Kiều Dưỡng Phế Vật Xinh Đẹp Ở Mạt Thế

Chương 2.2: Tiền lương

Sau khi dọn xong đồ ăn ra bàn, Lâm Ngư vẫn không nghiên cứu ra vì sao hương vị đồ ăn cậu nấu lại tiến bộ vượt bậc, cuối cùng tổng kết lại là, “Có lẽ vì trong lòng có tình, tình cảm có thể truyền vào thức ăn.”

Hôm qua sau khi trở vềm Lâm Ngư trằn trọc mãi không ngủ được, không phải vì bị đám côn đồ dọa sợ, mà là vì Tần Thời Dã quá mức đẹp trai.

Cậu liên tục nhớ lại cảnh tượng lúc đó, khi Tần Thời Dã đánh nhau, cơ bắp đều căng lên, nhớ rõ dáng người rắn chắc ẩn hiện sau lớp quần áo, rõ ràng lúc ấy tốc độ của Tần Thời Dã cực kì nhanh, nhưng trong đầu Lâm Ngư vẫn tua chậm được từng cảnh đó.

Lâm Ngư không phải kẻ ngốc, cậu biết đây là tình huống gì, tay nhanh chóng đặt lên trái tim mình, cậu đã nhất kiến chung tình với người tốt bụng cứu mình.

Có thể nấu cơm cho người trong lòng là chuyện hạnh phúc cỡ nào, có lẽ vì tâm tình tốt, nên đồ ăn cũng trở nên ngon đi?

Khi đã yêu, Lâm Ngư mặc kệ kết luận này phản khoa học tới mức độ nào.

Lâm Ngư dọn cơm ra, cũng bày chén đũa ra, rồi mới quay lại gọi Tần Thời Dã: “Anh Tần, có thể ăn cơm rồi.”

Đợi Tần Thời Dã đi tới ngồi xuống, cầm chén đũa lên liền bắt đầu ăn, mãi mới phát hiện mình có chút vội vàng, cũng không còn cách nào khác, mùi hương này thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tần Thời Dã chậm rãi nhai miếng thịt sườn kho tàu hơi cay cay, kết hợp cùng miếng cơm dẻo thơm tạo thành một hương vị vô cùng hoàn mỹ, tôm bóc vỏ xào rau cải ăn cũng rất ngon, thịt tôm chắc, ngọt, gia vị vừa miệng, rất ngon, rau cải xanh mướt, duy trì được độ giòn và vị ngọt tự nhiên.

Tay nghề của Lâm Ngư vốn đã rất tốt, dù là những cơm nhà cũng nấu rất ngon, hơn nữa còn có nước lấy từ trong suối, thơm đến mức hắn xém chút là nuốt luôn cả lưỡi.

Lâm Ngư có chút khẩn trương hỏi: “Thế nào, anh có hài lòng không anh Tần?”

Tần Thời Dã nuốt xuống một miếng thức ăn, gật gật đầu, liền thấy Lâm Ngư thở dài nhẹ nhõm, mỉm cười xinh đẹp nói: “Anh thích thì tốt, tôi về trước đây, lát nữa muốn dọn dẹp thì anh Tần cứ gọi cho tôi.”

Sau khi nấu ăn xong không thể để chủ nhà dọn dẹp, nhưng đứng đây nhìn Tần Thời Dã ăn cũng không tốt, tuy cậu cũng rất muốn, may là nhà gần, cậu có thể về trước.

Lúc này Tần Thời Dã mới phát hiện ra Lâm Ngư vẫn đang đứng bên cạnh, lúc này mới ngẫm nghĩ một chút, rồi mở miệng nói: “Cậu cũng cùng ăn đi, đi qua đi lại nhiều phiền lắm.” Nói rồi hắn lấy điện thoại ra, tìm đến khung chat của Lâm Ngư, chuyển cho cậu 5000 “Tiền lương.”

Lâm Ngư còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau cơn vui vẻ vì được người trong lòng mời cùng ăn cơm, nhìn thấy con số kia thì do dự nói: “Nhiều quá...” Trước kia cậu nghỉ hè làm việc một tháng được 2500 đã là không tệ, Tần Thời Dã lại trả nhiều tới vậy, mà chỉ nấu cơm cho hắn.

Tần Thời Dã không để tâm nói: “Nhận lấy.” Rồi hắn chỉ chỉ vào chiếc ghế đối diện, “Ngồi xuống, ăn đi.”

Lời nói ngắn gọn này lại làm Lâm Ngư vui như mở hội, cậu quan sát sắc mặt Tần Thời Dã một chút, xác nhận hắn thật lòng mời, liền vui vẻ lấy cơm, rụt rè ngồi xuống, yên lặng ăn cơm, đồ ăn trong miệng ngon đến mấy cũng không để ý, chỉ để ý chuyện đang được ăn cơm cùng người trong lòng.

