Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời

Chương 7

Người tới là Âu Dương Minh Tuấn, chính vì chuyện này lúc nãy hắn mới bị Quân Khuynh Vũ gọi đi, đang định đến hiện trường xem xét, ai ngờ tới đây lại gặp bọn họ đang giằng co, vội vàng lên tiếng. Vừa lại gần, Âu Dương Minh Tuấn đã nôn nóng cách tấm rèm hỏi Lưu Vũ Quỳnh:

– Vũ Quỳnh muội muội, muội không sao chứ?

– Minh Tuấn ca ca, muội không sao – Lưu Vũ Quỳnh đáp lại, cho Thi Hương một ánh mắt, Thi Hương liền khẽ vén rèm nói với Âu Dương Minh Tuấn:

– Âu Dương thế tử, tiểu thư cảm thấy chút không khỏe, không thể gặp gió nhưng bọn họ nhất định muốn kiểm tra, cản đường chúng ta ở đây rất lâu rồi.

Lưu Vũ Quỳnh giả bộ ho nhẹ một cái, quát Thi Hương:

– Thi Hương, đừng nói bậy, mau vén rèm để cho họ kiểm tra, đừng khiến Minh Tuấn ca ca khó xử.

Khi Thi Hương còn chưa nghe lệnh vén hết rèm lên thì Âu Dương Minh Tuấn đã mở miệng ngăn cản:

– Không cần đâu, muội vừa ốm dậy lại gặp gió sẽ không tốt – Tâm trạng hắn nôn nóng lo lắng khi nghe tiếng ho khan của nàng nhưng hiện giờ đang ở trên đường nếu hắn tiến lên xe ngựa sẽ không tốt cho thanh danh của nàng, sao còn có thể để vén rèm kiểm tra gì đó, lạnh lùng nhìn Hà Văn Quý nói:

– Hà đại nhân thật uy phong, ngay cả xe ngựa của Lưu đại tiểu thư cũng muốn kiểm tra, ta sẽ nói với Tĩnh vương điện hạ một tiếng, ngài là một người cần phải trọng dụng.

Lời này là biến tướng của uy hϊếp, làm cho Hà Văn Quý vã cả mồ hôi hột, Lưu Vũ Quỳnh hắn có thể lên mặt một chút nhưng không thể chống lại Tĩnh vương, cúi đầu lo sợ nói:

– Không dám, không dám, tiểu nhân đắc tội rồi. Mời Lưu đại tiểu thư đi qua, nhanh nhanh, mau tránh đường.

Kết quả này chính là điều Lưu Vũ Quỳnh đã đoán trước nên nàng mới dám mạo hiểm như vậy, dù vậy nàng vẫn rất căng thẳng, lòng bàn tay nắm chặt thấm đẫm mồ hôi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói với Âu Dương Minh Tuấn:

– Minh Tuấn ca ca, muội quay về trước đây.

– Được, về nhà nhớ mời đại phu đến khám xem sao, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng – Âu Dương Minh Tuấn cẩn thận dặn dò.

Cách xa một khoảng, Lưu Vũ Quỳnh lên tiếng hỏi:

– Ngươi còn làm gì, sao không rời khỏi đi – Rắc rối của nàng đã nhiều lắm rồi, tiện tay thì giúp một chút chứ không hề có ý định dây dưa vào nữ tử này.

– Được, đa tạ ơn cứu giúp của Lưu đại tiểu thư, khi khác sẽ đáp tạ – Để lại một câu, nữ tử đó lưu loát nhảy xuống xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi.

Lưu Vũ Quỳnh mở miệng căn dặn:

– Hôm nay không hề xảy ra chuyện gì, nếu có bất kì người nào biết về chuyện này thì các ngươi tự gánh hậu quả – Thanh âm lạnh lẽo không mang theo chút độ ấm nào, sặc mùi cảnh cáo.

Hai người kia đều là thân tín, tuyệt đối trung thành với Lưu Vũ Quỳnh nên tất nhiên đáp:

– Dạ, tiểu thư.

Đêm đó, Lưu Vũ Quỳnh ra vẻ ban ân để cho Thanh Trúc quay về phòng nghỉ ngơi, Thi Hương ở lại trực đêm. Hôm nay, nàng đã bước ra bước đầu tiên nên phải hỏi rõ tâm tư của Thi Hương. Nếu Thi Hương quyết định ở bên cạnh nàng thì nàng sẽ xem Thi Hương là muội muội, bồi dưỡng thành cánh tay đắc lực. Còn Thi Hương từ chối, nàng sẽ nghĩ tới sự trung thành kiếp trước mà sẽ sắp xếp thật tốt, bảo hộ Thi Hương cả đời bình an.

Thấy tiểu thư đuổi hết mọi người chỉ chừa lại mỗi mình, còn chăm chú nhìn mình suy tư, Thi Hương cũng đoán được tiểu thư sắp nói với mình chuyện quan trọng nên nghiêm túc chờ đợi, rốt cuộc Lưu Vũ Quỳnh cũng lên tiếng:

– Hôm nay, có rất nhiều chuyện xảy ra muội đều biết hết cả và ta chỉ muốn để mình muội biết. Hơn nữa những chuyện như thế này sẽ tiếp tục xảy ra, ta cho muội lựa chọn, một là ở bên cạnh ta phải tuyệt đối trung thành với ta, ta sẽ dụng tâm đối xử với muội. Nếu muội không muốn, ta cũng không trách muội, trả lại khế ước cho muội, cho muội một số tiền để muội rời khỏi, xây dựng tương lai cho bản thân.

