Nam Chính Biến Thái Phải Lòng Ta

Quyển 2 - Chương 23: Trở Về Thân Xác

"Phụt..."

Quay trở về thân xác cũ, Vũ Đường vừa mở mắt đã bị Cảnh Diệu dọa cho bay hồn, ngụm nước thuốc mới được bón vào trong miệng, cứ thế phun thẳng, trả vào mặt đối phương.

Vội rút khăn tay lau lau nước bẩn, cậu cuống quýt giải thích.

"Ta... ta... không cố ý... ta..." Âm ngôn lộn xộn, tỏ rõ lòng chủ nhân đang cực kì rối loạn.

Càng hú hồn khi cơ thể bỗng lao vào một vòng tay cường thế, Cảnh Diệu đột nhiên ôm cậu vào lòng, siết chặt.

"A... Buông..."

"Đường Đường... là do trẫm không tốt... ngoan, đừng sợ!" Thanh âm dịu dàng lên tiếng cắt ngang, bàn tay Cảnh Diệu vỗ vỗ sau lưng tràn đầy nhu tình, âu yếm.

Vũ Đường ngốc lăng... hắn đây là bị làm sao?

Hệ thống cạn lời: "Nói rồi mà... hắn rất thích cậu? Trong lúc cậu hôn mê, hắn đã tự trách rất nhiều."

Sực tỉnh ngộ, Vũ Đường chẳng những không cảm động, mà còn điên tiết cắn mạnh lên hõm vai hắn.

Cậu đay nghiến hệ thống: "Nam nhân đều là một lũ khốn khϊếp... ta sẽ không tin tưởng bất kì kẻ nào hết."

Nếu không phải vì tâm trạng của ký chủ đang cực tệ, nó sẵn sàng gật đầu phụ họa: Đúng đó... cậu cũng là đồ khốn khϊếp... tiêu tốn biết bao năng lượng của hệ thống.

Bờ vai Cảnh Diệu hơi động, hắn thở dài dỗ dành: "Cắn đi... cắn đủ rồi thì có thể làm hoàng hậu của trẫm chưa?"

Ngốc ngốc phản bác: "Hoàng hậu cái gì? Chẳng phải ta là Quý phi sao?"

Con ngươi hổ phách đong đầy ý cười cúi xuống, đối diện ngay đôi đồng tử đen láy ngước lên, Cảnh Diệu nhéo nhéo chóp mũi cậu, cười đùa: "Ồ! Giờ đã chịu thừa nhận: mình là Quý phi của trẫm rồi hửm?"

"Không có..." Vũ Đường cúi đầu tránh đi, cậu sẽ không bị sự ôn nhu giả tạo này mà cho rằng hoàng đế đã thay đổi, hắn cũng chưa từng nói thích cậu, những ngày ở chung đều là đơn phương bắt ép chiều theo ý hắn.

"Đường Đường... ngẩng mặt." Cảnh Diệu nâng cằm cậu hướng lên.

Trao ra ánh mắt chân thành, hắn thình lình bày tỏ: "Tâm trẫm duyệt ngươi, cả hậu cung cũng chỉ có một mình ngươi... trẫm không muốn để ngươi đi theo người khác... ở lại làm hoàng hậu của trẫm có được không?"

Nhìn Cảnh Diệu lại như nhìn thấy Tư Nhiên... cậu chua chát lắc đầu... lòng quân dễ đổi... cậu không ngốc như trước mà tin tưởng.

Cánh môi khẽ động, còn chưa kịp nói đã bị đôi môi đối phương ngậm lấy, hắn ôn nhu lướt cọ vài giây chặn lại lời cậu sắp nói.

Cụm đầu áp trán Vũ Đường, Cảnh Diệu nỉ non: "Đừng vội trả lời... Lễ sắc phong lập hậu sẽ được tổ chức vào mười ngày sau... tại đài Tế Thiên... trẫm chờ đáp án của ngươi."

Nói rồi đứng lên, Cảnh Diệu vội vàng rời đi, đến khi sắp đến bậc cửa, bước chân lại đắn đo tạm dừng cước bộ.

Mắt hắn nhìn ra sảnh điện, lưng vẫn quay về phía Vũ Đường, trầm ổn nhắc nhở: "Trẫm sẽ không ép ngươi, nhưng có một chuyện, ngươi cần phải được biết: nam nhân kia chính là thái tử An Lạc, y chẳng phải loại tốt đẹp gì, ngày đêm sa đọa nam sắc, hoàn toàn không thật lòng vì ngươi. Chỉ có trẫm một thân trong sạch, tâm đối ngươi cả đời không đổi... nếu ngày đó ngươi không tới, thì hãy đi theo thị nữ Hoa Dung rời khỏi hoàng cung... trẫm..."

Không đành lòng nói tiếp, Cảnh Diệu nhấc nhanh bước chân, hắn rất muốn hỏi thêm: Ngươi có hận trẫm không? Nếu chẳng thể tha thứ thì sau khi rời đi... ngươi nhất định phải sống thật hạnh phúc...

Mãi đến khi bóng lưng ấy biến mất, Vũ Đường mới nghe ra ý tứ trong lời nói kia. Lòng lại chẳng thể vui nổi, cậu tuyệt vọng cười khổ.

Lúc ta đang hạnh phúc, hà cớ gì ngươi phải cố chấp bắt về cho bằng được. Giờ tâm ta nát rồi ngươi thả đi thì có ích gì đâu?

"Ký chủ... nếu ở lại mệt mỏi quá thì cậu có thể lựa chọn rời đi, mức độ hạnh phúc của nam chính cũng sắp full rồi, chỉ cần cậu có mặt tại lễ phong hậu, nhiệm vụ sẽ hoàn thành."

Đúng vậy... Tại sao ta phải tự làm khổ chính mình chứ? Vì một tên tra nam không đáng để ta phải chôn vùi tương lai...

"Thống... Ta muốn làm đại boss, ngươi hãy chọn cho ta một thế giới bá đạo, ta nhất định phải giày vò nam chính sống không bằng chết... chà đạp lũ biếи ŧɦái đó cho thỏa cơn hận bấy lâu nay."

Chắc do bị đám nam chính hành hạ quá nhiều nên tiên tôn mới nảy sinh ra hận ý, hệ thống run run thầm thương tiếc: "Lăng Thiên Vũ... lần này, ngươi thảm rồi."

---------

Ủa? Lăng Thiên Vũ là ai zậy?

Là... mọi người chờ tới phiên ngoại nha!^^