Nam Chính Biến Thái Phải Lòng Ta

Quyển 3 - Chương 5: Quỷ Hoa Có Độc

Đi được quãng đường đủ xa, tâm trạng Vũ Đường mới bình ổn trở lại, nhận ra bản thân đã gần tới chính sảnh, cậu thuận thế rời khỏi bệnh viện, tránh đυ.ng mặt Bạch Du thêm lần nữa.

"Đại ca." Âm ngôn đồng nhất vang lên, Vũ Đường giật mình ngẩng mặt, xém chút hết hồn.

Cả khu bệnh viện đã bị Ưng bang phong tỏa, hai hàng vest đen trải dài 10m, kính cẩn khom lưng rõng rạc chào hỏi.

Khóe môi Vũ Đường giật giật co rút, trân trân nhìn Ngô Nam mang đến một chiếc ghế dựa, đẩy vai mình ngồi xuống, búng tay cho người xách ra đôi giày da đen, thành kính quỳ gối giúp cậu đi vào.

Hắn còn cẩn thận giúp lão đại khoác thêm tấm áo choàng, ân cần dặn dò.

"Đại ca, cơ thể anh hẵng còn rất yếu, cần phải giữ ấm."

Từ lúc bị Cao Tuấn đánh bại, Ngô Nam là cánh tay phải đắc lực cũng quên luôn quá khứ của Giang Đường, trong mắt đàn em hiện tại chỉ thấy lão đại thật đáng thương, yếu đuối.

Bờ vai Vũ Đường khẽ run, cậu tức giận đứng lên, giật phăng chiếc áo, cẳng chân phải cao ráo co lại, đạp bay chiếc ghế vỡ toang.

"Khốn khϊếp, chúng mày còn coi anh đây là đại ca thì đừng có đưa cái bản mặt đó ra nói chuyện, Giang Đường này vẫn đủ sức trụ vững được Ưng bang, rõ chưa?"

"Rõ."

Đồng thanh hô to, sang sảng lọt vào tai Vũ Đường đau nhức. Cậu bóp trán quay sang đòi đồ Ngô Nam.

"Chìa khóa căn hộ Tây thành, thẻ từ, xe, giao hết ra đây."

"Anh không về biệt thự Giang gia sao? Nếu muốn tới đó thì để em trở anh đi, chứ anh đã khỏe hẳn đâu."

Nghiến răng trừng mắt, Vũ Đường hận Cao Tuấn đã hủy hoại đi uy nghiêm của cậu trước mặt đàn em, để giờ nói gì chúng cũng to gan xen miệng vào sắp xếp.

"Đưa đây... đừng có để mất tay, mất chân rồi mới chịu nghe lời."

Chuẩn giọng điệu của lão đại, Ngô Nam toát mồ hôi hột, không dám nhiều lời khuyên can, rắm rắp giao ra những thứ đồ cần thiết.

Người vừa đi khỏi, đám đàn em còn chưa kịp thở phào, hai cánh vai bỗng dưng đeo trì, đầu gối run rẩy quỳ xuống, ngã phịch trên nền gạch, uy áp của Alpha 3S tản ra như muốn hủy diện toàn bệnh viện, hương Tuyết tùng lạnh lẽo mang theo lốc xoáy quét qua một lượt.

"Thiếu... thiếu chủ..." Giọng Ngô Nam run rẩy, hắn là beta cũng khó tránh được ảnh hưởng, chỉ dám len lén suy tư.

Người này chẳng khác gì trân bảo được lão đại hết mực cưng chiều, trong bang không ai dám đắc tội. Trước đây, Cao Tuấn rất kiệm lời, ngoài đẹp mắt ra thì chẳng khác gì phế vật. Nay cá chép hóa rồng, hắn đã là một Alpha cường hãn, tinh anh hơn cả lão đại, Ưng bang sau này chắc chắn sẽ xảy ra sóng gió.

Nhàn nhạt liếc nhìn cảnh tượng trước mặt, Cao Tuấn lạnh lùng thu tin tức tố về, màn thị uy này đủ cho đám người này sợ hãi.

"Nói, Đường ca đi đâu?"

Có thể đắc tội lão đại chứ không được đắc tội người này, Ngô Nam rút ra bài học xương máu trong hai năm, không nửa điểm giấu giếm, khai ra hết thảy.

Cao Tuấn cười lạnh, mắt phượng tuyệt luân lóe ra hàn quang, hắn lãnh ý nhìn ra cửa chính, rảo bước đuổi theo.

-------

Lái xe hơn hai tiếng mới tới nơi, Vũ Đường tự nhận thấy làm Boss còn thảm hơn cả pháo hôi, có nhà lại không thể về, phải chịu ấm ức chạy đến chốn khỉ ho cò gáy này mà đóng cửa tu tâm.

"Ký chủ, nam chính chỉ yêu sự nghiệp, cậu chạy đến đây thì ai giúp hắn hoàn thành tâm nguyện đây?"

