Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời

Chương 14

Ở trong chánh điện, không khí lại căng thẳng, Lưu hoàng hậu thu lại thần sắc ôn nhu, giọng nói nghiêm túc hỏi:

– Nhị tẩu, chuyện hôm thọ yến rốt cuộc là sao?

Mẫn thị thuật lại tỉ mỉ chuyện hôm đó, càng nghe ánh mắt của Lưu hoàng hậu càng sắc lạnh, cuối cùng khẽ trách:

– Lão thái quân càng ngày càng hồ đồ – Sau đó nhỏ giọng dặn dò Mẫn thị – Mấy chuyện xảy ra gần đây, ta coi như đã nhìn rõ, Lưu Vũ Nhạc giống như đại tẩu âm mưu xảo trá, đại phòng không có ai tốt cả, Quỳnh nhi vô tư trong sáng, nhị tẩu phải cẩn thận, đừng để kẻ xấu chui chỗ trống, may mắn không đến hoài đâu. Ngay cả mấy người bên cạnh phải truy xét cẩn thận, nhất là người bên cạnh Quỳnh nhi.

Những điều đó sao Mẫn thị không hiểu chứ cũng đã từng suy xét cẩn thận, nghe vậy nghiêm túc gật đầu đồng ý, tuy tính tình bà dịu dàng ôn nhu nhưng không phải quả hồng mềm mặc người ta bóp, ai đυ.ng tới nhi nữ của bà, bà chắc chắn liều mạng với người đó.

Khi Lưu Vũ Quỳnh và Quân Lệ Hoa đi dạo ở hoa viên thì có tì nữ đi tới thông báo với hai người họ, Uy Viễn Hầu về kinh báo cáo công tác, phu nhân và nữ nhi tiến cung cầu kiến, Hoàng Hậu mời hai người họ quay về chào hỏi. Lưu Vũ Quỳnh nghe cái tên Uy Viễn Hầu cảm giác quen quen nhưng nhất thời lại không nhớ ra, đến khi nhìn thấy nữ nhi của Uy Viễn Hầu, nàng liền nhớ ra người đó là Triệu Tịch Nguyệt, người được chọn cho vị trí Tĩnh Vương phi. Kiếp trước khoảng thời gian này vẫn đang bị cấm túc nên lần đầu nàng được gặp thì Triệu Tịch Nguyệt đã là Tĩnh vương phi. Có lẽ trong khoảng thời gian nàng bị cấm túc ở kiếp trước, có người khích bác bên tai của Triệu Tịch Nguyệt khiến cho nàng ta không có ấn tượng tốt nào với nàng cộng thêm Lưu Vũ Nhạc lại nói với nàng Triệu Tịch Nguyệt là người cướp mất Khuynh Vũ ca ca, không cho hắn đối xử tốt với nàng nữa nên Lưu Vũ Quỳnh ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không thích Triệu Tịch Nguyệt, sau đó xảy ra vô vàn hiểu lầm, lại có vô vàn thù hận. Nhưng nữ tử nàng hết lòng căm ghét kiếp trước đã làm một hành động vạn người kính ngưỡng, trong lúc mọi âm mưu đều đổ dồn lên người của Quân Khuynh Vũ, vu oan hắn có âm mưu phản nghịch, thì chính Triệu Tịch Nguyệt đã can đảm đứng lên thừa nhận mọi tội lỗi, dùng máu nhuộm Kim Loan điện để chứng minh sự trong sạch của Quân Khuynh Vũ. Một hành động lẫm liệt, một hành động oai hùng như vậy đến tận bây giờ vẫn còn in sâu trong tâm trí của Lưu Vũ Quỳnh. Cho nên khi lần nữa nhìn thấy Triệu Tịch Nguyệt, có một cảm giác yêu thích tràn đầy lòng của Lưu Vũ Quỳnh, khi Lưu Hoàng hậu bảo mọi người chào hỏi, nàng đã nở một nụ cười ôn hòa thân thiện, hành bán lễ:

– Triệu phu nhân, Triệu tiểu thư.

Triệu thị vội vàng mỉm cười đáp:

– Lưu tiểu thư đừng đa lễ.

