Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời

Chương 33

Thực ra Lưu Vũ Quỳnh cũng không khẳng định một trăm phần trăm Hứa thị giả mang thai. Dù sao chuyện bất ngờ lúc nào cũng có thể xảy ra, Lưu Vũ Quỳnh nghi ngờ nàng ta giả mang thai bởi vì chỉ cần một vài vị thuốc là có thể tạo ra triệu chứng giả mang thai. Trong quyển sách mà sư phụ cho nàng có ghi chép có một vị thuốc gọi là Tử Can, nấu chín trong vòng ba ngày, người dùng phải dùng liên tục trong vòng nửa tháng mới có thể tạo ra triệu chứng giống y như lúc mang thai. Đại phu bình thường không chẩn đoán được, sẽ dễ dàng bị đánh lừa cho nên dĩ nhiên mấy người Mẫn Ân Tín không biết được.

– Mặc kệ sự tình như thế nào, chuyện nên làm thì phải làm. Nơi này không phải là An Thành mà là Kinh Lăng, nơi tập hợp quý nhân. Lần này Hứa Thiên thích một nữ cô nhi không nơi nương tựa, đánh chết một tú tài, cũng không khó giải quyết, nhưng lần sau thì sao? Ai biết lần sau hắn có phạm đến đầu người nào đó hay không? Định Nam vương phủ của chúng ta cây cao đón gió không sợ bất luận kẻ nào nhưng có một số người chúng ta không thể đắc tội. Nếu đã có người tự đưa tới cửa để chúng ta có thể gϊếŧ gà dọa khỉ, tại sao chúng ta có thể bỏ qua được. Nếu tam biểu ca cảm thấy làm chuyện này khó khăn, vậy thì hãy đưa tất cả những chứng cứ mà huynh có được cho ngũ biểu ca, để huynh ấy toàn quyền xử lý. Nếu tam biểu ca vì chuyện của tẩu tử mà có lòng oán giận, vậy thì hãy phát tiết lên người ta đi – Lưu Vũ Quỳnh chân thành nhìn Mẫn Ân Tín.

Mẫn Ân Đình liếc mắt nhìn huynh trưởng, thấy bộ dạng hắn đắn đo, có chút không đành lòng nói:

– Nếu tam tẩu mang thai thật, sợ là sự việc không dễ xử lý.

Từ lúc tam ca thành hôn, mẫu thân luôn ở bên tai hắn niệm, mỗi ngày đều nói về chuyện con nối dõi. Mẫn Ân Đình biết Mẫn Ân Tín rất muốn có hài tử. Thật vất vả lắm mới có tin tốt. Nếu mang thai thật, bọn họ còn động thủ với Hứa gia, này, quá bất cận nhân tình, hơn nữa đến lúc đó tam ca làm thế nào đối mặt với tẩu tử đây? Thật vất vả mới có hài tử, lỡ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, tam ca nhất định sẽ rất khó chịu. Tuy thường ngày Mẫn Ân Đình và Mẫn Ân Tín hay đấu khẩu với nhau nhưng trong lòng mỗi người đều quan tâm đối phương nhất.

Lưu Vũ Quỳnh thản nhiên nói:

– Có gì mà khó xử lý? – Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng, mang theo điều hiển nhiên làm cho Mẫn Ân Đình cảm thấy nàng không cảm thông cho Mẫn Ân Tín.

Lưu Gia Huy tuy tức giận với Hứa thị dám sỉ nhục muội muội nhưng hắn cũng không muốn dồn ép quá đề nghị:

– Không phải nói không xử lý bọn họ, ý của ta là chờ tam biểu tẩu sinh đứa nhỏ ra rồi nói.

Lưu Vũ Quỳnh lạnh lùng nở nụ cười nói tiếp:

– Sớm muộn gì cũng phải giải quyết, tại sao lại muốn kéo dài? Cho dù là nửa năm cũng để cho bọn họ làm thêm rất nhiều tội lỗi. Nếu nàng sinh hài tử ra, mỗi lần tam ca làm gì không thuận nàng hoặc không vừa lòng ý của Hứa gia, có phải nàng ta sẽ đem hài tử về nhà mẹ, bức bách chúng ta thỏa hiệp? Sau đó những tẩu tử khác cũng học theo? Hài tử họ Mẫn, Hứa gia dựa vào cái gì dùng cái gì nó để kiềm chế chúng ta? Nếu như vậy, ngay từ đầu đừng để bọn họ thấy được giá trị lợi dụng của đứa nhỏ.

