Mặt trời lên cao, đứng trước sương phòng chủ tử, thuộc hạ bên ngoài đắn đo đưa tay chưa dám gõ cửa.
Vuốt ve khuôn mặt Vũ Đường đang say giấc, Tư Nhiên cưng nựng hôn nhẹ vào cánh môi mới đứng lên khoác y phục, bước ra mở cửa.
"Chuyện gì?"
Thuộc hạ vội cúi thấp đầu: "Tuấn mã đã được chuẩn bị xong, chúng ta có thể lập tức lên đường."
Y rũ mắt, hơi chút suy tư rồi mới ngẩng lên phân phó: "Hoãn lại một ngày, đổi sang xe ngựa, cũng lấy cho ta thêm bát cháo đậu đỏ."
"Không được, chúng ta cần trở về An Lạc ngay lập tức, hoàng đế Vĩnh Yên đã bắt đầu nghi ngờ mở rộng tìm kiếm, người làm vậy sẽ rất nguy hiểm."
Hắn càn rỡ cũng vì an toàn của thái tử, phi tuấn mã thường phải mất 5 ngày, đổi sang xe ngựa thời gian có thể dài gấp đôi, nếu để hoàng đế biết được người cướp Quý phi của hắn, không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra.
Đôi mắt hạnh vốn tao nhã dịu dàng, khi khẽ híp, lại như dao sắc ném ra đầy sát ý.
"Ha... ngươi là đang dạy ta cách làm việc?" Âm ngôn lạnh lẽo, rõ ràng đang hàm ý cảnh cáo.
Chắp tay cúi đầu, biết không thể khuyên can, hắn đành thu liễm: "Thuộc hạ không dám, xin người bớt giận."
Phất tay cho người lui xuống, Tư Nhiên khép lại cánh cửa, y nhẹ bước trở về bên giường, nét mặt đổi thành nhu hòa trìu mến.
Lấy ra lọ cao dược, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên từng vết xanh tím lưu trên làn da. Y tiếp tục xốc chăn bên dưới, hơi nghiêng người Vũ Đường sang, chấm chấm nơi cửa hậu.
"Ưm~~~~"
Đang mơ màng, hậu huyệt mẫn cảm bị người đυ.ng chạm khiến cổ họng Vũ Đường phát ra tiếng ưm nho nhỏ, cơ vòng đột nhiên co rút, hút cả ngón tay đang thoa dược chui vào bên trong.
Cậu giật mình mở mắt: "Ngươi... cả đêm còn chưa làm đủ hay sao?"
Tiếng cười nhẹ mang gió xuân ấm áp, Tư Nhiên nhéo nhéo một bên má đùa giỡn: "Làm sao đủ được, bất quá vi phu đã không nỡ, nhục huyệt lại cứ cắn lấy không buông, lẽ nào phu nhân còn chưa có thỏa mãn?"
Liếc qua bình dược, biết chỉ là hiểu lầm, Vũ Đường đỏ mặt xấu hổ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Không có... bỏ ra đi... eo ta đau..."
Thu tay, Tư Nhiên ngừng trêu ghẹo, y đỡ người ngồi dậy, hai lòng bàn tay dán bên sườn eo xoa nhẹ: "Yên tâm, ta hẵng còn biết điểm dừng, xoa một chút sẽ không đau."
Tựa tấm lưng trần vào l*иg ngực phía sau, cảm nhận những hơi ấm dịu dàng của người đó mang lại, cậu cực kì thỏa mãn.
"Tư Nhiên... có thể đừng bắt ta diện nữ trang không?"
"Được... dù Đường nhi cải nam trang hay nữ trang cũng đều rất xinh đẹp, nếu không mặc gì lại càng... aaa... thê tử sát phu."
Cắt ngang lời nói không đứng đắn, Vũ Đường giận dỗi thúc khuỷu tay ra sau, chọt đúng bụng đối phương, lực đạo cũng chỉ nhẹ nhàng làm nũng.
"Ta nghiêm túc... ngươi không được ghẹo như vậy."
Cộc... cộc... cộc
Tiếng gõ cửa vang lên, môi Tư Nhiên chưa dứt nụ cười, y vuốt tóc Vũ Đường: "Ừ... không ghẹo nữa, ngồi đây chờ ta một lát."
Mở cửa cho tiểu nhị mang đồ vào, Tư Nhiên tự tay bưng chậu nước, vắt ẩm khăn lau mặt cho Vũ Đường.
"Sáng sớm ta đã tẩy rửa cho ngươi sạch sẽ, giờ dùng chút cháo nhẹ, nghỉ ngơi một ngày rồi chúng ta cùng lên đường."
Trả khăn về chậu, Tư Nhiên cầm lên bát cháo, y múc từng thìa nhỏ thổi cho bớt nóng, dịu dàng đưa trước miệng cậu dỗ dành: "Cố ăn một chút."
Hơi cháo nóng hổi, Vũ Đường vừa hé môi ngậm thìa, vừa nhìn làn khói mơ hồ vờn trước khuôn mặt nhu tình người đằng trước, trong lòng khó nói lên là tư vị gì.
