Kiều Dưỡng Phế Vật Xinh Đẹp Ở Mạt Thế

Chương 3.1: Ngực phát triển lần thứ hai

Nhưng mà tới giờ Lâm Ngư vẫn nhát, Tần Thời Dã vẫn một bộ dáng lạnh nhạt như cũ, trò chuyện hằng ngày thì không có vấn đề gì, nhưng Lâm Ngư mơ hồ cảm giác được, sâu trong nội tâm Tần Thời Dã đã đóng băng, dựng nên một bức tường thật dày, Lâm Ngư cảm thấy, vẫn nên quan sát một thời gian.

Hôm nay Lâm Ngư ra ngoài, cửa hàng cậu vẫn luôn thích vừa ra món mời, cậu định đi thử xem, nếu ngon có thể học hỏi cách làm, về làm cho Tần Thời Dã ăn.

Ăn xong đồ ăn ngon, Lâm Ngư ghi nhớ lại hương vị đó, trong lòng đang thầm xem xét nên kết hợp những gì để tạo ra hương vị đó, lúc còn cách tiểu khu một khoảng, lại thấy Tần Thời Dã đang ở cách đó không xa.

Lâm Ngư có chút ngạc nhiên, nhanh chân bước tới định chào hỏi Tần Thời Dã, kết quả chưa kịp tới đã thấy có một người từ phía đối diện bước qua, trên mặt còn mang vẻ khinh miệt.

“Tần Thời Dã? Nếu tôi không lầm cậu đang ở nước ngoài mà, sao nào, cuối cùng thì tổ chức cũng khai trừ cậu rồi à?” Người đó có vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa, “Hay là miếu nhỏ nên không chứa nổi Phật lớn cậu.”

Tần Thời Dã lạnh nhạt nhướng mi: “Chuyển nghề thôi.”

Giọng người nọ vẫn mang theo chút ác ý: “Hửm? Loại người không có văn hóa, không được dạy dỗ như cậu có thể tìm được công việc trong xã hội? Dù có muốn gầy dựng sự nghiệp, cũng đừng đem hết số tiền đổi lấy từ mạng nhỏ của mình tiêu sạch đấy.”

Tần Thời Dã không quan tâm, lúc là lính đánh thuê trong tổ chức, từng cùng làm nhiệm vụ với nhau, tự nhiên cũng có người không vừa mắt hắn, muốn hắn chết đi, người này kiếp trước chết trong miệng xác sống, đời này không cần xen vào cũng sẽ tự diệt, hắn không cần hao phí tinh lực.

Có điều Tần Thời Dã không để ý, Lâm Ngư phía sau đã sắp nổi điên, cậu lập tức xông lên: “Liên quan gì tới anh, tự lo bản thân cho tốt, dù có thế nào thì anh Thời Dã cũng tốt hơn một con gà suốt ngày chăm chú dán mắt vào soi xét người khác!”

Tần Thời Dã sớm đã phát hiện ra Lâm Ngư ở phía sau, lúc này cậu đang tức giận, hệt như một con cừu non đang xù lôиɠ ʍυốn bảo vệ cho hắn, nhìn lại, khuôn mặt tiểu mỹ nhân phúng phính, khiến cho tay Tần Thời Dã có chút ngứa.

Người nọ bị chửi một trận, đầu tiên là bị vẻ đẹp của Lâm Ngư làm cho bất ngờ, sau lại nghe rõ câu chửi bảo vệ cho đối thủ của mình, nhất thời lộ ra vẻ ghen ghét, không thèm lựa lời mà nói: “A, loại tiểu nhân âm hiểm như Tần Thời Dã cũng xứng với loại bị hàng trăm hàng ngàn người cưỡi như cậu.....A!”

Bởi vì vẻ bề ngoài, Lâm Ngư đã bị đùa giỡn, vũ nhục nhiều, trong lòng sớm đã quen, cũng không cảm thấy gì, còn muốn mắng lại, có điều còn chưa kịp đã thấy Tần Thời Dã mạnh mẽ bước lên phía trước, nắm lấy ngón tay người kia bẻ một cái, một tiếng răng rắc từ xương cốt vang lên, lại dùng lực thêm vài phần, người kia một giây trước còn đang xuất khẩu cuồng ngôn giờ đã nằm lăn lộn trên đất.

Đều là lính đánh thuê, nhưng thực lực của Tần Thời Dã mạnh hơn tất cả, ngừng chiến lâu rồi, nên cho rằng hắn lả mèo bệnh sao? Huống hồ có chi tinh thần lực mạnh mẽ, tốc độ và sức mạnh đều tăng, những người khác dù có nhìn thấy động tác của Tần Thời Dã cũng không cách nào tránh được.

Không phải lần đầu tiên thấy Tần Thời Dã đánh người, Lâm Ngư lần nữa bị dáng vẻ mạnh mẽ của người trong lòng làm cho rung động, sau đó từ Tần Thời Dã tỏa ra một hơi thở vô cùng khủng bố, làm cho người khác tim đập chân run, lúc này nếu có mèo hoang ở gần nhất định đều sẽ bị dọa nhảy dựng cả lên, vẻ mặt Lâm Ngư đầy sùng bái vỗ vỗ tay, tỏ vẻ ghét bỏ nhìn nam nhân kia: “Anh Thời Dã, anh lợi hại quá!”

Động tác hắn bẻ ngón tay người kia quá đẹp, tràn ngập hương vị nam nhân, Lâm Ngư nuốt nước miếng một cái: “Cái này, tôi có thể học không, tôi cũng muốn lợi hại như vậy!”

Tần Thời Dã không hề để ý người trên đất dường như đã ngất xỉu, kéo Lâm Ngư còn đang ngây ngốc tránh đi đống rác dưới đất, nghe được lời này, ánh mắt liền liếc qua cánh tay và đôi chân gầy guộc của Lâm Ngư, không nói gì, Lâm Ngư cũng thấy được ánh mắt ghét bỏ kia.

Ánh mắt đó giống như đang nói, với thân thể nhỏ bé này của cậu, muốn đυ.ng tới một ngón tay người ta cũng không được.

Lâm Ngư mếu máo, được rồi, cậu biết cậu trói gà không chặt!

Tần Thời Dã đi được một đoạn, mới phát hiện tay còn nắm chặt một cổ tay mảnh khảnh, mềm mại, liền lập tức thu tay lại, nhưng cảm xúc mềm mại kia vẫn lưu lại trong lòng bàn tay.

Vừa rồi bị người kia nói hắn không để tâm tới, nhưng khi thấy ánh mắt tà da^ʍ của y dùng trên mặt Lâm Ngư, lại thấy hắn nói ra những lời dơ bẩn với Lâm Ngư, trong lòng đột nhiên bừng lên lửa giận, bản thân chưa phản ứng lại đã đánh người kia ngã xuống.

Có lẽ là vì đồ ăn Lâm Ngư làm quá hợp khẩu vị mình, vậy nên muốn giữ chặt người đầu bếp này trong tay mới tốt.