*
Sáng hôm sau
Khương Nhã Tịnh thức dậy từ rất sớm, cô ngắm nghía nữ nhân bên cạnh một hồi lâu.
Chậm rãi đặt nụ hôn lên trán Diệp Ân, cô từ từ ngồi dậy, rời khỏi nệm để đi tắm rửa sạch sẽ.
Dư vị hoan ái đêm qua vẫn còn, khiến hạ thân của cô có chút lạ lẫm, kèm theo cảm giác xây xát khó chịu.
Nữ nhân thú tính, cường hãn, quả thật đã giày vò cô cả đêm, không chút thương hoa tiếc ngọc!
Cách lều của cô không xa là một nhà vệ sinh công cộng, cô ôm quần áo tiến vào.
Đứng trước gương, bắt gặp trên cổ mình có nhiều vết đỏ yêu dị. Sắc diện thoáng chốc ửng lên một tầng hồng nhàn nhạt.
Rõ ràng là những ấn ký từ cuộc ái ân mặn nồng đêm qua.
Khiến cô bất lực thở dài.
Môi cong lên một đường cong vừa phải.
Lại quay trở về lều, cô vội tìm cho mình một chiếc áo cổ lọ. Sau đó đến nhà vệ sinh để tắm rửa, thay đồ tươm tất.
Thời điểm cô chỉn chu mọi thứ, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh liền trông thấy bóng dáng Tưởng Doanh đang đứng cách cô một khoảng xa, bên cạnh gốc cây đại thụ cao lớn.
Bộ dáng đứng ngồi không yên như đang cất giấu rất nhiều tâm sự.
Vừa định bước đến hỏi han cô học trò, bất ngờ Khương Nhã Tịnh lại thấy một nam sinh nhỏ con tiến lại.
Nam sinh xoay đầu ngó nghiêng tứ phía, Khương Nhã Tịnh lập tức nép sang một bên.
Tiếp tục quan sát tình hình.
Rất nhanh nam sinh trao đến tay Tưởng Doanh một vật gì đó.
Khương Nhã Tịnh nheo mày cố nhìn thật rõ.
Là một túi nilon* (ni- lông) trong suốt khoá kín miệng, kích thước khá nhỏ, có thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Bên trong dường như đang chứa một thứ tinh bột màu trắng, nhìn thế nào cũng rất quen mắt.
Khương Nhã Tịnh bàng hoàng.
Cô vội lùi bước chân, nép kỹ hơn, nhíu mày theo dõi diễn biến.
Tưởng Doanh cùng nam sinh trao đổi vài câu, không rõ là chuyện gì. Không tranh cãi, không gay gắt, chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.
Dù ở khoảng cách khá xa, Khương Nhã Tịnh vẫn có thể nhận thấy Tưởng Doanh đang run rẩy.
Sau khi nam sinh kia rời đi, tay chân của cô lớp trưởng tóc vàng càng run đến lợi hại.
Ngồi bệch xuống gốc cây, Tưởng Doanh không giấu được vẻ thiểu não.
Khương Nhã Tịnh nhấp nhẹ mũi chân, nhưng còn chưa kịp bước đi đã bị khựng lại bởi giọng nói khàn đặc từ phía sau truyền đến.
Tỏ ý ngăn cản: "Tiểu thư, hiện tại không phải lúc thích hợp để ra mặt."
Là Châu Lễ, không biết hắn đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Khương Nhã Tịnh bất động vài giây, sau đó gật đầu, thở nhẹ một hơi.
Cô nói: "Cho người theo sát Tưởng Doanh, có thể sẽ tìm được chút manh mối."
"Vâng." Hắn đáp.
Đợi đến khi Tưởng Doanh bỏ đi, hai người cũng nhanh chóng rời khỏi, Khương Nhã Tịnh quay trở về lều của mình.
Cô sắp xếp quần áo cùng một số vật dụng đặt vào vali, cẩn thận đóng lại.
Tiếp đến liền nhìn sang Diệp Ân đang nghiêng người ngủ trên chiếc nệm hơi, cô tiến đến ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve mái tóc đen mềm mượt, cất giọng gọi khẽ: "Diệp Ân, trời sáng rồi."