Mẫn Ân Đình nhìn Lưu Vũ Quỳnh, bị câu nói của nàng chặn lại. Với tính tình của Hứa thị và lòng tham không đáy của Hứa gia, bọn họ quả thật có thể làm ra chuyện như vậy.

– Bất luận tam tẩu có mang thai hay không cũng phải xử trí Hứa gia, hơn nữa phải nhanh. Người ủng hộ ngoại tổ phụ rất nhiều, nhưng người muốn lật đổ ngoại tổ phụ cũng không ít, nếu chờ bọn họ tố cáo đến trước mặt hoàng thượng, chả phải chúng ta sẽ bị động sao? Tam tẩu là thê tử của tam biểu ca, ta không có lý do gì nhắm vào nàng chứ đừng nói gì đến hài tử của tam biểu ca. Nhưng nếu tẩu tử của ta mưu toan lợi dụng dùng điệt nhi của ta, ăn cây táo rào cây sung, vậy bọn họ cũng đừng trách ta vô tình. Thu dọn đồ đạc, cút ngay cho ta. Ta lưu tâm tẩu tử, cũng yêu thương điệt nhi, nhưng đối với ta mà nói, bọn họ không quan trọng bằng các huynh – Lưu Vũ Quỳnh nói xong lời cuối cùng, tâm tình bỗng nhiên kích động, viền mắt đều đỏ lên. Mấy người Mẫn Ân Đình thấy nước mắt đảo quanh viền mắt của nàng, nhất thời luống cuống.

– Quỳnh nhi, ý của ta không phải như vậy – Mẫn Ân Đình đứng lên, đi đến trước mặt Lưu Vũ Quỳnh, biểu tình sốt ruột, ảo não cực kỳ.

– Mẫn Ân Đình, ngươi nói mấy câu kia làm gì, Quỳnh nhi nàng có tư tâm làm những chuyện đó sao? Nàng cũng chỉ vì chúng ta, vì Định Nam vương phủ của chúng ta – Mẫn Ân Hào nóng nảy giống như con khỉ nhảy nhót, tức giận nói Mẫn Ân Đình.

– Tam ca, đều là do ngươi, nếu không phải ngươi thú Hứa thị thích gây sự kia vào cửa thì sẽ không có phát sinh chuyện gì – Mẫn Ân Đình căm tức nhìn Mẫn Ân Tín. Không có mắt thì thôi, ánh mắt còn kém như vậy, thú một nữ nhân phiền phức như vậy, chọc tổ mẫu tức giận, bây giờ còn làm cho Quỳnh nhi khóc.

Mẫn Ân Đình ngồi xuống bên cạnh Lưu Vũ Quỳnh, nhìn thấy từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống, thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất nhận lỗi với nàng:

– Quỳnh nhi, là ta không có lương tâm, ta sai rồi, được không?

Lưu Gia Huy cũng vội vàng chạy tới lấy trên người chiếc khăn tay lau nước mắt trên gương mặt nàng, vội vàng đồng ý:

– Quỳnh nhi, muội nói sao thì làm vậy đi, muội đừng khóc nữa được không? – Giờ đây Lưu Vũ Quỳnh có muốn tính mạng của hắn thì hắn cũng chịu.

Mẫn Ân Tín cũng thỏa hiệp:

– Quỳnh nhi, theo ý muội nói, ngày mai ta phải đi Hứa phủ một chuyến. Nếu Hứa thị nguyện ý đoạn tuyệt quan hệ với Hứa gia và cùng ta trở về ta liền dẫn nàng về. Nếu nàng một mực muốn lợi dụng ta, lợi dụng Định Nam vương phủ của chúng ta để Hứa gia kiếm bạc, ta tuyệt đối sẽ không nghe theo. Nếu nàng thật sự giả mang thai, ta liền ngay tại đó viết hưu thư, sau đó trình sổ con lên hoàng thượng thỉnh cầu hoàng thượng để ta tự mình thẩm tra xử lý chuyện ca ca và phụ thân của nàng. Muội xem như vậy được không?

– Quỳnh nhi, muội xem, tam ca đã đáp ứng muội, muội đừng khóc nữa. Ta sai rồi, ta quỳ xuống xin lỗi muội còn không được sao? – Mẫn Ân Đình năn nỉ nàng.

