Rầm…
Đạp chân lên cánh cửa, Cao Tuấn phá tan ổ khóa, hắn mang theo lửa giận ngút trời tiến vào bên trong căn phòng nồng nặc pheromone phát tình.
"Bạch Du… tránh xa anh ấy ra."
Gió thổi tung rèm cửa phấp phới, Tuyết tùng lạnh lẽo kết băng sương đâm về phía Omega dám câu đi Đường ca của hắn, khí thế ập đến bất ngờ làm cả hai trượt khỏi mặt bàn, ngã uỳnh xuống đất.
Quay lưng làm lá chắn bảo vệ Bạch Du trong l*иg ngực, Vũ Đường giận dữ ra lệnh.
“Dừng lại... không cho phép em tổn thương anh ấy.”
Cao Tuấn giận run người, hắn ngậm đắng nuốt cay nằm vùng bên địch thủ, tin vui còn chưa kịp báo mà cậu lại có thể ngang nhiên ở bên kẻ khác, tình tình tứ tứ che chở chọc gai mắt hắn.
Tiến lên phía trước, Cao Tuấn bất giác đổi về nụ cười lạnh, hắn nhìn ống thuốc lấp ló dưới gầm bàn, phát ra thanh âm trào phúng.
“Ca… anh xác thực vì loại người này mà chống đối em?”
Hành động quái dị làm Bạch Du chột dạ bất an, hắn mau chóng hướng theo tầm nhìn của Cao Tuấn, hoảng hốt vươn bàn tay phải ra giấu đi tang vật. Nhưng Cao Tuấn nào dễ buông tha, đế giày thô cứng lập tức dí xuống nghiền nát ngón tay tình địch.
Đau thấu xương vẫn phải cắn răng chịu đựng, trán Bạch Du liên tiếp nổi lên những gân xanh nhàn nhạt, nhỏ giọt mồ hôi đầm đìa ướt sũng. Hắn sống chết không chịu buông ống thuốc trong tay, cắn môi cảm nhận những ấm áp chưa phai, hạnh phúc đâu thể cứ như vậy bị hủy đi được.
“Cao Tuấn, em điên nó vừa thôi, mau nhấc chân ra… hỏng tay anh ấy mất.” Vũ Đường quay lại, bấm cẳng chân hắn kịch liệt giằng co, lòng cồn cào lo lắng, Bạch Du là Bác sỹ, bàn tay này bị phế, suốt đời sẽ không thể cầm lên dao mổ.
“Thì đã sao? Anh nhìn cho kỹ loại thuốc hắn đang giấu trong tay là thứ gì? Nếu em không đến, có phải giờ này đôi chân anh đã bị người nào đó phế đi rồi không?” Nhàn nhạt thu chân, hai tay Cao Tuấn khoanh trước ngực trần đang quấn băng vải trắng, hắn đắc ý tựa hông lên thành bàn, theo dõi kịch vui sắp xảy ra.
Ngã ngồi về sau, câu nói làm Vũ Đường sững sờ, cậu trừng mắt không dám tin.
“Bạch… Bạch Du… lời em ấy nói là thật?”
Mím môi im lặng, Bạch Du biết giờ này có giải thích gì cũng vô dụng, cho dù lòng đã buông xuống dã tâm thì vật chứng trong tay lại chẳng thể chối cãi.
“Bạch Du…” Tại sao cứ phải dùng chính khuôn mặt này giày vò cậu cơ chứ? Nam nhân xinh đẹp bao nhiêu, bụng dạ càng xấu xa bấy nhiêu.
Đùng đùng đứng lên, Vũ Đường cất bước đi thẳng, chạm đến cánh cửa, cậu rét lạnh ném lại một câu vô tình.
“Cút ra khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa.”
“Không… Vũ Đường… anh hoàn toàn không muốn hại em… xin đừng đuổi anh đi…” Bạch Du loạng choạng bò dậy lại bị Cao Tuấn đạp ngã xuống đất, hắn khinh miệt vạch trần.
“Muốn dùng nó để giam hãm anh ấy cả đời hay sao? Mơ cũng đẹp quá nhỉ?”
Phẫn hận nhìn kẻ phá ngang, Bạch Du gằn từng câu từng chữ, nhai oán hận nuốt sâu đáy lòng
“Tại sao mày lại biết đó là thứ gì?”
“Ha… sao ư? Anh tự mình đoán đi… Bạch nhị thiếu gia?”
Nói rồi tiêu sái rời đi, bỏ lại một mình Bạch Du thẫn thờ thất kinh… hắn vội dùng tay trái lành nặn đổ thuốc ra ngoài kiểm tra, hoàn toàn không phải là botulinum... chết tiệt… hắn đây là bị người ta tính kế…
----
Rẽ sang khu giải trí, Cao Tuấn bấm lên tầng cao nhất tìm kiếm Vũ Đường. Hắn híp mắt lại gần mép bể bơi vô cực, chờ đợi nam nhân đang sải tay bơi lội qua hướng nơi này.
