Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời

Chương 6

Nói thêm vài lời, Hoàng thị thả người, bảo bọn họ hãy ra vườn nói chuyện, bà biết hai đứa trẻ đủ lớn có những tâm sự không muốn để người lớn can thiệp, còn bà phải xử lí chút việc linh tinh trong nhà và làm điểm tâm cho Lưu Vũ Quỳnh mang về.

Ngồi trong đình, chỉ có Âu Dương Thụy Cầm và Lưu Vũ Quỳnh, Thụy Cầm lên tiếng hỏi:

– Quỳnh nhi, nghe đại ca nói lần này muội rơi xuống nước là vì Lưu Vũ Nhạc phải không?

– Đúng vậy, nhị muội cũng không phải cố ý – Lưu Vũ Quỳnh bâng quơ đáp lại.

Nghe vậy, mày Âu Dương Thụy Cầm nhíu chặt, không nhịn được nhắc nhở:

– Quỳnh nhi, đôi khi mọi chuyện không hề đơn giản như mặt ngoài, muội phải cẩn thận – Nàng sớm nhìn ra tâm cơ của Lưu Vũ Nhạc không hề đơn giản, không hề vô hại như vẻ bên ngoài, ngặt nỗi Lưu Vũ Quỳnh lại quá tin tưởng vị đường muội này khiến cho nàng bất đắc dĩ phải châm chước nhắc khéo.

Lời này đối với Lưu Vũ Quỳnh quá quen thuộc, kiếp trước không biết đã bao nhiêu người bao nhiêu lần nói với nàng, giờ nhớ lại lòng cay đắng muôn phần vì sự ngu ngốc của bản thân, vì nàng đã không hề nghe lọt một lời nào mà lại còn xa lánh những người có ý tốt với nàng. Giờ đây, nàng đã nhìn rõ ràng mọi thứ, những điều nên biết nàng đã biết nhưng đây không phải lúc để họ biết nàng định làm gì nên Lưu Vũ Quỳnh chẳng biểu hiện gì, qua loa trả lời:

– Muội biết rồi mà, tỉ yên tâm đi.

Âu Dương Thụy Cầm cho Lưu Vũ Quỳnh một ánh mắt trách cứ không thể rèn sắt thành thép, sốt ruột muốn khuyên tiếp thì lại bị Âu Dương Minh Tuấn đi tới, lên tiếng cắt ngang:

– Hai đứa đang nói chuyện gì vậy?

– Không có gì, chỉ là chút chuyện của nữ nhi, đại ca và Vũ Quỳnh muội muội cứ nói chuyện, muội có chút chuyện phải làm – Âu Dương Thụy Cầm đành tạm gác lại chuyện kia, thức thời rời đi trước để bọn họ bồi đắp tình cảm.

Âu Dương Minh Tuấn tự nhiên ngồi vào chỗ bên cạnh Lưu Vũ Quỳnh, hắn đương nhiên hiểu ý tốt của muội muội nên không ngăn cản Âu Dương Thụy Cầm rời đi, Lưu Vũ Quỳnh cũng vì lòng riêng không lên tiếng. Âu Dương Minh Tuấn quan tâm hỏi han:

– Muội vừa ốm dậy sao đã chạy đến đây rồi? Sao muội không nghỉ ngơi nhiều hơn?

Nghe lời nói của Âu Dương Minh Tuấn, lòng của Lưu Vũ Quỳnh như có dòng nước ấm chảy qua, tâm lại sinh nghịch ngợm đùa giỡn:

– Vì muội nhớ huynh mà.

– Hả? – Âu Dương Minh Tuấn kinh ngạc đến nỗi làm rớt ly trà đang cầm trên tay, nghệch mặt ra, không còn tin vào tai mình đâu còn bộ dáng lãnh đạm chững chạc thường ngày làm cho Lưu Vũ Quỳnh phì cười:

– Muôi đùa huynh thôi, muội đến thăm Tú di và Thụy Cầm tỉ tỉ, với lại muội cũng muốn ra ngoài ở luôn trong phòng muội sắp buồn chết rồi.

Âu Dương Minh Tuấn à lên một tiếng ngộ ra, cúi đầu uống trà che giấu vẻ luống cuống của bản thân, vì thế đã bỏ lỡ ánh mắt ranh mãnh quyến luyến của Lưu Vũ Quỳnh, ai biểu kiếp trước hắn ngu ngốc như thế, yêu mà chẳng thốt ra lời, nàng không trêu chọc hắn một phen sao cam lòng chứ: “Âu Dương Minh Tuấn, chàng chờ tiếp chiêu đi”.

Vốn Âu Dương Minh Tuấn muốn đích thân đưa Lưu Vũ Quỳnh hồi phủ nhưng lại bị Quân Khuynh Vũ cho người mời đi, nên Lưu Vũ Quỳnh cũng từ chối Hoàng thị cho người đưa tiễn, tự mình quay về, nhờ vậy nàng đã gặp một người dường như đã thay đổi vận mệnh của nàng. Vì thời gian đã trễ nàng cũng muốn quay về cho nhanh nên đã chọn con đường tắt nhưng lại hơi vắng vẻ. Bỗng từ đâu đó, một nữ tử che mặt bất ngờ xông lên xe ngựa, khi hộ vệ và Thi Hương theo hầu kịp phản ứng thì kiếm đã kề trên cổ của Lưu Vũ Quỳnh, mở miệng hăm dọa:

– Các ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đừng trách ta, mau đánh xe rời đi.

