Nam Chính Biến Thái Phải Lòng Ta

Quyển 2 - Chương 4: Lật Thuyền Trong Mương (H)

Mị hương hồn mạnh gấp trăm lần xuân dược, khi bôi ngoài da sẽ biến nơi đó rạo rực nóng ngứa, mẫn cảm đến mức: chỉ chạm nhẹ cũng có thể đạt được khoái lạc, còn nếu chẳng may nuốt phải lại thành công khuếch đại du͙© vọиɠ bản năng lên đến cao trào, nếu không sử dụng thuốc giải thì chỉ có tiết dục thành công, cơ thể mới được hóa giải.

Vô tình, Cảnh Diệu quên mất chính tay mới nhỏ mị dược lên ngực Vũ Đường, một khắc không tỉnh táo, bờ môi mỏng đã chuyển xuống ngụm hút nụ hoa đỏ đang kiều diễm rộ nở.

"Ưʍ... ư ư a ư... tha cho ta... nhả ra..." Luồng ấm nóng vây quanh đầu hạt mẫn cảm, Vũ Đường vô lực giãy giụa, kɧoáı ©ảʍ đã râm ran lan tỏa đến tứ chi bất động.

Hoảng hốt sắp bị kéo vào trong dục hỏa, Vũ Đường chợt nhớ tới một chi tiết quan trọng: loại kĩ phường lẳиɠ ɭơ, dâʍ đãиɠ là thứ ti tiện mà hoàng đế khinh thường nhất. Hắn là kẻ sạch sẽ khiết phích, sở dĩ lưu tâm Chính Thụ cũng bởi vì y thanh tao, nhã nhặn, sống trong đầm lầy hôi bẩn mà vẫn giữ được một thân xử nam trong sạch.

Nghĩ đến đây, Vũ Đường như tìm được lối thoát, cậu quyết tâm vào vai kĩ nam thấp hèn nhất.

"Công tử... nghĩ đâu là lần đầu huynh tới Hương Phường? Không ngờ còn rất biết cách chơi nha." Vũ Đường vươn dài đầu lưỡi liếʍ lên cánh môi trên, tinh nghịch nháy một mắt ném ra mị nhãn hớp hồn đối phương.

Mùi thơm ngọt hòa tan trong khoang miệng, Cảnh Diệu kịp phát giác bản thân vừa mới làm điều gì ngu ngốc? Hắn vội tách xa nụ đỏ, ý định tìm kiếm thuốc giải tránh cho mị dược thao túng.

Thế nhưng vừa mới ngẩng đầu, Cảnh Diệu bất ngờ bị một màn yêu dã câu da^ʍ trực tiếp đáng gục.

Thấy nam nhân dừng lại động tác, Vũ Đường thở hắt ra, cậu không hề biết Cảnh Diệu đã gián tiếp trúng phải mị hương hồn.

Ý đồ chỉ muốn làm cho hoàng đế ghê tởm hơn nữa, cánh môi Vũ Đường đỏ hồng chu lên, cố ý thổi ra làn gió mát ve vãn khuôn mặt đối phương. Cậu vô tư nhả ra thanh âm mềm mại hệt như các tiểu quan hay sử dụng câu dẫn khách phường.

"Chơi vậy thật không vui, công tử cho ta thuốc giải, ta đảm bảo sẽ để huynh sướиɠ đến thăng thiên, dục tiên khoái lạc."

Bên l*иg ngực phập phồng bất ổn, hành động của người trước mặt đã thành công câu dẫn trái tim lạnh lẽo của Cảnh Diệu.

Rõ ràng, lời nói thiếu đứng đắn là thế lại không chọc giận được hắn, thậm chí còn tiêm thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho hắn sẵn sàng phóng túng ra du͙© vọиɠ.

Má Cảnh Diệu hây đỏ, trong con mắt xuân dục lúc này, tiểu quan kia chính là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt diễm nhất mà hắn từng gặp.

"Được. Vậy hãy để bổn công tử lĩnh giáo tài cán của ngươi giỏi đến mức nào." Thanh âm khàn đυ.c của Cảnh Diệu vang lên.

Chiều ý mỹ nhân, hắn lấy ra lọ thuốc giải nhuyễn cân tán, đẩy gần bên mũi Vũ Đường.

Mùi thật khó ngửi, Vũ Đường đưa tay che lại, cơ thể dần dần hồi phục bình thường, cậu cũng không ngờ tới Cảnh Diệu lại thật sự cho thuốc giải.

Nhưng mà tại sao hắn vẫn chưa đá bay cậu xuống giường?

Nhận ra bản thân chưa đủ da^ʍ kĩ điêu luyện, Vũ Đường lớn mật dùng hạ sách cuối cùng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự chán ghét của đối phương.

Đôi môi hồng nhuận hé mở, khoe ra hàm răng nhỏ đều đặn trắng sứ, Vũ Đường nở nụ cười xinh đẹp lấy lòng, mí mắt hơi thu về liếc đảo đưa tình.

Thông qua lớp vải tơ gấm thượng hạng, cậu đưa từng ngón tay thon dài đặt lên trước ngực Cảnh Diệu vẽ loạn, bàn chân bên dưới cũng duỗi thẳng, áp lòng phủ kín mắt cá chân hắn, từ từ tiến lên cao, chui vào trong ống quần rộng cạ cạ da thịt, bộ dạng cực kì nóng lòng cầu hoan.

Người tính không bằng trời tính, Vũ Đường sắp bị lật thuyền trong mương vẫn không hề hay biết, cậu còn táo bạo đưa đầu gối lên đũng quần đối phương trêu ghẹo.

Bấy giờ, đại não Vũ Đường mới nổ tung, nơi đó có một thứ cương cứng nhảy ra cản trở.

Đã từng trải một kiếp, Vũ Đường làm sao lại không biết đó là thứ gì.

Khóe môi đang cười đột nhiên cứng đờ, đôi mắt to tròn bại lộ kinh hách ngước nhìn Cảnh Diệu không dám tin, như thế nào nam chính lại có phản ứng với loại người mà hắn dè bỉu nhất?

Cảm thấy không ổn, Vũ Đường lập tức dồn khí tức tụ lực nơi bàn tay đánh ra một chưởng.

Cảnh Diệu phản ứng mau lẹ, hắn tóm lấy cổ tay Vũ Đường ghìm xuống mặt nệm.

"Đây là cách mà mỹ nhân muốn hửm? Hảo? Ta thích."

----------

Gửi trước một chương mới thay cho lời cảm ơn đến nàng Tử Ngọc Tịch ạ!

Mai Nguyệt sẽ up bù chương cho mấy ngày nghĩ lễ, cảm ơn các thân ái đã yêu thích đề cử cho truyện!