“Ca… anh vì loại người như hắn mà đau lòng đấy ư?”
Ngoi lên mặt nước, tay Vũ Đường bám lấy thành bể, mắt vừa mở ra liền nhìn thấy đôi mũi giày lạ, kèm theo âm thanh hướng trên đỉnh đầu, dọa cậu một phen hú hồn bạt vía.
"Ai cho phép em lên đây hả?" CMN, Ngô Nam canh cái kiểu gì vậy, cậu đã phải trốn đến tận đây vẫn còn không yên.
"Đây là nhà của chúng ta, cần gì ai cho phép?" Cao Tuấn hiển nhiên biện giải, hắn ưu nhã cởi ra đôi giày, ngâm vào trong làn nước trong mát.
Bị Bạch Du đả kích mà cào cấu ruột gan, Vũ Đường mắt điếc tai ngơ không thèm đôi co với hắn. Cậu bơi đến bậc thang đứng lên, vô tình lộ ra thịt bắp cùng nét đường cong gợi cảm, vòng ba được ôm trọn bởi một chiếc quần bơi bó sát. Dưới ánh nắng nhẹ, làn da ướŧ áŧ ánh thêm sắc hồng, nước chạy từ bờ ngực lăn từng hàng tí tách nhỏ nơi đũng háng.
Ực... hơn tháng không gặp... giờ nhìn lại... anh ấy... hình như còn ngọt miệng hơn cả trước... thảo nào đến hai anh em họ Bạch cũng bị hấp dẫn, ép người ta điên tới mức muốn nhốt vào trong l*иg kính giữ cho riêng mình.
Ngày ấy, vốn đã trộm được tài liệu cơ mật của Long bang, Cao Tuấn hoàn toàn có cơ hội rời đi an toàn, thế nhưng hắn lại vô tình nhìn thấy sấp ảnh Giang Đường hồi niên thiếu, sau mỗi tấm lại ghi rõ ngày tháng kèm vài lời tâm sự biếи ŧɦái... lúc ấy chẳng ai biết hắn đã ghen ghét đến mức nào.
Vừa lúc Vũ Đường lướt qua sau lưng, còn chưa kịp với lấy áo tắm vắt trên băng ghế, Cao Tuấn liền túm lấy cổ tay, trầm giọng nghi vấn.
"Ca... anh và Bạch Lâm là loại quan hệ ấy sao?"
Quan hệ gì cơ? Trong ký ức, nguyên chủ hình như cũng không biết Bạch Lâm có loại thích kia thì phải, đêm qua cũng là cậu vô tình chạm mặt mới biết, sao nhóc ranh này lại nhạy bén phát giác như vậy?
"Ăn nói cho cẩn thận... anh đây trong sạch." Không... nghĩ lại thì hắn ta trong sạch mới đúng... nguyên chủ cũng quá tâm cơ, chắc do nhiều lần mờ ám lợi dụng nên mới gây ra một màn hiểu lầm cho đối phương.
Tùm... bọt nước tung tóe nổ cao, Cao Tuấn nghe xong đáp án, hắn vui vẻ đến mức mặc kệ vết thương trên vai, kéo Vũ Đường chìm sâu trong nước, hai tay khóa chặt lấy vòng eo, trao nhau dưỡng khí nơi đáy bể.
"Hộc... hộc... hộc..." Đạp loạn ngoi lên, Vũ Đường suýt chút nữa bị nước dìm cho ngạt thở, cay mũi tức giận cũng chỉ có thể dồn dập thở dốc, cậu liếc trừng, run tay đấm vào mặt kẻ đầu xỏ gây chuyện.
Bắt lấy tay vặn ngược ra sau, ép sát thành bể, Cao Tuấn cũng gấp gáp hơi thở kề gáy cậu, nhè nhẹ liếʍ lên vết cắn ươn ướt huyết tương keo lại, trầm khàn ái dục.
"Ca... làm sao bây giờ? Em muốn anh... anh có muốn em không?"
Co rụt cổ tránh đi, má Vũ Đường nóng đỏ, dấu vết bạo da^ʍ tinh thần lực vẫn còn đó, sự thân mật thái quá làm dây thần kinh căng chặt, cậu nghe hắn hỏi mà điên tiết quát lên.
"Muốn... Aaaaa..."
Hàm răng sắc nhọn một lần nữa găm vào tuyến thể, ép câu nói đang dang dở biến thành một nghĩa khác, Vũ Đường run rẩy gục nghiêng mặt xuống thành bể ướt nước, khó khăn nén rêи ɾỉ nhỏ giọng nói cho bằng hết.
"Muốn... muốn cái.... con... kh...ỉ..."
Môi vương tơ máu, Cao Tuấn tự động auto loại từ, hắn nhếch môi thì thầm bên tai cậu.
"Không cần kích động... ca... em đáp ứng anh."