoài Quân liền đem bản thân nhốt trong phòng.

Hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy ?! Y thế mà cũng biết nói đùa...

Tô Nhược Bạch không khỏi thi triển thần chú dò xét y, xác nhận hết lần này tới lần khác chính là Hoa Hoài Quân.

Hắn hốt hoảng nhìn Hoa Hoài Quân đang ôn nhu cười, cảm thấy trời sắp sụp đổ ... Nhậm Trường Không chớp mắt ra hiệu cho Hoa Hoài Quân giải huyệt cho hắn. Hắn cảm thấy lưng của mình bây giờ nhất định là bầm tím rồi nhưng Hoa Hoài Quân cứ dính chặt lấy hắn, chính là không chịu buông ra.

Khóe mắt Nhậm Trường Không gần như nhíu lại, đồ đệ ngoan vẫn là không nhìn thấy nháy mắt của hắn.

“Hoa Hoài Quân, nếu ngươi ôm chặt hắn như vậy, đoán chừng hắn có lẽ sẽ muốn bóp chết ngươi!” Tô Nhược Bạch không chịu nổi khí chất dính người của Hoa Hoài Quân, nói không nên lời.

Hoa Hoài Quân cuối cùng cũng buông Nhậm Trường Không ra, hắn nhấc nhẹ đầu ngón tay, giải huyệt cho Nhậm Trường Không. Thế nhưng tay trái vẫn một mực nắm chắc tay Nhậm Trường Không, không để cho hắn có khả năng tránh thoát.

Nhậm Trường Không nhanh chóng đứng dậy, một tay xoa xoa sau lưng.

Hắn vừa giận vừa buồn cười nhìn Hoa Hoài Quân bên cạnh.

Hắn nhướng mắt nhìn Tô Nhược Bạch đang đối mặt với mình, ánh mắt lười biếng: " "Tiểu thiếu gia đồ vật chuẩn bị xong chưa?"

Tô Nhược Bạch tức giận nhảy dựng: "Đừng gọi ta là tiểu thiếu gia!"

Nhậm Trường Không sờ sờ cái cằm, dừng một chút, ngước mắt mỉm cười: "Tốt a, nếu vậy, gọi ngươi Tiểu Bạch?"

Tô Nhược Bạch ngốc tại chỗ, mở to hai mắt nhìn nam nhân đứng ở cách đó không xa, ánh mắt không thể tin được nhìn qua, Miêu Đồng to lớn bất tri bất giác liền rơi đầy những giọt nước mắt trong suốt. cậu run rẩy bờ môi, nói không ra lời, sắc mặt kích động lại khó có thể tin, nghĩ mở miệng nói chuyện lại phát hiện mình căn bản không phát ra được thanh âm nào.

"Tiểu Bạch, lại đây."

Người đàn ông phía trước vẫy vẫy tay, thân thiết quen thuộc giống như trong trí nhớ, những kí ức cố tình quên đi ba nghìn năm trước lại tuôn ra một cách điên cuồng, là giống những gì cậu nghĩ sao ? ? Ý nghĩ này quá điên cuồng, để cậu kích động không thể tự kiềm chế.

"Lại đây, đứa nhỏ ngốc." Nhậm Trường Không lần nữa vẫy vẫy tay, đôi mắt cong cong.

Tô Nhược Bạch chậm rãi đi đến bên cạnh Nhậm Trường Không, nước mắt không ngừng chảy ra, thút tha thút thít chính là không chịu nhìn thẳng vào hắn, lấy tay che đi gương mặt, mang theo tiếng khóc nức nở thanh âm nghẹn ngào rầu rĩ truyền đến: "Là, là Huyền Vi sư thúc thật sao?"

Hắn cũng không muốn khóc, hắn đã lớn như vậy, thế mà còn khóc, nhưng là hắn thật không kiềm chế được.

Nhậm Trường Không kéo tay thiếu gia ra, liền nhìn thấy hai mắt đỏ hoe, thiếu niên một mặt ướt sũng, đơn thuần lại cố chấp nhìn qua hắn.

Nhậm Trường Không mềm lòng, lau nước mắt cho Tô Nhược Bạch, nhẹ búng một cái lên trán cậu, "Là ta."

Tô Nhược Bạch ngơ ngác nhìn biểu cảm cùng động tác quen thuộc, nhịn không được bật cười!

Huyền Vi sư thúc trở về thật rồi.

Không phải là mơ!

