Vẫn có người không có ánh mắt bước tới phá đám, mở miệng chào hỏi:
– Khuynh Vũ ca ca, đại ca, Âu Dương thế tử, Âu Dương nhị công tử, Thụy Cầm tỉ tỉ, đại tỉ – Hành nửa lễ chào hỏi, hành động quy củ làm rất đẹp mắt, không biết hớp hồn biết bao nam nhân nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, đó chính là bốn vị trước mắt đây.
Thấy người đến là Lưu Vũ Nhạc, họ đồng loạt thay đổi sắc mặt, Âu Dương Minh An trước giờ đều căm ghét sự giả tạo của Lưu Vũ Nhạc, chẳng thèm có chút phản ứng nào, bình thường thì mấy người kia sẽ nể mặt Lưu Vũ Quỳnh mà đáp lại. Nhưng mọi chuyện hôm nay lại vô cùng khác thường khiến cho Âu Dương Minh An cảm thấy kì lạ, sắc mặt của Lưu Gia Huy và huynh tỉ của hắn đều khó coi, Lưu Vũ Quỳnh cũng không như trước niềm nở trò chuyện mà im lặng hờ hững, mặt lạnh nhìn Lưu Vũ Nhạc, chỉ có Quân Khuynh Vũ bất đắc dĩ lên tiếng đáp lại:
– Nhị biểu muội, không cần đa lễ – Trong thanh âm chẳng có chút hơi ấm, không ôn hòa mà nhàn nhạt xa cách làm cho Âu Dương Minh An đã khó hiểu càng thêm khó hiểu, nghi ngờ nhìn Lưu Vũ Quỳnh, nghiền ngẫm thái độ khác thường của nàng.
Vẻ mặt của Lưu Vũ Nhạc cứng đờ vì thái độ của bọn họ, trước đây nàng thân thiết với Lưu Vũ Quỳnh, ngoại trừ Âu Dương Minh An hay bày sắc mặt với nàng thì những người còn lại vẫn rất ôn hòa với nàng, giờ nàng vừa trở mặt với Lưu Vũ Quỳnh thì họ cũng chẳng thèm để ý tới nàng, duy chỉ có Quân Khuynh Vũ đang ứng phó có lệ làm cho Lưu Vũ Nhạc vô cùng căm tức. Mấy người còn lại thì không nói làm gì, rõ ràng Quân Khuynh Vũ cũng là biểu ca của nàng, nàng khắp nơi nịnh nọt hắn còn chẳng bằng Lưu Vũ Quỳnh suốt ngày làm nũng, gây chuyện cho hắn gánh, cứ nhìn cách hắn xưng hô là biết liền, một người là Vũ Quỳnh muội muội, một người lại là nhị biểu muội. Hôm nay chắc chắn là vì chuyện hôm đại thọ hôm ấy, bọn họ mới bày sắc mặt khó coi cho nàng nhìn, là Lưu Vũ Quỳnh, lại vì Lưu Vũ Quỳnh. Hận ý đỉnh điểm, nét mặt của Lưu Vũ Nhạc có chút vặn vẹo, Lưu Vũ Quỳnh lười để ý, để lại một câu rồi kéo Âu Dương Thụy Cầm bước đi:
– Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta về chỗ thôi.
Âu Dương Minh An liếc nhìn Lưu Vũ Quỳnh rồi lại nhìn Lưu Vũ Nhạc một cách đầy nghi ngờ, lắc lắc đầu cũng đi theo. Những người còn lại tất nhiên theo sau mặc kệ Lưu Vũ Nhạc làm cho nàng phát điên, ánh mắt nhìn bóng lưng của Lưu Vũ Quỳnh căm thù phát ra tia lửa. Ánh mắt nóng rực như vậy sao Lưu Vũ Quỳnh lại không cảm nhận được nhưng nàng chẳng thèm quan tâm, chỉ lo giải đáp thắc mắc của Âu Dương Minh An, nhỏ giọng thì thầm trò chuyện. Một lát sau, các chủ nhân của yến tiệc đã tới đầy đủ, rực rỡ muôn màu, mỹ vị quý lạ, ăn uống linh đình, hương rượu nhàn nhạt phiêu tán khắp nơi, trong sân vũ nữ biểu diễn ca múa, gõ chuông đánh khánh, tiếng nhạc du dương, nhạc sĩ ở một bên diễn tấu khúc chúc mừng thái bình. Sau nửa ngày, Hoàng đế mở miệng:
– Trong cung những oanh oanh yến này Trẫm đã xem chán ngấy rồi, vừa vặn thừa dịp hôm nay để cho các tiểu thư đến biểu diễn tài nghệ để Trẫm mở rộng tầm mắt.
– Thần thϊếp thấy chủ ý này không sai, các tiểu thư cứ biểu diễn, nếu ai thắng ta sẽ ban thưởng – Hoàng hậu cũng tiếp lời.