Ngồi xuống một bên, Lưu Vũ Quỳnh thân thiện đề nghị:

– Triệu tiểu thư, ta xem tỉ lớn hơn ta, ta có thể gọi tỉ là Tịch Nguyệt tỉ tỉ không?

Triệu Tịch Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng một cái, nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý:

– Tất nhiên là được, ta sẽ gọi muội là Vũ Quỳnh muội muội nha.

– Được, hoan hô, lại thêm một người chiều chuộng nữa rồi – Lưu Vũ Quỳnh giả vờ ngây thơ kêu lên làm cho mọi người phì cười.

Lưu Hoàng hậu chỉ vào cái trán của nàng mắng yêu:

– Con nhóc quỷ con, suốt ngày muốn người khác chiều chuộng thôi, mấy đứa Vũ nhi sắp sủng con đến vô pháp vô thiên rồi.

Lưu Vũ Quỳnh ôm lấy cánh tay của bà chu mỏ nũng nịu:

– Cô cô, đâu có chứ. Con cũng xem Khuynh Vũ ca ca như thân ca ca vậy đó, nên phải yêu chiều con rồi – Một câu nói tưởng chừng như vô tâm nhưng thực tế lại gián tiếp nói với Triệu Tịch Nguyệt, quan hệ giữa nàng và Quân Khuynh Vũ hoàn toàn là huynh muội, chứ không liên quan đến chuyện nam nữ, bởi vì nàng không quên mâu thuẫn lớn nhất ở kiếp trước của hai người họ là hiểu lầm quan hệ của nàng và Quân Khuynh Vũ.

Chỉ trò chuyện hai canh giờ, Lưu Vũ Quỳnh và Triệu Tịch Nguyệt cũng xem như vui vẻ tách ra, nàng rất hài lòng với bước khởi đầu này.

Sau khi từ hoàng cung trở về, Lưu Vũ Quỳnh ngoài cùng Mẫn thị dự các yến tiệc nhàm chán, lâu lâu lại chạy tới phủ Kính Dương hầu trêu chọc Âu Dương Minh Tuấn thất thố biến sắc làm niềm vui, còn đi vài chuyến vào trong cung và Hoàng phủ. Thỉnh thoảng còn hẹn mấy người Âu Dương Thụy Cầm, thêm cả Triệu Tịch Nguyệt ra ngoài dạo chơi, cho nên trong vòng một tháng tình cảm của nàng và Triệu Tịch Nguyệt phát triển rất tốt.

Vào một ngày, Lưu Vũ Quỳnh chạy tới thư phòng của Lưu Gia Huy, người hầu của Tinh Vũ hiên biết rõ thiếu gia bọn họ sủng chiều muội muội này như thế nào, ai dám cản nàng chứ nên Lưu Vũ Quỳnh rất thuận lợi xông vào thư phòng. Vừa nhìn thấy nàng, đầu tiên Lưu Gia Huy đã nở nụ cười, nhưng miệng thì lại oán giận:

– Con nha đầu muội chạy tới đây làm gì, hay là nhìn trúng cái gì ở chỗ ta rồi. Ta cửa nhỏ nhà nghèo không có thứ gì cho muội đâu.

Lưu Vũ Quỳnh nhăn mày, giả vờ giận dỗi, chu miệng nói:

– Ca, sao huynh lại nói như vậy chứ, muội cũng đâu lấy không của huynh, nhìn xem, nhìn xem, quần áo, túi thơm của huynh ai làm chứ, ngay cả trâm cài, ngọc bội cũng tự tay chọn, tự tay mua, sau này ta không làm nữa.

Lưu Gia Huy đã quen dùng mấy thứ đồ Lưu Vũ Quỳnh chuẩn bị, vội vã cười hòa dụ dỗ:

– Muội muội tốt, muội muội tốt, đồ muội chuẩn bị là đẹp nhất, muội nói xem muội cần gì, chỉ cần muội nói một tiếng ta sẽ lập tức tự mình đưa đến Hàn Mai các.

– Huynh bớt làm trò đi, ta không cần gì cả, chỉ là muốn đi thả diều, ta ở trong phủ sắp chán muốn chết rồi.

