Nam Chính Biến Thái Phải Lòng Ta

Quyển 2 - Chương 16: Đầu Cơn Sóng Bão

Trốn bên bờ suối cả buổi , tâm trạng Vũ Đường được thả lỏng không ít, Tư Nhiên ân ái nắm tay cậu đưa trở về chỗ cũ.

Có một ánh mắt nhìn Vũ Đường từ xa không thuận, hắn tức giận siết chặt nắm đấm thành quyền.

Đến khi đêm xuống, chủ tử hắn lại chủ động dâng hiến đôi chân cao quý làm gối cho người ta. Lúc tựa lưng vào gốc cây chợp mắt, tay người vẫn không quên đặt trên đỉnh đầu nam nhân vuốt ve.

Lòng đố kỵ mỗi lúc thêm cao, thuộc hạ canh bên đống lửa, nghiến chặt hàm răng nhẫn nhịn.

Chờ tới giờ Mão cũng là lúc trời tờ mờ sáng, cả đoàn quyết định dập lửa lên đường.

Để ra được lối mòn sườn núi, lối tắt nhanh nhất là vượt qua suối đá phía trước. Ngặt nỗi, lòng suối này mệnh danh kì dị, lỗ hổng bẫy hụt quá nhiều, nếu không muốn bị ngã ngựa thì phải có người tình nguyện dò đường.

Người không ưa Vũ Đường nhất chủ động lên tiếng: "Chủ tử, mời người lên ngựa, thuộc hạ sẽ dắt dây cương giúp người qua suối."

"Không cần." Mắt cũng không nhấc nhìn hắn một cái, Tư Nhiên nắm tay Vũ Đường đỡ lên yên ngựa.

Y nở nụ cười sủng nịnh cưng chiều hết mức: "Đường nhi ngồi chắc, ta sẽ đích thân dắt ngươi đi."

"Sao có thể chứ... ta cũng đi cùng ngươi."

Không cho phép từ chối, Tư Nhiên kéo dây cương về trước, “lõm bõm” hai chân lội xuống nước, giày vải cùng gấu y phục đều ướt nhẹp, y nghiêng người mỉm cười: "Không kịp nữa rồi, ngoan... ngồi chắc."

Một màn tú ân ái quá mức phô trương chọc cho hai thuộc hạ đỏ mặt nhìn nhau ngưỡng mộ, chỉ duy nhất kẻ mới bị khước từ là đang tột cùng phẫn hận: rõ ràng hắn mới là người gần gũi chăm sóc cho thái tử nhất, nam nhân trơ trẽn kia lẽ ra không nên tồn tại.

Từ lúc đó, hai người càng dính chặt lấy nhau, suốt dọc đường đều ngồi chung một ngựa, gặp cảnh đẹp hay chỉ là món ăn ngon đặc sắc, Tư Nhiên đều dừng lại bồi Vũ Đường vui vẻ.

Qua ba ngày đến đích, lòng Vũ Đường chợt có dự cảm không lành, cậu nuốt không trôi bát mì Tây Quan trước mặt, đắn đo nâng ống tay che miệng, nói nhỏ vào tai người bên cạnh: "Nhiên Nhiên... còn cách biên ải không xa lắm... chúng ta mau lên đường thôi."

"Không muốn nghỉ trọ sao?"

Lắc đầu, Vũ Đường cương quyết: "Ta muốn đi ngay bây giờ."

Chỉ cần qua được mảnh đất Tây Quan này, tương lai của hai người mới có thể bình yên, dù cả đời giấu mặt không lộ diện, cậu cũng cam lòng.

Thế nhưng, vừa đặt chân tới trạm gác biên quan, năm người bọn họ liền bị binh lính Vĩnh Yên vây lại.

Vũ Đường căng thẳng liếc nhìn Tư Nhiên ngồi ở phía sau lưng.

Y nhẹ phủ lòng bàn tay lên, ghé sát tai cậu trấn an: "Yên tâm... sẽ không ai có thể nhận ra chúng ta."

Nói rồi, y nhấc chân nhảy xuống, lấy ra thông bang An Lạc - Vĩnh Yên xin cho qua.

Tướng lĩnh trả lại thông bang, lấy ra cuộn tranh vẽ chân dung một người, lão nhìn tranh lại nhìn Tư Nhiên, so đi sánh lại vài lần mới lắc đầu bỏ qua.

Vừa lúc lướt ngang, con ngươi Tư Nhiên đột nhiên co rút, tại sao họ lại có hình vẽ dịch dung của Vũ Đường? Nếu có tìm Quý phi cũng phải là khuôn mặt thật của cậu chứ?

Ngăn cản tướng lĩnh đến gần ngựa, Tư Nhiên thất lễ túm cổ tay lão lớn giọng: "Ở đây đã có thông bang hai nước, Vĩnh Yên sao còn cản trở không cho qua?"

Lão hất tay y ra, không kiên nhẫn đáp lại: "Thứ tội, Quý phi bị mất tích, bệ hạ nhận được mật báo chờ tại nơi đây nên bắt buộc phải kiểm tra kĩ càng."

Mật báo? Tư Nhiên hơi lảo đảo, lớp dịch dung này là do chính tay y tự chế tác, sao lại có thể giống đến như vậy? Còn chỉ đích danh Quý phi của hoàng đế? Chẳng lẽ trong số thuộc hạ của y có kẻ làm phản?