Cơm nước xong Lâm Ngư dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, dự định khoáng 6 giờ chiều sẽ lại đến, vẻ mặt cao hứng trở về nhà mình.

Ánh mắt Tần Thời Dã vẫn luôn dán lấy đôi môi căng mọng luôn nở nụ cười kia, không hiểu vì sao người này lại luôn vui vẻ tới vậy, bất quá cảm xúc của người cũng sẽ ảnh hưởng tới người khác, sau khi ăn, Tần Thời Dã không phát hiện ra, tâm tình bản thân sau khi trọng sinh vẫn luôn căng thẳng giờ đã thả lỏng một chút.

Ngày qua ngày, ban đầu Lâm Ngư chỉ qua nấu cơm trưa và cơm chiều, sau này biết được sáng sớm Tần Thời Dã sẽ thức dậy ra ngoài, Lâm Ngư bèn quyết định ngày ba bữa qua nhà nấu ăn cho người ta, trừ vài lần Tần Thời Dã phải đi xa không kịp về, còn lại hắn đều về nhà ăn cơm Lâm Ngư nấu.

Sau một tháng, Tần Thời Dã quyết định đưa chìa khóa nhà cho Lâm Ngư, dù sao trong phòng cũng không có đồ vật gì quan trọng, còn có camera, không sợ Lâm Ngư làm gì xấu, huống hồ, tâm tư người này cũng rất dễ nhìn thấu.

Sau mấy ngày tiếp xúc, Tần Thời Dã đã nhìn rõ bản tính của Lâm Ngư, có chút ngốc nghếch, cả ngày đều là bộ dáng vui vẻ cười nói, theo lời cậu nói thì cậu phải tự kiếm sinh hoạt phí và học phí, nếu không có tài nấu ăn, cũng không biết tên ngốc này làm sao mà sống được, từ trước tới nay Tần Thời Dã chưa từng gặp qua người như vậy.

Có được chỉa khóa nhà của người trong lòng, Lâm Ngư cảm thấy vô cùng vui vẻ, cậu cảm thấy con đường tán tỉnh của mình thật bằng phẳng, như tục ngữ nói, muốn chiếm được tim của nam nhân phải nắm được dạ dày của hắn, Lâm Ngư cảm thấy hắn có thể nắm bắt được dạ dày của anh Tần, cậu cũng từng thử thăm dò gọi hắn là anh Thời Dã, Tần Thời Dã cũng chỉ dừng vài giây liền phản ứng lại.

Tần Thời Dã không lập tức phản ứng lại, vì nghe thấy xưng hô quen thuộc, nhớ đến những đồng đội hắn từng cho rằng có thể phó thác cả tính mạng.

Lính đánh thuê rất nhiều lúc sẽ gặp nguy hiểm, người cùng hắn trải qua sinh tử, cũng chính là những người đồng đội cùng thực hiện nhiệm vụ với hắn, Tần Thời Dã chưa từng phụ lòng bọn họ, nhưng cũng chính bọn họ là người đâm cho hắn một dao đau nhất.

Hắn không ngờ tới, những người quanh năm sống trong bóng tối, lại không quen biết được bao lâu, sao có thể dễ dàng tin tưởng nhau, mọi người làm nhiệm vụ đều là vì tiền, dù có cùng nhau trải qua sinh tử cũng có thể trở thành bạn bè chí cốt sao?

Hắn không thấy cuộc sống khốn khổ của những người trong đội, chuyện lục đυ.c mỗi ngày, cậu tới tôi đi, hắn không nhìn ra sao? Chẳng qua là vì cái gọi là nhường nhịn đồng đội, sau lại tự mình bù đắp vào, hiện tại xem ra đều là vô dụng. Nhìn người, vẫn là nhìn tính cách người đó thế nào.

Lâm Ngư...sau khi quan sát một thời gian, đời trước hắn cứu giúp nhiều người như vậy, thức ăn cũng không đủ, đởi này hắn chỉ cứu giúp một người biết nấu ăn ngon, khi tận thế tới ở cạnh giúp đỡ cũng không tồi, nếu không được thì đem cậu nhốt lại chỉ chuyên nấu cơm cho hắn.

“Hắt xì!”

Lâm Ngư hắt xì một cái, đưa tay xoa xoa cổ, không biết bản thân cách phòng tối chỉ một gang tay.

“Quyết định rồi, tôi muốn chọn một ngày lành tháng tốt để nói ra.” Hít hít mũi một cái, Lâm Ngư nghiêm túc nhìn lịch trên điện thoại, ngón tay di chuyển trên màn hình, nghiên cứu tấm lịch mà bản thân không hiểu.