Kiều Dưỡng Phế Vật Xinh Đẹp Ở Mạt Thế

Chương 18.2: Em sợ nhất là nhện

Tần Thời Dã đành tiếc nuối buông cậu ra, lúc sau hai người đi dạo quanh khu trồng trọt và khu hành chính bên ngoài một vòng, nơi đó được canh chừng rất nghiêm ngặt, bọn họ chỉ đứng ở phía xa xa nhìn thoáng qua liền rời đi, mặt trời đã lên cao, đã tới buổi trưa, hai người đã tìm hiểu xong chút thông tin cơ bản và căn cứ, hoàn thành nhiệm vụ nên bèn trở về căn phòng nhỏ.

Vừa vào cửa, nam nhân đã vội vàng muốn làm tiếp hành động ban nãy, liền đè tiểu mỹ nhân lên cửa, mười ngón tay đan vào khe hở tay cậu đè lên hai bên, nồng nàn hôn xuống.

Lâm Ngư rất tự nhiên hé miệng để hắn tấn công vào, đầu lưỡi hai người quấn loạn lấy nhau, cánh môi cọ xát, nước từ trong miệng hơi dây ra ngoài, khoang miệng mềm mại bị liếʍ láp một vòng, tiểu mỹ nhân không kiềm được mà nuốt xuống nước bọt của cả hai, thỉnh thoát lại phát ra chút âm thanh rêи ɾỉ nhẹ.

“Ưʍ....” Vì ngẩng đầu lên để hôn môi nam nhân, cổ Lâm Ngư có chút mỏi, cảm giác được điều đó nên Tần Thời Dã liền bế bổng cậu lên, để cậu kẹp chân quanh eo mình, Lâm Ngư liền ôm lấy cổ nam nhân, hơi cúi đầu tiếp tục hôn lấy hắn, vì thay đổi tư thế nên cổ cũng được thả lỏng.

Hai người nồng nhiệt hôn tới mức không thể thở nổi, Lâm Ngư khẽ đẩy hắn ra, miệng còn khẽ cắn đầu lưỡi nam nhân, ý bảo hắn dừng lại, cuối cùng Tần Thời Dã còn cọ cọ trên môi cậu, rồi đầu lưỡi nhỏ mới rời khỏi khóe môi tiểu mỹ nhân, còn tạo ra một sợi mỏng da^ʍ mĩ.

“Anh đã vui chưa?” Lâm Ngư nhẹ giọng hỏi.

Miệng của tiểu mỹ nhân đến sưng đỏ, trên đó còn vương lại ánh nước trong suốt, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, bên trong ánh mắt toàn là hình ảnh nam nhân.

Tần Thời Dã thả người xuống, vòng tay ôm lấy, khẽ tựa lên vai cậu, lười nhác ừ một tiếng.

Lâm Ngư khẽ xoa xoa đầu hắn, lúc này anh Thời Dã rất giống một con thú to lớn thích làm nũng, ừm, có chút đáng yêu.

Cảm thấy đối phương rất đáng yêu, sau khi ôm ấp một lúc, Lâm Ngư cảm thấy đã đói bụng, nên bảo nam nhân buông ra, hai người ăn cơm xong lại nói.

Bởi vì không muốn dùng phòng bếp bên ngoài, nên Lâm Ngư liền lấy hai hộp mì trộn tương ra, đây là trước kia, lúc hai người đi du lịch Lâm Ngư cảm thấy ăn rất ngon, không ngờ Tần Thời Dã lại mua rất nhiều cho vào trong không gian.

Mị sợi rất dai, hương thơm rõ ràng, bên trong còn có cả dưa chuột và trứng gà, rưới thêm một muỗi tương cay hương vị thịt ba chỉ, trộn đều một lúc rồi ăn một miếng, vừa có thịt vừa có rau, mì trộn tương lại vô cùng ngon, một mình Lâm Ngư cũng có thể ăn một tô lớn, Tần Thời Dã còn ăn nhiều hơn.