Từ nhỏ Thi Hương đã là cô nhi, bán thân vào Lưu phủ, được phái tới hầu hạ đại tiểu thư, lời này có chút đại nghịch bất đạo đối với nàng, đại tiểu thư là người thân duy nhất của nàng nên khi nghe xong lời của Lưu Vũ Quỳnh, không chút do dự lập tức đưa ra quyết định, quỳ xuống, thanh âm kiên định thấy chết không sờn đáp lại:

– Tiểu thư, người đừng đuổi nô tì đi, nô tì muốn ở bên cạnh người, dù chết vẫn không hối hận.

Lưu Vũ Quỳnh tự tay đỡ Thi Hương đứng dậy thể hiện sự coi trọng của nàng, vỗ vai Thi Hương nói:

– Được, ta đồng ý với muội. Hãy nhớ ta còn ở đây một ngày, không ai có thể đυ.ng tới muội. Giấu kín chuyện mình biết, bảo hộ bản thân thật tốt chính là giúp cho ta.

– Dạ – Thi Hương gật đầu đồng ý.

Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt chân thành nhìn nhau, trao nhau sự tin tưởng tuyệt đối.

Ba ngày sau, đêm khuya khoắt, trong khuê phòng của Lưu Vũ Quỳnh chỉ có ánh đèn le lói, nàng đang xem sách, đây là cách nàng ổn định tâm trạng của bản thân sau một ngày mưu toan mệt mỏi, xoa tan ưu sầu mới có thể an ổn đi ngủ thật cô tịch, thật buồn bã. Bỗng nhiên có một nữ tử mặc trang phục dạ hành, che mặt nhảy vào bên trong phòng. Lưu Vũ Quỳnh nhận ra đây chính là nữ tử nàng cứu ba hôm trước, có thể âm thầm xâm nhập khuê phòng của nàng mà không hề kinh động đến ai đủ thấy thực lực của nữ tử này không hề đơn giản. Dù trong đầu xoay chuyển muôn vàn suy nghĩ, vẻ mặt của Lưu Vũ Quỳnh vẫn ung dung bình thản, hỏi:

– Cố nhân đêm khuya tới thăm không biết là có chuyện gì?

Người đó tự tay kéo khăn che mặt xuống, ngồi bên cạnh của Lưu Vũ Quỳnh, rồi mới giới thiệu thân phận của bản thân:

– Tên của ta là Phó Ẩn Ngôn, trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, hôm nay đến đây là muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Lưu đại tiểu thư.

Người ta đã kéo khăn che mặt xuống đủ thấy thành ý nên Lưu Vũ Quỳnh cũng tự mình rót cho Phó Ẩn Ngôn ly trà nhưng vẫn luôn giữ tâm trạng đề phòng, có lẽ kiếp trước nàng bị những người tin tưởng nhất phản bội nên bây giờ gặp ai cũng sẽ bất chợt phát sinh nghi ngờ, nhất là càng không muốn tiếp xúc với người lạ.

– Phó tiểu thư, ta thi ân trước giờ bất cầu báo, huống chi chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, đền ơn thì không cần đâu.

Hôm đó Phó Ẩn Ngôn đã thưởng thức sự gan dạ cơ trí của Lưu Vũ Quỳnh, hôm nay lại cảm giác được khí độ bình thản tự tin toát ra trên người nữ tử này, điều này khiến nàng vô cùng ngưỡng mộ, hơn nữa nói thế nào người ta đã cứu nàng một mạng thái độ càng thêm kiên quyết:

– Lưu tiểu thư, ta là người giang hồ không hiểu mấy thứ cong cong quẹo quẹo trong gia tộc lâu đời các người, ta chỉ biết có ơn tất báo mà thôi. Ngươi nói đi, ngươi muốn gì?

Trong đầu của Lưu Vũ Quỳnh bất chợt hiện ra một suy nghĩ táo bạo, đề nghị:

– Ta muốn học võ công, ngươi dạy cho ta có được không?

– Học võ công? – Phó Ẩn Ngôn kinh ngạc hỏi lại, nàng đã từng điều tra qua, Lưu Vũ Quỳnh là một tiểu thư lớn lên trong sự sủng nịnh cưng chiều, nửa đời trước vô ưu vô lo và ắt hẳn nửa đời sau cũng sẽ như vậy, sao lại đưa ra lời đề nghị như vậy.

– Không được sao? – Lưu Vũ Quỳnh không trả lời mà hỏi ngược lại.

Phó Ẩn Ngôn vội vàng lên tiếng nhận lời:

– Được, được chứ. Ta chỉ thắc mắc tại sao mà thôi?

Lưu Vũ Quỳnh cứ im lặng, ánh mắt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, nét mặt u buồn khác xa với lứa tuổi mười ba của nàng, khi Phó Ẩn Ngôn nghĩ rằng sẽ không nhận được câu trả lời thì Lưu Vũ Quỳnh lại đột ngột lên tiếng:

– Người cần bảo hộ quá nhiều, đôi cánh của ta lại quá yếu ớt, ta không cam tâm.