Kiều Dưỡng Phế Vật Xinh Đẹp Ở Mạt Thế

Chương 17.4: Anh Thời Dã giỏi nhất

Căn cứ Nam Thị là một khu trải dài, có xe và rất nhiều người, thỉnh thoảng còn có binh lính đi tuần tra, Tần Thời Dã dừng xe ở phía sau, những chiếc xe đi sau cũng dừng lại, một người ở chiếc xe phía sau lập tức leo xuống, chạy qua liều mạng gõ lên cửa xe của hai người.

“Vì sao các người không cứu họ?! Dị năng của anh mạnh mẽ như vậy, cứu đám người Tiểu Mẫn không phải rất dễ sao? Đều tại nhóm các người! huhu, kia chính là mạng người sống, sao các người lại có thể máu lạnh tới vậy!”

Lông mày Tần Thời Dã cũng không thèm cử động lấy một chút, nhưng Lâm Ngư lại vô cùng tức giận, các người bảo chúng tôi cứu, chúng tôi có nghĩa vụ gì chứ, cũng không quen biết gì các người! Chính các người còn có thể không chút do dự vứt bỏ bạn đồng hành của mình, giờ còn đi trách người khác không giúp các người, sao các người không tự đi mà cứu!

“Làm loạn cái gì đấy! Mau xếp hàng vào!” Binh lính tuần tra tiến tới duy trì trật tự, người kia đập cửa sổ xe vài cái, thấy không ai để ý tới, liền oán hận liếc mắt một cái, không cam lòng trở về nhóm của mình, tranh cãi với bạn đồng hành của mình.

Lâm Ngư thấy bọn họ tranh cãi một hồi lại chia thành hai nhóm, một chiếc xe thì lái qua bên cạnh, hai chiếc xe khác thì rẽ qua nhóm bên kia, không khỏi có chút bất lực.

Lâm Ngư nghi hoặc nói: “Nhóm này sao có thể tụ tập lên vậy?” Như vậy rất dễ đường ai nấy đi.

Tần Thời Dã xoa nhẹ tay cậu: “Rất nhiều người không kịp tụ họp lại với người thân của mình, hầu hết là tụ tập với những hàng xóm gần đó, hoặc là một đám người vô tình gặp gỡ, nhưng nhóm như vậy rất yếu, gặp chút chuyện nhỏ liền dẫn tới mâu thuẫn.

Chia vật dụng như thế nào, đánh xác sống như thế nào, hành động như thế nào, gác đêm như thế nào, thậm chí ăn gì cũng sẽ có bất đồng ý kiến, nếu không có người đứng ra lãnh đạo, nhóm này rất nhanh sẽ tan rã.

Lâm Ngư nắm lấy tay hắn: “Vẫn là hai người chúng ta tốt hơn.”

Tần Thời Dã rất thích câu nói này của cậu, liền cầm tay tiểu mỹ nhân lên hôn một cái.

Tốc độ của nhóm không nhanh, mãi tới khi trời tối mới tới lượt hai người, muốn vào căn cứ phải kiểm tra xem có bị cắn hay không, có thể chọn cởi đồ kiểm tra hoặc chờ trong vòng ba giờ, Tần Thời Dã dĩ nhiên là chọn chờ, hắn không muốn cơ thể xinh đẹp của Tiểu Ngư bị người khác nhìn thấy.

Sau khi thông qua sẽ phải điền một tờ khai, chính là nói một chút thông tin cơ bản và dị năng nếu có, cùng với sự am hiểu về một thứ đồ gì đó, Tần Thời Dã điền vào phần dị năng là không có, điền vào am hiểu là bắn súng, Lâm Ngư vừa thấy, cũng điền theo hắn.

Sau khi Tần Thời Dã viết xong cũng không đợi Lâm Ngư hỏi mà liền giải thích: “Dị năng của anh quá đặc biệt, hơn nữa năng lực còn mạnh hơn người khác rất nhiều.”

Lâm Ngư gật đầu, không nên khiến người khác quá chú ý, cậu hiểu điều này.

“Có phải dị năng của những người khác cũng giống với tên đại ca chúng ta gặp trong xưởng sản xuất thực phẩm lần trước?” Lâm Ngư nhỏ giọng hỏi.

Tần Thời Dã gật đầu, Lâm Ngư liền hiểu rõ, cái dị năng lửa kia có lẽ không thể cùng lúc gϊếŧ được nhiều cương thi, uy lực cũng không quá lớn, anh Thời Dã lại có thể trong nháy mắt gϊếŧ chết mười mấy xác sống, Lâm Ngư hiểu rất rõ về dị năng mạnh mẽ của Tần Thời Dã.

Lâm Ngư lộ ra vẻ mặt sùng bái: “Anh Thời Dã quả nhiên là lợi hại nhất!”

Tần Thời Dã ôm chầm tiểu mỹ nhân vào lòng, mỗi lần thấy vẻ mặt này của Tiểu Ngư hắn đều cảm thấy cậu rất đáng yêu.

Hai người rất ăn ý để lại trong xe một chút vật dụng, chỉ nộp lên một nửa, bởi vì điền là không có dị năng, nên được phân vào một ngôi nhà nhỏ, tuần đầu tiên thì có thể miễn phí, sau này thì phải làm nhiệm vụ để đóng tiền thuê nhà,

Căn phòng này ước chừng khoảng ba bốn mươi mét vuông, chỉ có một vách ngăn đơn giản ngăn cách phòng ngủ và phòng ăn, còn có một cái nhà vệ sinh đơn giản và vòi hoa sen, không có ban công, người sống ở đây sẽ phơi đồ trên hành lang, mỗi tầng đều có một cái phòng bếp công cộng.

Sau khi Lâm Ngư tiến vào Tần Thời Dã liền đóng cửa lại, sau đó đổi hai cái giường nhỏ thành một cái giường lớn, căn phòng này chỉ đặt một cái giường và một cái tủ quần áo là đã chật cứng.

Lâm Ngư: “Vẫn là nhà chúng ta thoải mái hơn.”

Tần Thời Dã xoa xoa đầu cậu: “Đợi tìm hiểu xong tình huống chúng ta sẽ trở về.”

Lâm Ngư ừ một tiếng, với cậu mà nói, nhà ở khu biệt thự mới thực sự là nhà.

Kiểm tra trong phòng một chút, xác định không có camera, hai người mới đi vào không gian ăn cơm, tắm rửa, rồi lên giường ngủ, quyết định ngày mai sẽ ra ngoài căn cứ quan sát.