Không có thời gian phân tích, Tư Nhiên quát to: "Chạy mau."

Y đạp đất bay lên, ôm sau lưng Vũ Đường, quất roi thúc ngựa phát điên phi chạy, giờ phút này chỉ có thể liều mạng vượt qua rào nhọn tìm cách trốn đi trước.

Đã có sẵn chuẩn bị, tướng lĩnh phản xạ ra hiệu, binh lính núp hai bên quăng ra dây thừng chụp lấy Tư Nhiên kéo giật trở về, ném ra mê hương.

Một mình trên lưng ngựa, Vũ Đường hoảng hốt nhìn y ngã xuống mặt đất ngất lịm, cậu không giữ được bình tĩnh gọi tên: "Nhiên Nhiên..."

Nghe được giọng nói quen thuộc, Cảnh Diệu ngồi trong lều gác liền chạy ra.

Hắn vội vàng đạp lực chân phải phi thân bay lên, bàn tay túm chặt sườn eo, ôm người vào lòng nhảy xuống, môi khẽ mỉm cười: "Quý phi... bắt được rồi."

Đôi mắt mở lớn, toàn thân Vũ Đường cứng ngắc: Cảnh Diệu... sao hắn lại ở đây?

"Hệ thống? Chuyện này là như thế nào? Có phải thân phận Tư Nhiên đã bị bại lộ?"

"Không lộ." Hệ thống dị thường kiệm lời.

Vũ Đường càng mê man không hiểu, rõ ràng hắn phải biết gì đó mới có thể chuẩn xác giăng bẫy đợi họ tại nơi này?

"Tại sao lại trốn? Hửm?" Cảnh Diệu ghé sát vành tai, thanh ngôn trầm uy, nhẹ nhàng mà đáng sợ.

Giãy không thoát khỏi vòng tay cường hãn, Vũ Đường nghiến răng: "Ngươi nhận nhầm rồi. Ta không phải người ngươi muốn tìm."

Nhấc ngón tay di đến Bình tai tìm vết tách, Cảnh Diệu lột bỏ tấm dịch dung xấu xí, bật cười: "Miệng lưỡi vẫn cứng như xưa... dù ngươi có biến thành bộ dạng gì cũng không thể thoát khỏi thiên mệnh."

Tương truyền nhiều đời đế vương có trời cao chiếu cố, khi gặp khó khăn sẽ được thiên đế báo chiêm bao.

Cảnh Diệu đúng lúc nóng nảy không tìm được Vũ Đường liền nằm mộng, hắn trơ mắt nhìn thấy cậu bị người dịch dung dẫn về đất An Lạc.

Giữa đêm bật dậy, mồ hôi trên trán Cảnh Diệu đầm đìa, hắn vội vàng vẽ lại chân dung trong giấc mơ rồi gấp rút chạy đến biên ải Tây Quan.

Thật may còn kịp giữ người lại.

Vừa lúc tướng lĩnh chạy tới quỳ xuống: "Cung nghênh thánh thượng, cung nghênh Quý phi."

Bức tranh thoáng lộ ra, đại não Vũ Đường trấn động, cậu giận run người: "Hệ thống... chuyện này là do ngươi làm?"

Hệ thống không đáp, cậu càng khẳng định chắc chắn, lòng đau xót khi bị phản bội: "Ta bơ vơ một mình có mỗi ngươi làm bạn, ngươi không giúp ta còn nhẫn tâm hại ta? Tại sao? Tại sao lại ép ta?"

"Xin lỗi... sau này cậu sẽ hiểu, những gì tôi làm đều vì muốn tốt cho cậu."

Tốt ư? Ngươi thấy ta tốt sao? Mộng uyên ương của ta, Tư Nhiên của ta... ngươi muốn dồn chết ta thì có?

Chợt thấy Vũ Đường khóc, Cảnh Diệu không vui, hắn bóp hai má cậu ép ngẩng mặt nhìn mình: "Sao? Trốn không thoát nên đau lòng?"

Cặp mi run rẩy nhắm lại, Vũ Đường nghẹn ngào: "Sau này Bệ hạ có thể lập hậu cung ba nghàn giai lệ, cớ sao không thể buông tha cho ta?"

"Ý ngươi là gì? Thân ngọc này của trẫm đã bị ngươi vấy bẩn, giờ còn muốn bỏ chạy? Mơ tưởng?"

Bất mãn vì gần 10 ngày trời hắn ăn không ngon ngủ cũng không yên, dốc toàn bộ lực lượng từ thị vệ đến đội cấm vệ quân chỉ vì tìm kiếm một người, vậy mà khi gặp lại, lời đầu tiên người ấy nói với hắn là cầu buông tha.

Càng nghĩ càng thấy nực cười, Cảnh Diệu sôi máu hôn xuống đôi môi vừa phát ra câu nói đáng giận, ngấu nghiến mυ'ŧ sâu như lệ quỷ đòi mạng ngay giữa chốn doanh trại đông người.

Hai tay hắn bế xốc Vũ Đường lên, mặc cho cậu cào cấu vẫn không nhả miệng, một đường vừa hôn vừa đi vào lều doanh trại, dọa sợ tướng tá bên trong hiểu ý chạy hết ra bên ngoài.