– Được, đợi ngày hưu mộc, ta hẹn mấy người Minh Tuấn đi thôn trang ngoại ô cùng đi thả diều – Lưu Gia Huy tất nhiên là nhanh chóng đồng ý, dạo này chuyện trong triều cứ rối tinh rối mù, hắn cũng muốn ra ngoài thư giãn một chút.

– Đáng tiếc là An nhi không có ở đây, mấy chuyện thả diều này đệ ấy là giỏi nhất. An nhi khi nào thì trở về? – Lưu Vũ Quỳnh chuyển chủ đề.

– An nhi theo Hoàng đại ca ra ngoài làm việc chắc cũng sắp trở về rồi, không kịp lần này thì lần sau đi, con khỉ nghịch ngợm muội sẽ đi một lần thôi sao – Lưu Gia Huy không để ý lắm trả lời.

– Hoàng đại ca và An nhi xuất kinh làm việc, ắt hẳn có nguy hiểm, đem theo có nhiều người không, hay là phái thêm vài người tiếp ứng cho bọn họ đi – Lưu Vũ Quỳnh giả vờ lo lắng đề nghị.

Đây mới là mục đích thực sự nàng đến đây hôm nay, An nhi trong lời của bọn họ là Âu Dương Minh An – nhị thiếu gia của phủ Kính Dương Hầu. Hoàng đại ca là Hoàng Kính – trưởng tử của Đại lý tự khanh Hoàng Kha Minh Hoàng đại nhân, cũng nhậm chức ở Đại lí tự. Âu Dương Minh An thông minh lanh lợi làm việc dưới tay của Hoàng Kính. Hai người họ mấy tháng trước được phái ra kinh đến Kỉ thành điều tra vụ án Khánh Quốc công tham ô lạm quyền, mua quan bán tước. Khánh Quốc công này là người của Hiền vương Quân Khuynh Nhân, phu nhân của hắn lại họ Thẩm, Thẩm gia dù bất cứ giá nào cũng phải toàn lực bảo vệ Khánh Quốc công. Tuy nhiên, nếu có chứng cớ đầy đủ, thần tiên đại la cũng không có cách nào, vì thế không thể để chứng cứ an toàn vào kinh. Kiếp trước, Thẩm Tả tướng điều động ảnh vệ tinh nhuệ chặn đường đuổi gϊếŧ, Hoàng Kính và Âu Dương Minh An mất mạng trên đường hồi kinh, Thẩm Tả tướng quyền khuynh che trời, chuyện lớn hóa nhỏ, Khánh Quốc công chỉ bị giáng chức phạt nhẹ điều về kinh, nhìn như mất chức thực tế lại nắm thực quyền. Nàng tận mắt chứng kiến ngày xác của Âu Dương Minh An được đưa về phủ Kính Dương Hầu, Âu Dương Hầu gia và Hoàng thị kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đau buồn khôn xiết, trong một đêm bạc trắng mái đầu, phủ Kính Dương hầu chìm trong tan thương một thời gian dài. Trưởng tử duy nhất mất mạng, Hoàng phủ cũng nhanh chóng suy sụp, một thời gian sau Quân Khuynh Nhân lại dùng người của mình thay thế vị trí Đại lí tự khanh của Hoàng Kha Minh. Những điều này là Âu Dương Minh Tuấn khi biết nàng một lòng cảm mến Quân Khuynh Nhân tường tận kể với nàng mọi chuyện, mong muốn thức tỉnh nàng nhưng Lưu Vũ Quỳnh chẳng hề nghe lọt một câu nào, còn sinh lòng oán hận, xa cách với Hoàng gia và Âu Dương gia. Thế nên từ khi sống lại, Lưu Vũ Quỳnh luôn để ý chuyện này, âm thầm phái người theo dõi hành tung của bọn họ, gần đây nhận được tin tức bọn họ sắp sửa hồi kinh nên hôm nay đến là muốn nhắc nhở đám người Lưu Gia Huy. Dù vậy, Lưu Vũ Quỳnh không yên tâm hẳn, nàng vẫn phải tự mình đi một chuyến.