Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời

Chương 42

Lưu Vũ Quỳnh nhìn Mẫn Ân Tín buông xuống bút, khẽ cười nói:

– Hứa lão gia, ngươi không cần lo lắng người An thành sẽ cười và nghị luận sau lưng ngươi – Bởi vì hắn căn bản là trở về không được, lời này nàng thầm nói trong lòng, người hại Định Nam vương phủ đời trước, không thiếu một ai, nhân quả báo ứng, thiện ác tuần hoàn, những lời này thật đúng là một chút cũng không giả đâu.

Hứa Đại Hải nhìn về phía Lưu Vũ Quỳnh, nghi hoặc không hiểu, nụ cười trên mặt Lưu Vũ Quỳnh càng đậm. Mẫn Ân Tín thổi khô mực trên phong hưu thư, ánh mắt một mảnh băng lạnh, hưu thư hắn đã viết còn hai người khác hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Mẫn Ân Tín đi tới đem phong hưu thư nhét vào trong lòng của Hứa thị nói:

– Hứa Uyển Đình, từ giờ khắc này, ngươi không phải nương tử của Mẫn Ân Tín ta, cùng Định Nam vương phủ không có bất kì quan hệ gì nữa, sau này ngươi và ta gả cưới tự do.

– Ta không đồng ý, ta không đồng ý – Hứa thị nhìn về phía Mẫn Ân Tín đôi mắt xung huyết lợi hại, bởi vì mới vừa rồi nổi điên, tóc tai hỗn loạn, bị Mẫn Ân Tín đánh má phải bị sưng lên, trên mặt đầy nước mắt nước mũi, toàn thân chật vật, lời còn chưa nói hết đâu, nàng liền đem hưu thư Mẫn Ân Tín vừa đặt trong ngực xé nát, miệng kêu chỉ có một câu – Ta sẽ không đồng ý, ta không thể đồng ý.

Lúc trước, bọn họ phí hết tâm tư mới để cho nàng gả cho Mẫn Ân Tín, bởi vậy nàng mới trở thành đối tượng bọn muội muội hâm mộ, trong nhà ai nhìn đến nàng không cúi đầu khom lưng, ai dám không đối với nàng nói gì nghe nấy, còn có những người An thành đó, ai nhắc tới nàng mà không ghen tị hâm mộ đâu, ngay cả tiểu thư tri phủ từ đầu đối với nàng cao cao tại thượng cũng phải xuống nước cầu hòa, nịnh bợ nàng, chứ đừng nói chi tới những người khác, nếu như tin tức nàng bị hưu, những người đó khẳng định sẽ cười chê nàng, hơn nữa hiện tại nàng đã có thói quen ăn sung mặc sướиɠ, nàng không muốn trở lại như trước đây.

– Ngươi đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng thế, hưu thư ta cũng đã đưa cho ngươi – Mẫn Ân Tín đối với Hứa thị đã triệt để hết hi vọng, hơn nữa hắn đã bỏ vợ, sau này nàng đối với hắn là xa lạ, nàng có thế nào thì có liên quan gì đến hắn, so với lúc nãy tức giận không kiềm được tâm tình của hắn cũng bình tĩnh rất nhiều.

– Mẫu thân, Uyển nhi, các ngươi làm sao có thể lừa gạt muội phu, lừa gạt Lưu tiểu thư – Hứa Thiên đứng dậy, hướng về phía Hứa thị và Hứa phu nhân lí lẽ hùng hồn phê phán một trận, sau đó đến gần trước mặt Lưu Vũ Quỳnh, vỗ l*иg ngực của mình, lời thề son sắt – Lưu tiểu thư, chuyện này hết thảy đối với ta không có chút quan hệ nào, ta thật sự không biết gì hết.

Đều đã như vậy, cái tên rách nát này thế nhưng còn dám đối với tiểu thư mưu tính, không thể nhịn được nữa, Cầm Hương mắng một tiếng, vọt tới trước mặt Hứa Thiên, nhéo cổ áo hắn, sau đó nhấc chân đá một cái thật mạnh vào hạ thân của hắn, hắn kêu thảm thiết chói tai, che hạ thân gào khóc, Cầm Hương nhẹ buông tay, Hứa Thiên sắc mặt tái nhợt ngã xuống đất, tiếp tục ngao ngao gọi, Hứa phu nhân lại thét chói tai, vọt tới trước mắt Hứa Thiên, ôm nhi tử vừa khóc vừa kêu cha gọi mẹ. Cầm Hương vỗ vỗ tay, nhìn Hứa Thiên như vậy, chỉ cảm thấy tạm thời viên mãn, tâm tình thư sướиɠ, cho nên loại người cứt chó này, ước muốn những thứ không thuộc về mình, phải làm như vậy hắn mới không có thời gian suy nghĩ lung tung.

Mẫn Ân Tín kinh ngạc nhìn Cầm Hương, ánh mắt lại tò mò dừng trên người của Lưu Vũ Quỳnh, từ lúc nào bên cạnh muội muội hắn có một người tài ba lại có chút hung ác như vậy. Lưu Vũ Quỳnh không có tâm tình để ý đến ánh mắt của hắn, đi đến trước mặt Hứa Thiên, từ trên cao nhìn xuống, Kinh Lăng thành không có người như vậy, những thiếu nữ vô tội kia hẳn sẽ an toàn hơn nhiều, mở miệng nói:

– Chuyện này ngươi đúng là không biết, nhưng việc khác lại không thiếu hành động của ngươi.