Lúc dọn dẹp, Lâm Ngư nhìn thấy chút sữa bò buổi sáng uống còn dư trên bàn, bèn cầm lên ngửi thử một chút, phát hiện sữa đả hỏng, không khỏi có chút kinh ngạc: “Thời tiết nóng như vậy à?”

Nhiệt độ bây giờ cũng không khác gì mùa hè, tuy nơi này không có điều hòa, nhưng, nhiệt độ có thể làm đồ ăn hỏng nhanh tới vậy à? Mới chỉ mấy tiếng thôi mà....

Lâm Ngư cầm sữa bò đến bồn cầu trong nhà vệ sinh đổ đi, Tần Thời Dã ở bên ngoài nghe được tiếng loảng xoảng, chưa kịp làm gì đã thấy tiểu mỹ nhân hoảng sợ lao bổ nhào lên người hắn.

“A ~! Có con nhện a! Anh Thời Dã! Thuốc diệt côn! Có thuốc diệt côn trùng không! Anh Thời Dã mau đánh chết nó! Huhu thật đáng sợ! Một con nhện thật lớn .....” Cả người Lâm Ngư đu bám trên người Tần Thời Dã, tay và chân đều ôm chặt lấy hắn, cúi đầu chôn sâu vào vai nam nhân, hoảng sợ tới mức nói năng lộn xộn.

Tần Thời Dã cũng bị dọa sợ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiểu Ngư có bộ dạng này, dù cho lần đầu hai người gặp mặt, cậu xém chút đã bị đám người kia bắt nạt, nhưng cũng chỉ khóe mắt hơi đỏ lên, dùng tay liên tục quơ quàng, bộ dáng bị dọa sợ này vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

“Không sợ, không sợ a, không phải chỉ là con nhện thôi à, anh làm nó biến mất ngay.” Tần Thời Dã ôm lấy Lâm Ngư, một tay đỡ cho cậu không té, một tay vỗ nhẹ sau lưng tiểu mỹ nhân dỗ dành cậu, vừa đau lòng vừa buồn cười.

Trên mặt Lâm Ngư đầy hoảng sợ: “Thật sự rất lớn, còn lớn hơn cả bàn tay em, làm em sợ muốn chết, em vừa mở cửa đã thấy nó xuất hiện trước mặt em, hức.....”

Tần Thời Dã dỗ một lúc lâu mới làm cảm xúc của Lâm Ngư ổn định lại, có chút ngượng ngùng tựa vào lòng nam nhân, nghịch nghịch ngón tay hắn.

Tần Thời Dã vuốt ve sau lưng tiểu mỹ nhân, dọc theo đường cong duyên dáng của cậu trấn an: “Tiểu Ngư sợ nhện à?”

Lâm Ngư rùng mình một cái, ủy khuất mà ôm hắn: “Em sợ nhất là nhện.” Mỗi lần nhìn thấy nhện, cậu để lấy thuốc diệt côn trùng xịt lung tung, không cần biết là côn trùng có lợi hay côn trùng có hại, dù sao cũng không thể nhìn, vậy nên vừa rồi cậu mới hét to có thuốc diệt côn trùng không, mà quên mất anh Thời Dã có dị năng.

Lâm Ngư được anh Thời Dã dỗ dành một hồi mới bình tĩnh lại, cảm thấy vừa rồi mình quá mất bình tĩnh, nhất định anh Thời Dã sẽ chê cười cậu, Lâm Ngư liền nói: “Em sợ là vì lúc còn học tiểu học, có người đã ném nó vào trong quần áo em, sau đó em liền sợ.....”

Tần Thời Dã đau lòng hôn lên mặt cậu, hắn biết trước kia Lâm Ngư sống không được tốt, không ngờ còn có người bắt nạt cậu.

“Lúc đi học có người bắt nạt em à?” Tần Thời Dã hỏi.

Lâm Ngư nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không phải là bắt nạt, chỉ là bọn họ không chơi với em.”