***
Ngày hôm sau, Vũ Đường dậy sớm hơn Tư Nhiên, cậu nghiêng người, vòng tay ôm y càng thêm chắc. Nghĩ đêm qua sẽ phải trải qua thêm một lần hoan ái, không ngờ y lại nhịn xuống du͙© vọиɠ, thuần túy vỗ lưng dỗ cậu ngủ ngon, y nói: "Đường đi rất xa xôi, tâm ta thương xót ngươi không khỏe."Lúc đó, Vũ Đường cảm động suýt phát khóc, cậu rúc vào lòng y mà ngủ lúc nào không hay.
Ngửi ngửi mùi mộc lan thoang thoảng, Vũ Đường tham lam quấn quýt không buông.
Hệ thống chứng kiến cả quá trình, nó không nhịn nổi lên tiếng: "Ký chủ, cậu đã quên mất nhiệm vụ rồi sao?"
Lâu lâu mới nghe lại âm thanh máy móc vang trong đầu, tay Vũ Đường siết vào y sam Tư Nhiên nhăn nhúm.
"Không quên, nhưng nhiệm vụ cũng đâu có giới hạn thời gian, Cảnh Diệu sau này cũng có thể gặp được người khác, không phải bắt buộc thì ta mai danh ẩn tích trốn đi cũng đâu có ảnh hưởng gì?"
"Không được. Sao cậu có thể mạo hiểm đánh cược như vậy? Thế giới sụp đổ, Tư Nhiên biến mất, cậu sẽ bị truyền tống trở về làm một vong hồn võng du, dù dưới hoàng tuyền, hai người cũng không thể nào thành đôi."
Hệ thống ác độc ngăn cản, nó nói trắng sự thật phũ phàng mong kí chủ chết tâm suy nghĩ lại.
Nhận thấy người kế bên kịch liệt run rẩy, Tư Nhiên bật dậy ôm cậu vào lòng trấn an.
"Đường nhi sao vậy? Đừng sợ... có ta ở đây." Giọng Tư Nhiên đột ngột vang lên.
Vũ Đường hoảng hốt ôm càng thêm chặt, suồng sã hôn lên đôi môi cắи ʍút̼.
Cảm thấy rất bất ổn, Tư Nhiên ôm hai má cậu nâng lên, cắt ngang chừng nụ hôn ban nãy.
"Ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho ta nghe, đừng làm ta sợ."
Bình tĩnh hơn một chút, Vũ Đường giả vờ nhoẻn miệng cười: "Sao lại từ chối ta... chẳng lẽ hết thích rồi?"
Nhạy bén phát giác có điểm dị thường., Tư Nhiên lẳng lặng nhìn Vũ Đường, hai môi mím lại: "Đường nhi... đừng như vậy... ta..."
"Tư Nhiên... chúng ta lên đường đi..." Vũ Đường cắt ngang, cậu nóng ruột muốn trốn đi ngay lập tức.
Hệ thống trợn mắt khi ký chủ làm phản, nó phát tín hiệu cảnh báo: "Ký chủ... nếu cậu còn dám làm bậy, sau này đừng có hối hận."
Phớt lờ nó, Vũ Đường bật dậy sửa sang y phục, Tư Nhiên giúp cậu thắt đai lưng, dịch dung cho cả hai rồi mới bước chân ra khỏi sương phòng.
Xe ngựa đã chờ sẵn, Tư Nhiên muốn dắt tay Vũ Đường liền bị cậu hất ra, kích động lên giọng: "Ta không có yếu ớt như vậy, mau lấy tuấn mã, ta có thể tự cưỡi ngựa."
"Nhưng..."
"Ngươi coi thường ta?"
Tư Nhiên chưa từng nghĩ Vũ Đường cũng có lúc ngang bướng như vậy, y thở dài, bất đắc dĩ chiều ý.
Năm tuấn mã lên dây cương, vì muốn gấp rút rời khỏi đất Vĩnh Yên, Vũ Đường không cho phép Tư Nhiên ngồi chung một ngựa. Cậu quất roi lao đi dẫn đầu, ba thuộc hạ phía sau ngơ ngác nhìn chủ tử bạt mạng đuổi theo.
Ba ngày liên tiếp, Tư Nhiên không nhịn nổi nữa, y đạp lưng ngựa bay lên.
Chuẩn xác ngồi sau lưng Vũ Đường, cướp đoạt dây cương ghìm lại: "Đường nhi... nghe lời ta, nghỉ một chút. Ngươi không ngủ nghỉ chạy cả ngày cả đêm như thế sao được, chúng ta không cần vội đến mức ấy."
Sức đã cạn lực đã kiệt, Vũ Đường dùng tất cả ý trí kiên cường mà cũng không trụ nổi, mỗi ngày chỉ nghỉ có một canh giờ ít ỏi, đừng nói là cậu, ngay cả người có nội công thâm hậu cũng bị hốc hách đi rất nhiều.
Cảm nhận được bờ vai ấm áp, Vũ Đường mệt mỏi ỷ nại, bàn tay buông rũ dọa sợ Tư Nhiên.
"Đường nhi... Đường nhi."
Vội ôm người xuống ngựa, Tư Nhiên đặt Vũ Đường tựa vào gốc cây, lấy túi nước mớm từng miếng bón vào miệng cậu.
"Khụ... ta không sao, mau đi..." Vũ Đường chưa nói hết câu đã bị thϊếp đi.
Dò bắt mạch môn, Tư Nhiên đau lòng điểm lên huyệt ngủ, y duỗi thẳng hai chân, đặt người nằm gối trên đùi, dịu dàng vuốt ve: "Ngoan... ngủ một chút."