– Lưu tiểu thư, ngươi đây là ý gì? Thiên nhi khi nào đắc tội với ngươi – Hứa phu nhân giận dữ nhìn Lưu Vũ Quỳnh, sau đó nhìn về đại phu phía sau nàng ra lệnh – Đại phu, ngươi mau đến nhìn xem nhi tử của ta thế nào? – Nhi tử tới bây giờ còn chưa tới lấy vợ sinh con đâu, thứ này cũng không thể phá hư.

Đại phu kia là người của Lưu Vũ Quỳnh, đương nhiên sẽ không nghe lời bà, xem như không nghe thấy.

– Tam biểu ca – Lưu Vũ Quỳnh khẽ gọi, Mẫn Ân Tín liếc nhìn nàng, gật đầu một tiếng, hướng bên ngoài hô một tiếng – Người đâu – Rất nhanh mấy hộ vệ hắn đem tới ở phía trước liền xông vào, nghe hắn ra lệnh – Đem bọn họ áp giải đến nha môn Thuận Thiên phủ cho ta.

Bị hắn chỉ Hứa Đại Hải và Hứa Thiên run rẩy như cầy sấy, đồng loạt kêu to:

– Hiền tế (Muội phu) ngươi làm gì vậy?

Mẫn Ân Tín nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt chính khí, giọng điệu hùng hồn:

– Hứa Thiên, gϊếŧ người đền mạng, ngươi cướp đoạt nữ tử nhà lành, còn gϊếŧ người, ngươi cho rằng chính mình nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Còn có Hứa Đại Hải, ngươi dùng danh tiếng của Định Nam vương phủ, cùng quan phủ cấu kết, chiếm đoạt ruộng đất dân chúng, ngươi cho rằng ta không biết sao? Ta tuyệt đối không cho phép ngươi vấy bẩn danh hiệu của Định Nam vương phủ, thế nhưng còn dám mơ tưởng muội muội ta, không biết tự lượng sức. Ngày mai ta sẽ hướng Hoàng Thượng trình sổ con, lại đem các ngươi giao cho Đại lí tự xử theo pháp luật.

– Mẫn Ân Tín, ta là đại ca (nhạc phụ) của ngươi, ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi như vậy bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như vậy. Người đâu, mau tới đây – Hai người họ hô to, kêu vài hạ nhân tiến vào, Mẫn Ân Tín quét mắt đám hộ vệ kia đe dọa:

– Nếu ai dám động thủ chính là trở ngại công vụ, đến lúc đó ta sẽ bắt tất cả ngồi đại lao – Những người vừa xông vào kia nghe vậy chần chừ rồi ào ào lui qua hai bên.

Hứa Đại Hải cùng Hứa Thiên hai người cứ như vậy bị bắt giữ kéo ra ngoài.

– Nhi tử.

– Phụ thân.

Hứa phu nhân cùng Hứa thị mỗi bên một người, túm lấy Hứa Thiên cùng Hứa Đại Hải, nhưng căn bản không có bất kì tác dụng gì.

– Hiền tế, ta van cầu ngươi, ngươi bỏ qua cho Thiên nhi, ta chỉ có một nhi tử mà thôi – Hứa phu nhân thấy mình vô pháp đem người lưu lại, xoay người quỳ trước mặt Mẫn Ân Tín cầu tình.

Lời lẽ của Hứa thị lại không tốt như vậy, giọng điệu ra lệnh:

– Mẫn Ân Tín, ngươi thả phụ thân và ca ca ta ra.

Vở kịch hay đã kết thúc, Lưu Vũ Quỳnh không còn tâm trạng nghe bọn họ kêu khóc, lạnh lùng cười một tiếng, hướng tới cửa phòng đi đến, Mẫn Ân Tín và Cầm Hương đuổi kịp, Hứa phu nhân và Hứa thị chưa từ bỏ ý định muốn đuổi theo lại bị những nhóm di nương và thứ nữ nghe tin chạy đến giúp vui. Hứa thị nhìn bọn họ lớn tiếng mắng:

– Mẫn Ân Tín, ngươi nhất định hối hận, Lưu Vũ Quỳnh, ngươi nữ nhân ác độc này, ta nguyền rủa ngươi, cô độc sống hết quãng đời còn lại, chết không được tử tế.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, Lưu Vũ Quỳnh xoay người nhìn Hứa thị mất khống chế như kẻ điên nhếch môi mỉm cười:

– Ta có phải hay không cô độc sống hết quãng đời còn lại, chết không được tử tế, ngươi sợ là không thể thấy được, bất quá ngươi khẳng định là muốn cô độc sống hết quãng đời còn lại.

Lưu Vũ Quỳnh nói xong, cười ra tiếng, sau đó xoay người, nho nhã rời đi, để lại phía sau tiếng mắng chửi của Hứa thị, càng ngày càng xa thanh âm của nàng vẫn không dừng lại, ác độc, dữ tợn, điên cuồng. Cô độc sống hết quãng đời còn lại? Không được chết tử tế? Chỉ cần người thân của nàng có thể hảo hảo sống, nàng có rơi vào kết cục gì thì có sao chứ. Huống chi lần nữa có lại sự sống, nàng đã quyết ý số phận của bản thân chỉ do chính bản thân nắm giữ, quyết định, ai cản trở nàng thì nàng không ngại tay nhuốm máu đâu.