Nữ nhân đang say giấc ngủ lờ mờ mở ra hai mắt, đón những tia nắng dịu nhẹ từ bên ngoài hắt vào.
Vuốt nhẹ mi tâm, Diệp Ân ngáp nhẹ một cái. Sau khi ổn định hơn liền nhìn sang Khương Nhã Tịnh.
Nâng tay vuốt ve gò má của đối phương, cô mỉm cười, nói: "Buổi sáng tốt lành."
Khương Nhã Tịnh cười đáp lại, ánh mắt khẽ đánh sang vị trí cửa lều, cô hạ tay Diệp Ân xuống, mềm giọng nói: "Mọi người đều dậy cả rồi."
Lời nói ngắn gọn nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Cô sợ có ai đi ngang qua bắt gặp cảnh này sẽ không hay.
Diệp Ân hiểu được, liền chống tay ngồi dậy. Cô ưỡn vai, xoay người qua lại vài cái.
"Cô Khương, đêm qua cô ngủ có ngon không?"
Diệp Ân quay lại dáng vẻ cô nữ sinh năm ba, nhìn Khương Nhã Tịnh bằng biểu cảm tinh nghịch.
Khương Nhã Tịnh cười đầy dịu dàng: "Có. Ngủ rất ngon."
Bất ngờ Diệp Ân chồm người đến, áp lòng bàn tay đặt lên bụng Khương Nhã Tịnh, xoa xoa rồi nói: "Bên dưới thế nào? Có còn đau không? Có muốn tôi giúp cô làm dịu nó không?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Đêm qua, Diệp Ân nghe rõ nữ nhân này rêи ɾỉ có chút thống khổ. Không biết có phải bản thân đã làm quá sức không, ngẫm lại cũng có chút tự trách.
Vốn chỉ là một câu hỏi quan tâm bình thường, nhưng Khương Nhã Tịnh nghe xong lại mặt đỏ tai đỏ, đầu óc nghĩ lung tung vô số chuyện khiến thân thể nóng ran như lửa đốt.
Cô tự hỏi, nữ nhân này. . . sao lại có thể thốt ra những lời lẽ thế kia mà không chút đỏ mặt?
Quá mức xấu xa rồi đi!
Hất nhẹ bàn tay Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh lườm mắt như đang cảnh cáo.
Cô đanh giọng mắng: "Không đứng đắn chút nào!"
"Thì thế nào?" Kề sát mặt mình đến gần mặt đối phương, Diệp Ân cười đầy thâm ý: "Không phải đêm qua cô Khương thoải mái lắm sao? Còn không ngừng gọi tên tôi trong cơn mê loạn. . ."
Ngay tức khắc đưa lên ngón tay chắn lại miệng Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh mặt đỏ đến tận mang tai, gầm giọng trách cứ: "Không được nói! Em. . . em không biết xấu hổ sao?"
Diệp Ân vươn lưỡi, liếʍ nhẹ lên đầu ngón tay đang đặt trên môi mình, thản nhiên đáp: "Sao tôi phải xấu hổ? Chúng ta yêu nhau, làm chuyện đó cũng không có gì sai trái."
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô thật hết cách với người này!
Co lại các khớp ngón tay, Khương Nhã Tịnh rất nhanh thu tay về.
Cô cần tỉnh táo hơn, tránh để bị nữ nhân này dụ hoặc giữa thanh thiên bạch nhật. . .
Loại sức hút toát ra từ cơ thể Diệp Ân, quả thật rất khó cưỡng lại!
Được một tấc lại muốn thêm một thước, Diệp Ân chồm người tới, mạnh dạn kề môi sát vành tai Khương Nhã Tịnh.
Ấm giọng thỏ thẻ: "Nhã Tịnh, lần trước cô nói muốn tham quan nhà tôi. Xem ra hôm nay là thời điểm thích hợp nhất."
"Nhà tôi tuy nhỏ, nhưng giường lại khá lớn. Nhất định sẽ thoải mái hơn ở chỗ này."
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Đến lúc này cô mới thấu triệt bộ mặt thật của Diệp Ân.
Chẳng khác nào con sói hoang đội lốt người.
