Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Ta Đã Chết !

Chương 23.1:

Mạc Ly nhìn vết máu loang lổ ngay cổ của tiểu chủ nhân, trong ánh mắt hiện lên một tia đau lòng: "Cổ ngài cần trị liệu một chút. ”

Hệ Thống dùng tay mò sờ, âm thanh như trẻ con bập bẹ oán trách: "Con, người, thật, phiền, phức." Đầu ngón tay lóe lên tia sáng, miệng vết thương rất nhanh khôi phục lại như lúc ban đầu.

Khóe miệng Mạc Ly hiện lên một ý cười. Y quỳ một gối xuống đất, như thường lệ vươn cánh tay về phía trước, Hệ Thống quen thuộc ngồi lên, bàn tay nhỏ bé ngáp một cái, vẻ mặt thanh tú có chút mỏi mệt: "Buồn, ngủ.”

Tự động tìm một vị trí thật thoải mái, cọ cọ, liền rơi vào trạng thái ngủ say.

Mạc Ly đứng dậy, nhìn bộ dạng dựa dẫm của tiểu chủ nhân, trong con ngươi màu bích lục phát ra một tia sáng khϊếp đảm, sau đó chậm rãi khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.

Y một tay ôm lấy tiểu chủ nhân, cũng không có ý định ngự kiếm, chậm rãi đi bộ giống như một phàm nhân, hưởng thụ cơ hội khó có được thân mật cùng tiểu chủ nhân.

Đợi đến khi Hệ Thống tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối, nó nhìn đống lửa cách đó không xa, nhìn xung quanh, Mạc Ly cũng không ở đây.

Trong sơn động không lớn nhất thời yên tĩnh không tiếng động, Hệ Thống bất giác lại nghĩ đến túc chủ của mình, trách không được Hoa Hoài Quân lúc ấy phản ứng không bình thường như vậy, đầu ngón tay non mịn nhẹ nhàng khoa tay trên mặt đất, thật tốt quá, túc chủ của nó rốt cục cũng trở về, kế hoạch lúc trước thiếu chút nữa thất bại may mắn là vẫn thành công, túc chủ của nó quả nhiên rất lợi hại!

Khóe miệng bất giác nhếch lên, gương mặt ngày thường vốn lạnh lùng giờ phút này tựa như nhiễm sự ấm áp, lộ ra biểu cảm cực kì linh động.

Mạc Ly vừa bước vào trong động, liền nhìn thấy nụ cười khó thấy trên mặt của tiểu chủ nhân, bước chân hơi khựng lại, sau đó mới chậm rãi bước đến trước mặt Hệ Thống.

Đến lúc thấy rõ người mà tiểu chủ nhân vẽ trên mặt đất, đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt lại. Y ngồi xổm xuống rũ mắt nhìn hình vẽ người sơ sài trên mặt đất, hình ảnh vẽ rất đơn giản, chỉ là một người cầm kiếm, dung nhan mơ hồ, bút lực non nớt đơn giản, giống như là trẻ con tùy ý vẽ tranh không hề có kết cấu gì.

Y nhìn hình vẽ nhân vật quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, đột nhiên nghĩ đến chuyện trước kia.

"Tông chủ, ngài đang vẽ cái gì vậy?"

Thiếu niên lạnh lùng nhìn y một cái, không trả lời.

Y lúc trước cũng không biết lấy đâu ra dũng khí cư nhiên lại dám hỏi một lần nữa.

Thiếu niên nhỏ bé xoay người lại, ngẩng đầu, ánh mắt màu đen giống như vừa rồi có chút linh động, khuôn mặt thanh tú nghiêm túc, nãi thanh nãi khí nói ra: "Túc, chủ, của, ta, giỏi, không?"

Sau đó liền cho mình lui ra.

Lúc rời khỏi đại điện, y trông thấy thiếu niên vừa vặn hạ một bút cuối cùng xuống, trên mặt không chút thay đổi lúc đó lại lộ ra một nụ cười nho nhỏ, mang theo sự thỏa mãn cùng vui sướиɠ.

Đó là lần đầu tiên y trông thấy tiểu chủ nhân cười.

"Mạc Ly."

Thanh âm quen thuộc kéo Mạc Ly trở lại.

Y ngước mắt lên: "Làm sao vậy?"

"Đói." Hệ Thống sờ sờ bụng của mình, thành thật nói.

Đôi môi mỏng của Mạc Ly dưới mặt nạ cong lên, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra thức ăn đã chuẩn bị từ trước đặt ở nơi bằng phẳng.

Đầu ngón tay tái nhợt tỉ mỉ chọn lựa nguyên liệu để nấu ăn, mùi đồ ăn thơm nức mũi bay đến, tỏa hương ngập tràn trong động.

Hệ thống chớp chớp mắt, không nhúc nhích ngồi ở mép giường, vô cùng nhu thuận.

Ánh mắt Mạc Ly chợt lóe, đè nén sự xao động trong lòng. Âm thanh lạnh lẽo cũng nhu hòa hơn rất nhiều: "Ngay lập tức liền xong."

Hệ thống gật gật đầu.

Nhìn thuộc hạ vẫn còn mặc hắc bào đeo mặt nạ, nó nghi hoặc hỏi: "Sao, lại, còn mang vậy? ”

Nó nhớ rõ thuộc hạ ở trước mặt nó đã rất lâu không đeo mặt nạ.

Tay Mạc Ly đang nghịch bát đũa liền dừng lại, nhìn vẻ mặt ngây thơ đơn thuần của tiểu chủ nhân, chỉ cảm thấy hai gò má dưới mặt nạ đều nóng lên, ngay cả đầu ngón tay bình thường tái nhợt giờ lại có chút phiếm hồng, y lấy lại bình tĩnh, thanh âm nhỏ xíu, chỉ cảm thấy vừa khó xử vừa hổ thẹn, ngữ khí vô thức ấp úng: "Thuộc hạ, thuộc hạ sắp tới kỳ trưởng thành. ”

Hệ Thống nghiêng đầu, lông mày nhàn nhạt nhíu lại: "Kỳ, trưởng, thành?"

Mạc Ly nhìn tiểu chủ nhân còn đang truy vấn, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa, mang theo sự xấu hổ vì sự tự bịa tự dối của mình, "Đúng vậy, chính là, kỳ trưởng thành. ”.

Hệ thống ở trong đầu lật xem một chút, mới hiểu rõ gật gật đầu.

Hẳn là thuộc hạ của nó muốn biến thành người lớn đi...