Nam Chính Biến Thái Phải Lòng Ta

Quyển 3 - Chương 26: Kết Thúc TG3

Đôi đồng tử của Bạch Du hóa màu sẫm đỏ, hắn nhặt lên khẩu súng trên mặt đất, hướng về phía Cao Tuấn nhắm bắn.

“Tôn thượng… phía sau có súng.” Hệ thống kinh hoàng la lên cảnh báo. Nhưng Cao Tuấn còn cố tình không tránh né, hắn sợ tránh rồi người bị thương sẽ là Đường nhi.

Pằng… pằng… pằng…

Liên tiếp nhận ba phát đạn xuyên nát bả vai, bàn tay Cao Tuấn sắp chạm được cậu vẫn cố chấp vươn ra, tiến thêm một bước cuối cùng.

“Đường nhi… vi phu đón ngươi về nhà.”

Máu tươi làm Vũ Đường bừng tỉnh, cậu sợ hãi tiến lên lại giẫm trượt vỏ chai, lảo đảo ngã xuống vực, móng tay cố cào đá bám trụ hét lên.

“Ngươi… con mẹ nó… ta chưa muốn chết… có chết cũng phải đánh nhừ tử cái tên tra nam ngươi một trận trước đã.”

Bàn tay lành lạnh phủ lên mu bàn tay Vũ Đường, dần dần nắm chặt gắng sức kéo lên, môi Cao Tuấn yếu ớt bật cười.

“Ừm… bám chắc… vi phu kéo ngươi lên hỏi tội.”

Máu từ lưng theo động tác dùng lực quá sức mà không ngừng ào ra, thấm đẫm áo vải, như có như không chảy ngược cần cổ, nhỏ từng giọt tí tách xuống sâu đáy vực.

“A Đường… đưa tay cho ta… ta mới là Tư Nhiên thật.” Bạch Du cũng vươn cánh tay lành nặn muốn kéo Vũ Đường… hắn sợ hãi… thực sự sợ hãi… ván cược này, nhất định không thể thua.

“Không… ngươi không phải… y chưa từng gọi ta là A Đường.” Bàn tay nắm Cao Tuấn càng thêm khăng khít, cậu muốn leo lên trước khi người này vì cậu mà kiệt sức.

Đồng tử mở lớn, Bạch Du phẫn hận liếc sang nam nhân bên cạnh đang nằm bê bết máu, hắn độc ác nâng bàn tay bị thương ra sức bóp cổ Cao Tuấn, ném ánh mắt về phía Vũ Đường, đau xót.

“Nếu đã nhận ra ta… vậy thì hãy để hắn biến mất khỏi đây, một mình ta tự nguyện ở lại ma thoại suốt kiếp đi tìm đệ.”

Vũ Đường lắc đầu nói không lên lời, cậu liên tiếp chịu kinh hách không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ có Cao Tuấn run rẩy hiểu rõ tất cả… cổ họng sắp tắc nghẹn vẫn không muốn buông tay… hắn sợ hãi cơ hội cuối cùng hồi sinh ái nhân đều bị kẻ điên này phá hoại. Nếu hắn chết trong mộng thoại, bản thể thực sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại, Vũ Đường cũng phải trở thành một linh hồn võng du không nơi nương tựa.

Hương hồng bỗng lan tỏa khắp không gian, mũi nhọn nhanh như chớp hướng về phía Bạch Du tấn công cuồng bạo, Vũ Đường dồn hết tinh thần lực chiến đấu cho đến khi cạn kiệt, từ tận sâu đáy lòng, cậu vẫn không muốn y xảy ra chuyện.

Bạch Du không kịp tránh né, hắn ngã văng ra xa, cách mép vực ba bốn bước chân, không ngừng nôn khan tơ máu đỏ.

Cảm nhận được lực bàn tay đang dần dần vô lực, Cao Tuấn hoảng hốt dồn sức kéo người lên, hắn thoi thóp hơi tàn, run rẩy nắm tay Vũ Đường càng thêm chặt, cánh môi bị ghìm sức mà bật trào tanh tưởi, thều thào nhỏ giọng.

“Đường nhi… Đừng sợ… nắm chắc tay ta...”

“Sống thật tốt nhé… Tư Nhiên!” Khóe lệ ướt nước, Vũ Đường cắt ngang lời nói, cậu đau đớn cậy từng ngón tay Cao Tuấn tách ra… dù không muốn buông tay thì bản thân cũng không nhìn nổi cảnh y mãi gồng mình chống đỡ… tiếp tục như vậy, cả hai sẽ cùng chết.

“Ngươi làm cái gì vậy? Đừng… đừng mà… đừng buông ra… Đường nhi… không…gggg…”

Cao Tuấn dường như phát điên, hắn dồn hết khí lực lao theo xuống vực thẳm.

Vũ Đường ngốc thật rồi… phải yêu đến mức nào mới dám đồng sinh cộng tử cùng cậu nhảy xuống? Cánh tay vô thức vươn ra mà trọng lực cứ theo đà rơi xuống mỗi lúc một nhanh.

Ma thư cũng chính là hệ thống, nó loạn cào cào nhìn bi kịch xảy ra, một người còn cứu được chứ hai người thì có tiêm thêm máu ma cho nó cũng phải pó tay.

“Mau full đầy hạnh phúc cho ta… nếu không, các ngươi biến thành bãi thịt nát rồi thì đừng hòng ai sống tiếp.”

Nói rồi đẩy một lực đạo thật lớn đập vào lưng Cao Tuấn lao nhanh hơn, chuẩn xác bắt lấy tay Vũ Đường ôm chặt vào lòng.

Ma thư khóa kín không gian trước khi tiếp đất, cố gắng tìm ra khe hở trong ma thoại chờ cơ hội truyền tống ra bên ngoài.

Kim quang sáng lạn phủ khắp đất trời, Vũ Đường chủ động ngậm lấy cánh môi đối phương dính máu, nghẹn ngào vươn đầu lưỡi dò quét hơi thở quen thuộc, triền miên dây dưa cùng nước mắt.

“Phu quân… ta không phải người thế giới này… linh hồn ta sẽ không được chuyển kiếp đầu thai… sẽ không có kiếp sau gặp lại… ta sẽ mãi mãi nhớ về ngươi.”

Hai cơ thể dừng giữa lưng chừng, mở ra kết giới, Cao Tuấn hạnh phúc vô bờ khi tìm lại được đúng bảo vật đã vô tình đánh mất… thế nhưng nghe Vũ Đường nói mà đại não hắn ngơ luôn tại chỗ…

Đường nhi không có ký ức thực… tên ma thư mất nết kia đã dùng sàm ngôn gì thêu dệt vào đầu ái nhân của hắn?

“Không có… Đường nhi… thực ra… ư ưm ưm ~”

Trân trọng giây phút sắp tan biến, Vũ Đường không hề biết vạn cảnh xung quanh đang không ngừng thay đổi, cậu tiếp tục chặn miệng Cao Tuấn bằng nụ hôn nồng cháy hơn cả trước, nhắm mắt nút cán lưỡi, càn quét tất cả mật dịch mang hương mộc lan quen thuộc xưa nay chưa từng thay đổi.

Mái tóc Vũ Đường đã dài chấm thắt lưng, một màu bạch kim óng ánh tôn lên dung nhan thanh lãnh như họa, cậu mặc một bộ bạch y mềm mại, phấp phới vạt vải tung bay trong gió, hòa kết cùng hồng y rực đỏ của nam nhân, mùi hoa nhài bản thể lại quay về đúng chủ.

“5… 4… 3… 2… 1…. Truyền tống thành công!”