Sư thúc thật sự trở về rồi.

Trách không được Hoa Hoài Quân lại dính người nũng nịu như thế, nguyên lai là Huyền Vi sư thúc trở về rồi.

Tô Nhược Bạch cũng nhịn không được nữa tiến lên muốn ôm lấy Nhậm Trường Không, cậu thật rất nhớ rất nhớ Huyền Vi sư thúc a.

Nhưng còn chưa kịp đến gần thì đã bị Hoa Hoài Quân một mặt lạnh lùng đẩy ra.

"Đừng!" Hoa Hoài Quân quay người ôm sát eo Nhậm Trường Không, tràn đầy du͙© vọиɠ độc chiếm.

Tô Nhược Bạch khuôn mặt còn ướt đẫm lệ, tức giận nhìn Hoa Hoài Quân, chỉ nghĩ y hiện tại thật làm người ta chán ghét.

Suốt ngày đều bá chiếm Huyền Vi sư thúc, bình thường liền giả bộ ngây thơ đáng thương nhưng thật ra tâm địa đen tối.

Hết lần này tới lần khác Huyền Vi sư thúc thế mà cũng không có phát hiện bộ mặt thật của y, thật sự là tức chết cậu.

Thiên đạo bất công! !

Nhậm Trường Không nhìn Hoa Hoài Quân đang trong ngóng nhìn mình, Tô Nhược Bạch bất mãn, chỉ cảm thấy lòng bàn tay cùng mu bàn tay đều là thịt, hai thằng nhãi con đều là hắn nhìn tụi nó lớn lên, thật rất khó để lựa chọn.

Vừa định mở miệng để Hoa Hoài Quân đừng dính chặt như vậy, bên tai liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn, nhẹ nhàng nhớ tới: "Sư tôn đã trở lại rồi đúng không?"

Nhậm Trường Không sững người trong chốc lát, hắn đến cùng nên nói có hay không a?

Còn chưa kịp suy nghĩ, Hoa Hoài Quân đã nói tiếp, thấp giọng khó tin nói: "Ta biết, không thành vấn đề, sư tôn muốn làm gì cũng không quan trọng."

Nhậm Trường Không kinh ngạc quay đầu nhìn y, thanh lông mày Hoa Hoài Quân giãn ra, ánh mắt thu thủy đều lấp lánh tia sáng cực nhỏ, sáng kinh người, bờ môi nhàn nhạt cong lên, mang theo ý cười thỏa mãn, y cứ như vậy nhìn hắn, phảng phất hắn chính là cả thế giới của y.

Nhậm Trường Không ...

Hắn đây là quay ngựa giáp sao?

Đồ đệ ngoan nói lời này nghĩa là y đã biết hắn là sư tôn y rồi? Cho nên mới làm cái gì cũng không có vấn đề?

Hắn sơ hở rõ ràng như vậy sao?

Nhậm Trường Không không khỏi rơi vào trầm tư, hắn cảm thấy mình ngụy trang cũng không tệ lắm a!

Ngoại trừ hắn không ngờ đến Hoa Hoài Quân thế mà lại cầm Thiên Cơ thăm dò hắn!

"Sư Tôn, ngài còn nhớ rõ cái gì không?"

Nhậm Trường Không nghi ngờ nhìn về phía Hoa Hoài Quân.

Vẻ mặt Hoa Hoài Quân vẫn là nụ cười trên mặt, nhìn hết sức cao hứng, câu hỏi vừa rồi hình như là câu hỏi vô tình.

Nhậm Trường Không trầm tư một hồi, vẫn là đem chuyện hắn mấy ngày nay cực kỳ nghi hoặc không hiểu sự tình nói ra "Thế giới bên ngoài sao lại nói quan hệ giữa ta cùng ... Tây Thông..."

Hắn còn chưa kịp nói xong, liền bị sắc mặt của Hoa Hoài Quân giật nảy mình!

Hắn chưa từng thấy Hoa Hoài Quân tức giận như vậy.

Gió và tuyết xung quanh càng lúc càng lớn, trời đất lần lượt bị cuốn xuống, gió lạnh buốt giá đột nhiên trở nên cực kỳ cuồng bạo, phát ra tiếng rít chói tai thổi qua mặt băng trống rỗng, tiết trời càng ngày càng thêm âm trầm, phản chiếu đôi mày diễm khí âm u tĩnh mịch của Hoa Hoài Quân khiến Nhậm Trường Không không khỏi nhíu mày.