"Đại ca... anh dọa chết chúng em rồi." Ngô Nam nhanh nhẹn chạy qua, hắn luống cuống đỡ lão đại ngồi dậy, viền mi có hơi ngấn đỏ.
Mở mắt ra đã bị hơn chục người vây quanh, Vũ Đường không biết rúc vào đâu cho bớt xấu hổ.
Phản xạ đầu tiên là hất người ra xa, cậu quơ lấy chiếc gối, ném thẳng vào mặt hắn, bùng nổ sát khí.
"Cút.... cút hết ra ngoài."
Lão đại bỗng dưng bốc cháy lửa giận, mấy thằng đàn em sợ đến mất mật, chân chó chạy theo Ngô Nam xéo hết ra bên ngoài.
Vươn lòng bàn tay úp về sau gáy, cảm giác đau buốt còn chưa tan hết, Vũ Đường hận nghiến răng.
Tuyến thể của Alpha dù không đánh dấu được như Omega, nhưng nó lại là vùng đất cấm kị, bất khả xâm phạm, đại biểu cho cấp bậc sức mạnh chiến đấu giai cấp.
Thất thủ để cho đối thủ chạm vào đã là một loại sỉ nhục, nay còn bị hắn khống chế gặm thương tuyến thể, một Alpha cao cấp như cậu làm sao chấp nhận nổi, có chết cũng không muốn thừa nhận: tương lai bản thân sẽ phải phục tùng trước uy áp của một Alpha khác.
Chuyện nhục nhã này giờ đã đồn xa vạn dặm, lão đại Ưng bang không thiết sống, càng đừng nói ló mặt ra gặp người khác.
Lạch... cạch...
Cánh cửa được mở ra, một bác sỹ cầm theo bệnh án xuất hiện, hắn đeo khẩu trang kín mít, mang theo mắt kính tri thức, nho nhã bước vào.
Vũ Đường hung dữ trừng qua, lời mắng nhiếc lũ đàn em phiền phức sắp vọt đến cuống họng, cứ thế bị tắc nghẹn, nuốt ngược trở về.
"Đường tiên sinh, tôi đến kiểm tra vết thương của ngài."
Mang theo thanh âm trầm ấm, người đàn ông chủ động tiến lên, vươn cánh tay về phía cậu, ý đồ muốn tháo đi lớp băng gạc sau gáy.
Nghiêng người tránh đi, tầm mắt vô tình lướt qua bảng tên, trong lòng Vũ Đường lập tức nổi sóng.
Hổ nhỏ nhe răng chọc Bạch Du suýt bật cười thành tiếng, mắt hạnh hơi cong, thoáng nhìn sườn mặt đối phương, cố gắng dịu giọng.
"Đừng nháo."
Nắm tay siết lấy ga giường nhăn nhúm, Vũ Đường nóng nảy gằn giọng.
"Ra ngoài... đừng để tôi nói lần thứ hai."
Thầm chửi mười tám đời tổ tông của tên tình địch khốn khϊếp... hắn là Omega mà dám đem giọng điệu dỗ dành con nít ra nói chuyện, khác quái nào đang cười nhạo cậu đâu.
Phóng ra tin tức tố Alpha cường hãn, cả căn phòng tức khắc ngập tràn hương hồng kiều diễm phủ đầy gai nhọn.
Nếu có thể, Vũ Đường còn muốn cho tên cẩu nam nam này một phát súng trí mạng.
Bởi trong nguyên tác, vì trả thù cho người tình trong mộng, Bạch Du đã tự tay bẻ gãy chân nguyên chủ, ác độc nhốt người vào hầm tối, ngày đêm nghĩ ra đủ trò tra tấn, giày vò nguyên chủ sống không bằng chết.
Dù hiện tại mới chỉ bắt đầu, Vũ Đường cũng không thể khách khí nổi với người có khả năng hại mình trong tương lai.
Nhẹ đặt bệnh án xuống bàn, Bạch Du không đi, hắn khép hờ mi mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng pheromone hòa trong hơi thở.
Sắc bén mở bừng đôi mắt, ngón tay thon dài nắm lấy vòng cổ, Bạch Du mạnh mẽ giật tung, phóng thích pheromone tự do bay lượn, ve vãn tin tức tố Alpha đến yêu thương.
Đối với một Omega mà nói, việc làm này hết sức ngu xuẩn, mùi đặc trưng của Omega luôn là món ngon dẫn dụ nhiều Alpha tiến lên chiếm hữu.
Nhưng Bạch Du lại khác, hắn vốn là một Omega dị loại, mang tinh thần lực chiến đấu cao cấp, tỏa pheromone của loài hoa anh túc, là quỷ hoa mê hoặc thần trí con người, ít Alpha nào uy áp được hắn.
Thấy đối phương không động, Vũ Đường có chút hoang mang: Từ khi nào một Alpha cao cấp bậc SS còn không dọa nổi một Omega yếu ớt? Không phải tuyến thể của cậu đã bị nam chính hủy đi rồi chứ?
Chính Vũ Đường cũng không hiểu rõ về người này, nguyên tác chỉ miêu tả sơ qua khúc cuối cốt truyện: đợi khi boss thân bại danh liệt, hắn mới chen chân giẫm đạp thêm một cước.
Nhưng nam chính chỉ yêu sự nghiệp, không còn tin vào thứ tình yêu vớ vẩn của bất kì ai, hắn sau cùng cũng chỉ là pháo hôi cho người ta lợi dụng.
Mùi anh túc xông vào khứu giác, đầu óc Vũ Đường liền choáng, khuôn mặt tượng tạc hoàn mỹ bỗng xuất hiện vài vệt ửng hồng, miệng lưỡi mỗi lúc càng khô nóng.
Không xong... Omega này có độc... trái tim chợt mềm nhũn, trước đó chán ghét Bạch Du bao nhiêu thì hiện tại lại khao khát, ước ao bấy nhiêu.
Lắc đầu phủ nhận, Vũ Đường cuống quýt đuổi người.
“Anh… còn không mau cút… a… làm… làm cái gì vậy?”
Bạch Du đột nhiên lại gần, hắn khom lưng nhặt lấy tấm chăn, nhẹ nhàng phủ kín cẳng chân cậu, cố ý lộ ra tuyến thể sau gáy, trực tiếp chạm vào cánh mũi đối phương.
Pheromone của Omega quá nồng, sợi lý trí cuối cùng đứt phựt, Vũ Đường chếnh choáng men tình, cả người rạo rực nhìn chằm chằm gáy hắn, hầu kết giật giật lên xuống.
Nghe tiếng ực nước miếng vang bên tai, môi Bạch Du khẽ nhếch, ý vị liếc nhìn Vũ Đường một cái mới từ từ đứng lên.
“Tiên sinh nghỉ ngơi cho tốt… lát tôi sẽ quay trở lại.”
Hắn vừa xoay lưng, Vũ Đường liền mất khống chế, cậu như thú hoang vồ lấy con mồi, áp ngược đối phương ngã xuống mặt nệm, gấp gáp ngồi đè trên bụng, đỏ ngầu con mắt, ghìm hai tay hắn khóa trên đỉnh đầu, thô suyễn quát nạt.
“Quyến rũ xong còn dám bỏ chạy... anh đúng là không sợ chết.”