Phi thường vô lại!
Cô mím môi uỷ khuất, trừng mắt nhìn Diệp Ân đầy cam chịu.
Giọng ấp a ấp úng: "Vẫn. . . vẫn chưa đủ sao?"
Lời nói gãy gọn, Khương Nhã Tịnh cúi thấp mặt thẹn thùng.
Diệp Ân cười nhếch môi âm hiểm, cô đáp: "Không đủ. Nhã Tịnh rất đáng yêu, đối với tôi không bao nhiêu là đủ."
Khương Nhã Tịnh cạn lời trước bộ dáng xấu xa không chút e ngại của người trước mắt.
Dằn xuống tâm tình, cô thở dài có chút bất lực, đồng thời ngồi lùi ra xa một chút, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đừng đùa nữa, em đi rửa mặt trước đi. Tôi ra ngoài phụ giúp mọi người chuẩn bị thức ăn, chúng ta ăn xong sẽ trở về."
Diệp Ân đáp một tiếng, vội áp người đến hôn lên má Khương Nhã Tịnh.
Sau đó liền thu lại bộ nanh lang sói, lập tức đứng lên rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Ân đi khuất, nội tâm Khương Nhã Tịnh không tránh khỏi một phen ngọt ngào, lung lay xao động.
Khương Nhã Tịnh không phủ nhận, cô nữ sinh u30 này luôn tạo cho mình những khung bậc cảm xúc kỳ lạ. . .
Cứ như một loại sắc màu mới mẻ vừa được tô vẽ thêm cho cuộc sống, làm dậy sóng tâm tư ẩn giấu trong cô biết bao ngày.
Rất ấm áp, rất dễ chịu.
*
Thời điểm tất cả học sinh đều tập trung một chỗ, trên thảm cũng được bố trí đầy đủ các phần ăn.
Mọi người cùng nhau dùng bữa, trò chuyện rất vui vẻ, riêng chỉ có Tưởng Doanh là ngồi thất thần không màng đến chuyện ăn uống.
Khác hẳn với bộ dáng vô tư thường ngày.
Vị trí Diệp Ân ngồi ở bên cạnh Tưởng Doanh, cô tinh ý nhận ra điểm bất thường, liền hỏi: "Tưởng Doanh, sao cô không ăn đi?"
Vẫn dáng vẻ bần thần, Tưởng Doanh dường như không nghe thấy tiếng gọi.
Chỉ đến khi Diệp Ân chạm nhẹ lên vai mới khiến cô giật nảy cả mình.
Quan sát biểu tình hoảng hốt của cô lớp trưởng, Diệp Ân nheo mắt hỏi: "Chuyện gì? Đêm qua cô gặp ác mộng sao?"
"Không. . . không có." Tưởng Doanh xị mặt đáp, sau đó vội cầm đũa lên, động tác vẫn uể oải không chút sức sống.
Dáng vẻ thấp thỏm bất an kia càng làm Diệp Ân tăng thêm hiếu kỳ. Cô xoay hẳn người qua, chống tay lên cằm, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Có ai ức hϊếp cô sao?"
Tưởng Doanh lắc đầu liên tục.
Diệp Ân tiếp tục tra hỏi: "Hay là đêm qua đi vệ sinh gặp trúng. . . cái gì không hay rồi?"
Tưởng Doanh tỏ vẻ bực dọc, vội quay sang phản ứng: "Không có gì hết! Cô đừng hỏi nữa, đừng tò mò chuyện riêng tư của tôi có được không?"
Diệp Ân: ". . ."
Nói xong lập tức đứng lên, Tưởng Doanh mang phần ăn của mình tiến ra chỗ khác, cô không muốn ngồi bên cạnh Diệp Ân để đối phương dò hỏi linh tinh đủ thứ chuyện.
Không phải cô không muốn chia sẻ, chỉ là cô không muốn mang rắc rối đến cho Diệp Ân.
Dù thời gian quen biết chưa lâu, nhưng cô thật sự rất quý mến cô bạn học này!
------------//-------
P/s: nay tăng tốc ngồi bù chương cho mng đến khi nào mỏi mắt thì thui 😜