Lời Hoàng hậu vừa nói ra, các tiểu thư đều nhao nhao muốn thử sức, các hoàng tử đều đến tuổi thành gia nếu lọt vào mắt xanh của bọn họ sẽ một bước lên trời, cả đời vinh hoa phú quý nên ai cũng háo hức lên sân khấu. Lưu Vũ Quỳnh bình thản nhìn hết người này đến người khác bởi nó không khác gì bữa tiệc chào đón Quân Khuynh Nhân kiếp trước nên giờ nàng không có chút hứng thú nữa, chỉ chăm chú nói chuyện với Âu Dương Thụy Cầm. Đến khi Thẩm Tương Quân lên đài mới làm cho nàng chú ý, kiếp trước Thẩm Tương Quân chính là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc tranh đoạt của Lưu Vũ Quỳnh và Lưu Vũ Nhạc, đi lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Thẩm Tương Quân biểu diễn một khúc trống trận, thân hình nhỏ gầy vung dùi trống cũng làm gió lạnh nổi lên bốn phía, phảng phất như lập tức tiến vào biên thành, đại chiến sắp tới. Nhưng điều Lưu Vũ Quỳnh chú ý không phải là tiết mục của Thẩm Tương Quân mà là ánh mắt vừa kinh diễm tán thưởng vừa có chút say mê chìm đắm của Quân Khuynh Nhân, đáy lòng của Lưu Vũ Quỳnh lần nữa khinh bỉ chính mình, một điều rõ ràng như thế tại sao kiếp trước nàng lại không nhìn rõ ràng chứ, lầm tưởng giữa bọn họ chỉ có tình huynh muội như nàng và Khuynh Vũ ca ca. Kết cục thảm hại của nàng ở kiếp trước chắc chắn không thiếu sự nhúng tay của Thẩm Tả tướng và Thẩm Tương Quân. Thẩm Tương Quân luôn tỏ vẻ lương thiện, như một đóa hoa trong nhà kính, làm nam nhân muốn chở che nhưng bên trong lại âm hiểm hơn bất cứ ai, giỏi nhất là dùng lời nói nhu nhược khuyến khích người khác làm theo lời của nàng. Tính tình của Lưu Vũ Quỳnh được nuông chiều, thẳng thắn lại ngang bướng, không hiểu những thứ tính kế, cong cong quẹo quẹo kia nên không ít lần thua trong sự giả ngây của Thẩm Tương Quân. Sống lại, Lưu Vũ Quỳnh đã nhìn thấu tất cả, sẽ không ngu ngốc trở thành con cờ hi sinh trong sự tranh đấu của người khác nữa. Cuộc đời của nàng phải do chính nàng định đoạt, Quân Khuynh Nhân cũng được, Thẩm Tương Quân cũng vậy, nàng sẽ trả lại những yêu hận tình thù của kiếp trước. Trong khi Lưu Vũ Quỳnh còn đang suy nghĩ thì vũ đạo của Thẩm Tương Quân đã kết thúc, nhận được lời khen tặng của đế hậu, hài lòng lui xuống. Tiếp theo là Lưu Vũ Nhạc lên đài, biểu diễn tấu đàn. Tiếng đàn tấu lên, thanh thúy êm tai giống như nước trong khe núi, từ ngón tay thon dài tinh tế trắng nõn của nữ tử lưu loát chảy ra. Ca khúc kết thúc, tiếng vỗ tay “bốp, bốp” ào ào vang lên, Hoàng thượng còn mở miệng khen ngợi:
– Tiểu thư của phủ Trung Nghĩa công quả nhiên không tệ, tiếng đàn nghe rất êm tai.
Biết Hoàng thượng đang cho nhà mẹ đẻ nàng thể diện, Hoàng hậu nở nụ cười hưởng ứng:
– Hoàng thượng đã nói như vậy thì thần thϊếp phải thưởng lớn rồi.
– Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn hoàng hậu nương nương – Lưu Vũ Nhạc phúc thân tạ ơn, hướng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ về phía Lưu Vũ Quỳnh lại chỉ nhận lại được vẻ mặt bình tĩnh bàng quang, Lưu Vũ Nhạc cảm thấy bị khinh thường, dường như trong mắt của Lưu Vũ Quỳnh nàng chẳng đáng một đồng, nụ cười chợt tắt, lại nhớ đến thái độ của bọn Quân Khuynh Vũ lúc nãy, hận thù xông thẳng lên đầu bỗng nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên tính toán tấu trình – Thần nữ không dám nhận ban thưởng, so với đại tỉ, tài nghệ của thần nữ còn kém xa.
– Đại tỉ của ngươi? Lẽ nào là nữ nhi thân sinh của Trung Nghĩa công? – Hoàng thượng thắc mắc.
– Bẩm hoàng thượng, đúng vậy – Lưu Vũ Nhạc cung kính đáp.
Sau khi Lưu Vũ Nhạc đáp lại, đủ loại ánh mắt tập trung trên người của nữ tử thong dong ngồi bên cạnh Mẫn thị. Hiếu kì vì trước giờ Lưu Vũ Quỳnh chưa bao giờ biểu diễn tài nghệ chốn đông người. Ghen tị của những người ghen ghét vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng. Còn những người chân chính hiểu biết, chân chính quan tâm Lưu Vũ Quỳnh đều biết nàng lớn lên trong sự cưng chiều, cầm kì thi họa không môn nào chú tâm học, đều tầm thường cả. Giờ Lưu Vũ Nhạc lại nói như vậy, chắc chắn Hoàng thượng sẽ yêu cầu Lưu Vũ Quỳnh biểu diễn một phen. Trong khi đó, Lưu Vũ Quỳnh thầm kinh ngạc ngẩn người, kiếp trước nàng cũng bị gọi lên đài, nhưng là Thẩm Tương Quân đề nghị chứ không phải Lưu Vũ Nhạc. Nàng còn nhớ rõ ràng, chút tài mọn của nàng chẳng đáng lên mặt bàn, trở thành trò cười của kinh thành lại thêm chuyện thọ yến, thanh danh triệt để hỏng. Từ hôm đó, phụ thân và ca ca ngày ngày thở dài sầu não, mẫu thân đêm đêm lấy lệ rửa mặt, trong lòng của nàng càng buồn phiền. Quân Khuynh Nhân xuất hiện, chút ánh mắt thâm tình, vài lời nói ngon ngọt của hắn đã khiến nàng sa chân vào vũng lầy không lối thoát, lỡ lầm cả một đời. Vì thế nàng hận Lưu Vũ Nhạc và Thẩm Tương Quân một thì hận Quân Khuynh Nhân gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn lần.