Lưu Vũ Quỳnh thấy Mẫn Ân Đình thực sự muốn quỳ xuống, vội vàng đỡ hắn dậy:

– Dưới đầu gối nam nhi có hoàng kim, huynh như vậy bị người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì?

Tuy nói vậy nhưng nước mắt của Lưu Vũ Quỳnh lại rơi càng lợi hại. Nàng chỉ là sợ, thực sự rất sợ. Từ khi sống lại đến bây giờ đã hơn hai tháng. Nàng vẫn thường xuyên mơ thấy ác mộng, huyết nhục mơ hồ của người thân, đều tràn ngập toàn bộ thế giới của nàng, đặc biệt lúc nhìn thấy Quân Khuynh Nhân. Một màn máu tanh tàn nhẫn kia đến bây giờ vẫn còn hiện lên trong đầu nàng. Mẫn Ân Đình càng lưu tâm nàng, càng nghe theo lời nàng, thì nàng càng sợ. Nếu có ngày bọn họ không ở bên cạnh nàng nữa, nàng nên làm cái gì đây? Đến lúc đó thế giới rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình nàng, nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Điểm này, bất luận là Mẫn Ân Tín hay Mẫn Ân Đình đều không thể lý giải được. Mặc dù bọn họ có cảm giác nguy cơ nhưng bọn họ lại cảm thấy hoàng thượng sẽ không đối xử với bọn họ như vậy. Dù sao cả đời Mẫn gia trung liệt, là một gia tộc mấy trăm năm nay, bọn họ tận tâm và trung thành, một lòng vì nước, tại sao hoàng thượng phải hủy Mẫn gia? Nhưng mà Lưu Vũ Quỳnh không giống vậy, nàng đã tự mình trải qua đau thương Mẫn gia bị diệt môn, nỗi đau đớn và tuyệt vọng khắc sâu trong tim nàng cho đến bây giờ, nàng biết, người kia sẽ như vậy. Nếu đây là loạn thế, Lưu Vũ Quỳnh tuyệt sẽ không lo lắng. Nhưng từ lúc Thần đế lên ngôi, hơn mười năm hòa bình, Đại Phong quốc khôi phục lại nguyên khí, hiện tại có thể nói là binh hùng tướng mạnh. Nếu hoàng đế có tính đa nghi một chút, ông ta sẽ không dung được Mẫn gia.

– Không có tẩu tử, các ngươi có thể tái giá. Thiên hạ này có rất nhiều nữ tử tốt. Các ca ca có gia thế, tướng mạo như này còn sợ không tìm được một người sanh con dưỡng cái cho mình sao? Nhưng nếu không có các ngươi, không có Định Nam vương phủ, các nàng còn có thể trở thành tẩu tử của ta không? Ta cần tẩu tử như vậy có lợi ích gì? – Thanh âm của Lưu Vũ Quỳnh nghẹn ngào. Nàng biết mình như vậy là ích kỉ, nhất là đối với nữ nhân sinh con dưỡng cái cho Mẫn gia, nhưng mà trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy. Nàng biết hiện tại mình có chút trông gà hóa cuốc, chỉ cần có một ngọn gió thổi qua ngọn cỏ lung lay thôi nàng liền sợ hãi, rất nhạy cảm. Mỗi một ngày, thần kinh của nàng đều căng thẳng đến cực độ. Ở công phủ phải đề phòng tổ mẫu, đại bá phụ, đại bá mẫu, đường tỷ muội. Đến Định Nam vương phủ không khỏi nhớ đến những chuyện xảy ra ở đời trước. Nhìn thấy ai cũng phải nghiên cứu tâm tư của của họ, cho dù ở cùng với ngoại tổ mẫu và các ca ca rất vui nhưng nàng vẫn không buông lỏng tâm tình được. Nữ nhân như Hứa thị, đừng nói là Định Nam vương phủ, phàm là người có chút mặt mũi, ai cần nàng ta? Tất nhiên nàng hiểu được mình làm như vậy là không công bằng với tam biểu ca nhưng thiên hạ này vốn không có chuyện công bằng. Các huynh ấy sẽ nghĩ nàng chuyện bé xé ra to nhưng nỗi khổ trong lòng nàng ai thấu hiểu đây? Nếu không có Định Nam vương phủ đại gia, bọn họ còn có thể làm tiểu gia?