"Không quản... từ các thế giới trước có thể suy luận ra một điều: sống an nhàn ngày nào hay ngày đó, nam chính gì gì kia gặp rắc rối thì tính sau, dây dưa sớm quá sẽ bị thịt lúc nào không hay."

Mặc dù biết chắc Cao Tuấn không có dục niệm trai gái, càng đừng nói trai trai, Vũ Đường cũng không thể ở cùng nhà với hắn ta, dính vào mấy thành phần này luôn chẳng có mấy điểm tốt đẹp.

Trước đó cũng muốn dậy cho nam chính một bài học cho bõ tức, ai ngờ vừa mới xuyên qua, nguyên chủ đã làm ra loại chuyện táng tận lương tâm, hại cậu không nhẫn tâm xuống tay tiếp được.

Đi vào phòng tắm, Vũ Đường thong dong cởi bỏ quần áo, cậu đứng dưới vòi sen, thả hồn thư giãn.

Thoáng lướt qua tấm gương trong góc, Vũ Đường mỉm cười vuốt cằm, rất hài lòng ngắm nhìn dung nhan cùng thân hình hiện tại.

Chậc... không tồi.

Bàn tay thử sờ lên l*иg ngực nở nang, rắn rỏi, móc nối cùng 4 múi bụng cân xứng thành cặp, Vũ Đường nhéo nhéo làn da có hơi hồng hào quá mức nhưng vẫn hài lòng khi cẳng chân cũng lơ thơ được vài cọng lông đen, với ngũ quan sắc sảo trên mặt, cậu tự tin bản thân không có dáng dấp kẻ bị đè giống trước đây?

Nước nóng xối từ đỉnh đầu trượt xuống, hơi nước vây bủa cả không gian phòng tắm, phủ kín tấm gương mờ đúc, phá tan hình ảnh mỹ nam phản ngược bên trong.

Chuyển từ phấn khích vui mừng, Vũ Đường chợt thấy khó thở, l*иg ngực như thiếu thứ gì đó giày vò cậu ngã xuống.

"Thống... ta bị làm sao vậy? Đau quá!"

"Tôi đang kiểm tra, chưa phát hiện ra bệnh trạng." Hệ thống cuống cuồng quét tổng thể sức khỏe một lượt cũng không tìm được nguyên nhân.

Run run bò tới móc treo quần áo bẩn, Vũ Đường hối hận khi không cho Ngô Nam theo cùng, cậu cố gắng túm được chiếc áo, móc ra di động gọi cấp cứu.

Thế nhưng, cơn đau lại đột nhiên biến mất, mùi anh túc còn vương trên thớ vải phả gần chóp mũi, như xúc tác gây nghiện, xoa dịu thần trí Alpha tê dại, kɧoáı ©ảʍ dồn về dương căn muốn được phóng thích ra bên ngoài.

Vũ Đường thất kinh vứt áo ra xa, hoảng hốt kêu gọi hệ thống.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, ta... ta sao lại biếи ŧɦái tới mức này... mùi hương đó sao có thể khiến ta phát dục được?"

Hệ thống còn chưa biết giải thích với ký chủ ra sao thì đã trợn mắt nhìn Vũ Đường như bị ma ám, không giữ liêm sỉ lễ giáo mà bò nhổm giống một đứa trẻ, run rẩy từng chút đến bên chiếc áo nhặt về, cậu không chỉ úp mặt vào vải áo, tay còn đưa xuống gậy thịt căng nức, mạnh mẽ tuốt lộng.

Việc này xảy ra không khoa học, hệ thống cắn răng đổi năng lượng mở ra ma thoại, xem trích mục ẩn giấu nguyên nhân... sau một hồi nghiên cứu, nó nhìn ký chủ mang đầy thương xót.

Hái bậy hái bạ đi hái trúng quỷ hoa có độc, đối với một Omega bình thường sẽ không tác động quá nhiều đến Alpha đánh dấu mình, nhưng đối với nhân vật Bạch Du này thì gặp phiền phức lớn rồi.

Ký chủ và hắn nay đã là bạn đời tâm giao, nếu Alpha không đủ mạnh áp chế sự thao túng của pheromone ma quái kia thì mỗi khi Omega phát tình, Alpha còn bị giày vò hơn cả Omega.

Muốn thoát khỏi khống chế, Bạch Du phải tự chịu đau đớn, tẩy đi ký hiệu sau gáy, buông tha cho Alpha mới có thể bình thường trở lại.

Báo ứng... báo ứng mà...

"Ư... ưʍ... hức..." Vũ Đường không ngừng rêи ɾỉ, lòng bàn tay sưng đỏ cũng không muốn dừng lại, pheromone ngày càng nhạt, cậu há miệng nhét đầy vải áo, hương anh túc thấm trực tiếp qua vị giác, đẩy thẳng lên đại não, sướиɠ đến phát điên.

"Aaaa... hộc... hộc hộc..." Phập phồng thở dốc, cánh tay dồn dập lên xuống cũng bình tĩnh trở lại, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt như sữa bò phụt trên bắp đùi, Vũ Đường đê mê nhắm mắt, ngủ thϊếp đi ngay trên nền đất lạnh.