Tên hộ vệ và Thi Hương nhất thời do dự, không dám tiến lên sợ nữ tử đó làm hại tiểu thư của mình lại không thể nghe lời của nàng ta, lo sợ hoảng hốt liếc mắt nhìn nhau. So với bọn họ, Lưu Vũ Quỳnh bình tĩnh hơn, kẻ đã từng chết như nàng chẳng còn điều gì khiến nàng run sợ nữa, sự bình tĩnh đã giúp nàng nhìn rõ máu tươi đang tràn ra nơi bụng của nữ thích khách, với lại từ đôi mắt của nàng ta nàng nhìn thấy sự hoảng loạn mang theo tuyệt vọng, không còn đường xoay chuyển mới đánh cược một phen như đang nhìn thấy bản thân của kiếp trước. Lưu Vũ Quỳnh thầm suy đoán nữ thích khách này chắc đang rơi vào cảnh khó, phải uy hϊếp nàng để nhanh chóng rời đi, ma xui quỷ khiến nàng gật đầu, ra hiệu cho hộ vệ làm theo lời của nữ thích khách. Dù trong lòng có muôn vàn lo lắng thắc mắc nhưng hộ vệ và Thi Hương vẫn nghe lời của tiểu thư nhà mình. Khi họ đi đến giữa đường lại bị một toán quân chặn đường, dựng chốt ở đó kiểm tra tất cả người qua lại, tất nhiên cũng không thể bỏ qua xe ngựa của Lưu Vũ Quỳnh, nàng cảm thấy nữ thích khách bất chợt căng cứng, siết chặt thanh kiếm trong tay, hơi thở rối loạn. Chẳng biết lí do gì, Lưu Vũ Quỳnh lên tiếng đề nghị:

– Nếu ngươi muốn an toàn thì tốt nhất nghe lời của ta.

Nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Lưu Vũ Quỳnh, nữ thích khách thầm tán thưởng nhưng vẫn nghi ngờ hỏi:

– Tại sao ta phải tin ngươi?

– Không tin ta thì ngươi có cách khác không, chỉ cần ta kinh hô thì ngươi chắc chắn phải chết – Lưu Vũ Quỳnh bình thản đáp lại – Ngươi lựa chọn thế nào đây.

Do dự một lát, nữ thích khách cũng từ từ rút kiếm lại, lựa chọn tin tưởng Lưu Vũ Quỳnh. Vũ Quỳnh liền lên tiếng ra lệnh:

– Lưu Hàn, hành động theo hoàn cảnh, không có lệnh của ta không được để chúng kiểm tra.

– Dạ – Lưu Hàn, là tên hộ vệ thân tín thường ngày Lưu Vũ Quỳnh ra ngoài đều là hắn theo hầu nên rất vâng lệnh của nàng.

Vừa dứt lời, đã nghe thanh âm hống hách của một tên lính nào đó:

– Đây là xe ngựa của ai? Mau xuống xe để cho ta kiểm tra.

Lưu Hàn lạnh lùng giơ lên lệnh bài của phủ Trung Nghĩa Công, lạnh lùng nói:

– Đây là xe ngựa của Lưu đại tiểu thư phủ Trung Nghĩa Công, các ngươi không thể nói xét là xét được.

Tên cầm đầu hình như thấy tình thế không đúng, xe ngựa trông quý khí ắt hẳn không tầm thường, bước tới kịp lúc nghe lời này, vội cười nịnh nọt hành lễ nói:

– Vi thần là Hà Văn Quý – Phó thống lĩnh Tuần phòng doanh xin hành lễ với Lưu đại tiểu thư. Vừa rồi nhi tử duy nhất của Thống lĩnh Tuần Phòng Doanh bị thích khách gϊếŧ chết, thần nhận lệnh tra xét toàn thành, kiểm tra từng xe ngựa qua đây. Mong đại tiểu thư nể mặt thành toàn – Tuy hắn là Phó thống lĩnh Tuần phong doanh, chức quan tam phẩm, hắn không quên Lưu đại tiểu thư này là ái nữ của Trung Nghĩa Công, được Hoàng hậu nương nương hết mực sủng ái, nhân vật tép riu như hắn không thể đắc tội nổi, nhưng chuyện lần này khá nghiêm trọng không thể không kiểm tra xe ngựa này.

Thống lĩnh và Phó thống lĩnh Tuần phòng doanh này Lưu Vũ Quỳnh không quên chúng là thân tín của Quân Khuynh Nhân, thống lĩnh Tuần phòng doanh Kha Hầu Lễ là một tay Thẩm Tả Tướng Thẩm Lịch Quần một tay đề bạt. Người ta thường nói kẻ thù của kẻ thù là bạn, nàng càng thêm kiên định quyết bảo vệ nữ tử này, lạnh giọng lên tiếng:

– Nực cười, ta là ai sao có thể để ngươi nói kiểm tra là kiểm tra, lẽ nào ta sẽ che giấu thích khách sao? Hôm nay ta xem ai dám kiểm tra xe ngựa của ta.

Sắc mặt của Hà Văn Quý khó xem, biết là đắc tội với vị tổ tông này rồi lại không thể trái lệnh, lần nữa nhỏ nhẹ cầu hòa:

– Lưu đại tiểu thư chắc chắn không thể che giấu thích khách rồi nhưng lệnh trên khó cãi, mong người thành toàn, nếu không quay về thần rất khó ăn nói.

– Ta nói không được kiểm tra là không được – Lưu Vũ Quỳnh chắc nịch từ chối.

Dù sao cũng đã lỡ đắc tội rồi, Hà Văn Quý quyết phải kiểm tra, dù sao hắn vẫn có chỗ dựa, một tiểu thư khuê các có thể làm gì được hắn chứ, đằng đằng sát khí tiến lên muốn vén rèm kiểm tra. Lưu Hàn sao có thể đứng nhìn, rút kiếm ngăn cản. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một đạo thanh âm bất ngờ vang lên:

– Khoan đã.