Nam Chính Biến Thái Phải Lòng Ta

Quyển 3 - Chương 24: Ma Tôn Thức Tỉnh


Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, mang theo một chút tia sáng nhàn nhạt, lay thức nam nhân đang nằm trên giường ngủ, ký ức chồng chéo trải qua ba kiếp cứ thế xuyên vào trong đại não nhói đau.

"Đường nhi..." Hồng hộc thở dốc, bàn tay Cao Tuấn đặt trước l*иg ngực ổn định hô hấp, hắn còn chưa kịp bình tĩnh lại đã bị thứ bên ngoài cắt ngang.

Bộp... bộp... bộp... tiếng đập cửa liên tục dồn dập vang lên.

"Ai?" Lạnh lùng lên giọng, hắn mỏi mệt nằm về tư thế mỹ nhân, một tay chống đầu, dùng hai ngón day nhẹ thái dương, mang phong thái biếng nhác lại lạnh lùng xa cách.

Ngô Nam sốt ruột phá cửa xông vào, hắn lấy hết dũng khí lắp bắp tìm trợ giúp.

"Thiếu chủ... Đường ca... anh ấy bỏ đi rồi."

"Cái gì?" Cứng ngắc dừng động tác, cặp mi phượng cũng run run khép chặt, Cao Tuấn hít sâu một hơi rét lạnh… Đường nhi… xin lỗi… ta vậy mà lại đến trễ.

Nghe Ngô Nam trần thuật, hàn khí như núi tuyết trăm năm vỡ nở, nụ cười trên môi Cao Tuấn bỗng nhiên quỷ mị, báo trước một màn gió tanh mưa máu sắp xảy ra.

Thay xong trang phục đúng bối phận, lệ khí trên người Cao Tuấn càng thêm áp bức, hắn bước ra ngoài gặp ngay hàng người cung nghênh hô to một tiếng “Lão đại.”

Híp mắt liếc nhìn, Cao Tuấn cố nén lửa giận, khắc chế uy nạt.

"Phản đồ, nói gì y cũng từng là lão đại của các ngươi, mau kiếm người trở về."

Đa phần cấp dưới dù không phục cũng phải im như thóc cam chịu... Alpha 3S+ đã đủ đáng sợ, hôm nay thiếu chủ còn phá lệ khác xưa, dáng dấp, lời nói đều phảng phất sự nguy hiểm muốn nhào ra gϊếŧ người.

"Nhổ vào! Loại người như hắn xứng sao?" Thanh âm rất khẽ của một gã không biết tốt xấu vô tình lọt vào tai đối phương.

Ngón tay Cao Tuấn ưu nhã đùa nghịch cúc áo trên cần cổ, màu đen tuyền bóng loáng của lụa vải nổi rõ từng khớp xương tinh xảo, phi thường bắt mắt.

Giây tiếp theo, kẻ vừa phát ra ô ngôn uế ngữ liền hét lên chói tai, cúc áo Cao Tuấn đứt phựt, hõm cổ cùng một chút xương quai xanh mỹ lệ bị lộ ra, một cái búng tay làm mù luôn mắt trái gã.

Mũi giày Cao Tuấn bước từng bước tiến lên, hắn co chân đạp vào bụng gã gục quỳ xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn thứ súc sinh.

"Ngươi có gan nhắc lại lần nữa."

Kẽ ngón tay rỉ đầy máu tươi, gã đau đớn bịt một bên mắt, run rẩy dập đầu xin tha.

"Không... không... lão đại... A… không… thiếu chủ… tôi không dám... tôi lập tức đi tìm Đường ca."

Liếc mắt châm chọc, khóe môi Cao Tuấn nhếch lên khinh thường... may mắn cho ngươi, cơ thể hiện tại không có nội công... nếu không, một mảnh khuy áo cũng có thể tước đi mạng chó này.

~~~~~