Người Câu Giờ Như Tôi Gả Vào Hào Môn

Chương 4: Lộc Minh Sơn Trang

Edit: Chihiro

Tô Trì đợi một lúc, đối phương không nhận bao lì xì, cũng không trả lời tin nhắn của cô.

Tô Trì thả di động, tâm tình không tốt lắm.

Rốt cuộc nghe tin bạn cũ qua đời, cũng không phải là tin tức tốt lành gì.

Nhưng ngày thường L nhắn tin phong cách lãnh ngạnh……

Vậy mà lại là con gái?

Tô Trì chậm rãi nhớ lại một ít việc.

Cô và L là ở trên cùng một diễn đàn rồi quen biết lẫn nhau.

Khi đó diễn đàn vẫn còn hot, người ta lập một diễn đàn những người yêu thích lịch sử. Tô Trì tiền tiêu vặt không ít, lăn lộn góp một số tiền, trở thành phó bản chủ, mà L cũng là một phó bản chủ trong đó.

Cùng những người quản lí khác không giống, cô và L cũng không thích tham gia quản lí cái đó.

Sau đó, có một lần có người ở diễn đàn xảy ra tranh chấp, mà những phó bản chủ và bản chủ có việc bận, cuối cùng trách nhiệm rơi lên vai cô và L.

L có phong cách vô cùng thô bạo.

Khi đó những vấn đề xô xát ở diễn đàn đều về tiểu luận văn, từng người từng người đều thích bày tỏ quan điểm của mình về nó, trích dẫn đủ loại tư liệu dẫn chứng. Phương thức khuyên ngăn của L chính là viết một đoạn ngắn bác bỏ từng lỗ hổng trong luận văn của người đó.

Vì phản đối L, người kia lập tức viết một tiểu luận văn khác. Sau đó, những người kia tra tư liệu… liền không lên tiếng tranh cãi nữa.

Lúc ấy Tô Trì không hiểu lí do, sau đó, thời điểm cô viết luận văn liền tỉnh ngộ.

…… Có lẽ mấy người đó, có cảm giác bản thân giống như bị các giáo sư phê bình luận văn chỉ ra sai sót mà sợ hãi.

So sánh với L, phương pháp hoà giải của cô hơi ngu ngốc.

Vì để nhanh chóng, cô đã tặng họ một chút quà nhỏ, lấy danh nghĩa “Cảm ơn vì đã cống hiến cho diễn đàn”. Cầm đồ cô đưa, tất nhiên bọn họ sẽ không nháo đến khó coi như vậy nữa.

Thường xuyên trao đổi, hai người liền trở thành cộng sự của nhau, quan hệ cũng dần trở nên thân thuộc hơn.

Sau đó công việc mỗi người đều trở nên bận rộn hơn, không có thời gian quản diễn đàn nữa, đều từ chức phó bản chủ, cùng những người ở diễn đàn dần mất đi quan hệ. Nhưng liên hệ của họ không đứt, đôi khi sẽ nói chuyện cùng nhau.

Lần cuối cùng nói chuyện, chính là lúc L nói với cô bị ung thư não, phải đi ra nước ngoài chữa bệnh…

Sau đó thì……

Aizzz.

Mất đi một người bạn, Tô Trì hơi buồn rầu.

Ngủ trưa không được, liền cầm điện thoại di động lên, không có mục đích mà lướt mạng.

Lướt một hồi, Tô Trì liền thấy một đề cử, giao nhau của Hải Thành và Vân Thành có một nơi nghỉ mát, nhìn thoáng qua, non xanh nước biếc, một nơi lý tưởng để thư giãn.

Tô Trì mở Wechat lên, nhắn với cô em họ Khương Vân Hạ: 【 Đi chơi không? 】

Chưa đầy năm giây sau, một cuộc điện thoại gọi đến: “Chị, tâm trạng chị không tốt đó à?”

Tô Trì: “…… Sao em biết?”

Khương Vân Hạ phun tào: “ Không phải chị ghét nhất đi ra ngoài chơi à? Lần nào em rủ chị cũng bảo không đi còn gì.”

“Chị, chị đừng buồn……” Lúc nào cũng ăn nói tuỳ tiện Khương Vân Hạ ngay lập tức ăn nói cẩn thận “Dù chị không phải là con gái ruột của dì thì chị mãi mãi vẫn là chị gái ruột của em!”

“À……”

Tô Trì không ngờ Khương Vân Hạ tưởng vì chuyện này mà tâm trạng cô không tốt.

Tô Trì xoa xoa huyệt thái dương: “Mọi người biết hết rồi à?”

Khương Vân Hạ: “Không biết nữa, dì nhỏ dặn dò nhà em, coi như biết cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, chị chính là con gái ruột của dì, không được làm chị tức giận, mẹ em nghe xong thì nói với em như thế.”

Tô Trì cười cười: “Ừ, chị biết mọi người đều tốt với chị, thay chị cảm ơn dì cả nhé.”

“Được, em biết rồi.”

Khương Vân Hạ không muốn tiếp tục để Tô Trì suy nghĩ vấn đề này, liền đổi chủ đề: “Chị, chị muốn đi đâu?”

“Ừm……” Tô Trì không nhớ kỹ tên, liền mở lại trang web nhìn “Cái Lộc Minh sơn trang mới xây ấy.”

Khương Vân Hạ : “A a, Lộc Minh sơn trang. Chỗ đó khá ổn đó, có núi có hồ, khung cảnh lại đẹp. Bạn em hôm trước đi về nói là ngâm suối nước nóng ở đó tuyệt lắm. Đêm thu không nóng không lạnh, hợp nhất tắm suối nước nóng. Thịt nướng ngoài trời nữa, a, còn có cả sân ngựa và sân golf, nếu chị hứng thú có thể chơi luôn.”

Khương Vân Hạ không dừng lại, khinh bỉ Tô Trì: “Nhưng với cái thể chất đi hai bước là thở không ra hơi như chị, em nghĩ có lẽ chị không có hứng thú đâu.”

Tô Trì: “…… Em câm miệng.”