***
Sáng hôm sau, trong Vương Phủ có bão.
Huyền Cảnh Dung ung dung ngồi uống tách trà, khuôn mặt lạnh băng không vội đáp lời.
Vũ Đường nóng lòng lặp lại một lần nữa: "Vương gia, xin ngài hãy lui ngày xuất phủ, hôm nay phong thủy không tốt."
Có chết cậu cũng phải can ngăn Huyền vương gặp vai chính thụ, cái nghiệt duyên này nên bóp chết ngay từ trong trứng nước tránh hậu họa về sau.
"A Đường, ngươi từ khi nào biết coi thuật tính số?" Huyền vương nhàn nhạt lên tiếng, hắn thật bất ngờ khi thấy ám vệ ngày thường kiệm lời ít nói, sai đâu làm đấy, nay lại lớn mật xen vào quyết định của chủ từ.
Đâm lao phải theo đến cùng, Vũ Đường bịa ra một câu chuyện hết sức thuyết phục: "Thuộc hạ may mắn được sư phụ chỉ bảo từ lúc chưa bước vào vương phủ, ông ấy rất giỏi tính toán kiếp mệnh đời người."
Tách trà nhẹ nhàng đặt xuống, Cánh tay Huyền Vương cố tình kéo ngã Vũ Đường ngồi lên trên đùi, hắn vươn ngón trỏ khều khều cằm cậu, đôi mắt đong đầy ý cười: "Vậy A Đường tính cho ta một quẻ, khi nào phủ ta sẽ có Vương Phi?"
Trái tim Vũ Đường bang bang nhảy loạn, chuyện quái gì đang xảy ra? Huyền vương sao lại nhằm vào cậu mà trêu ghẹo.
"Vương... vương gia."
Không chỉ dừng lại ở đó, Huyền vương đột nhiên ngậm lấy vành tai đang nóng đỏ khiến cho Vũ Đường giật thót tung chiêu phản vệ.
Giờ thì mặc xác hôm nay hắn có xuất phủ hay không, riêng cậu là phải trốn ra khỏi đây ngay lập tức, cốt truyện hố cha này không chân thật.
Huyền Cảnh Dung không đề phòng nên bị Vũ Đường đánh trúng một chưởng vào ngực, nhìn ám vệ nhảy lên nóc đình viện tẩu thoát, hắn đuổi đến trước sân ôm ngực rống giận: "A Đường, ngươi chạy không thoát đâu."
Trốn trong hẻm nhỏ, Vũ Đường thở không ra hơi, có võ công quả thật rất vi diệu nhưng hẵng còn chưa quen. Mới nãy vô ý không điều chỉnh được lực đạo, cậu đã đánh đại Boss một chưởng khá nặng.
"Thống ơi, ta chết chắc rồi."
Hệ thống: "Nếu cậu không mau đi cứu Chính Thụ thì mới là chết thật đó. Tại hồ Nhĩ Hải, độc tính sắp phát tác, Huyền vương bị cậu cản không cho xuất phủ, giờ lấy ai cứu y."
Chết mọe vụ này, Vũ Đường sờ thỏi bạc trên người chọn mua một con tuấn mã. Cậu cưỡi một mạch chạy đến nơi hệ thống thông báo.
Vừa ghìm lại dây cương, Vũ Đường ngắm nhìn thanh niên bạch y đang ngồi đầu mạn thuyền. Tóc y xõa dài tung bay, đôi tay mềm mại ảo diệu gảy khúc đàn tranh trong trẻo.
Tùm... tiếng đàn mất đi tiết tấu ré lên một tiếng, chủ nhân của nó đã bị ngã xuống nước.
Vũ Đường không còn cách nào phải nhảy xuống hồ cứu người, cậu kéo Chính Thụ trở lại mặt thuyền. Nhưng không ngờ, chỉ mới thời gian ngắn ngủi mà y đã bất tỉnh nhân sự. Cậu hoảng hốt đặt hai tay lên ngực ép tim, cắn răng bóp mũi y hô hấp nhân tạo cứu người.
Bên môi bị người khác đυ.ng chạm, Tư Nhiên khó chịu mà toàn thân lại cứng đờ, độc tính thỉnh thoảng phát tác báo hại y gặp nạn.
Vũ Đường không biết điều đó, cậu vẫn mải miết cứu người, đến khi hệ thống nhắc nhở mới ngớ người lau chùi nước bọt mép. Cậu trừng mắt dựng y ngồi dậy. Hai tay lột xiêm y kéo xuống, lộ ra tấm lưng trần trắng bóng, mềm như tơ lụa.
Cậu tò mò nhéo nhéo vài cái cảm thán: Chính Thụ có khác, làn da còn mịn đẹp hơn cả thiếu nữ.
Gió lạnh lùa qua, Tư Nhiên hận độc tố kìm hãm không thể đánh cho cái tên biếи ŧɦái kia một chưởng, bổn thế tử há để cho ngươi làm nhục.
Giây tiếp theo, y ngạc nhiên cảm nhận được dòng lưu chuyển ấm áp chạy vào kinh mạch, phá bỏ độc tố xâm hại, tạm thời giúp y lấy được các giác quan bình thường trở lại.
Thì ra không phải biếи ŧɦái mà là ân nhân cứu y một mạng.
Đôi tay Vũ Đường đặt sau lưng Chính Thụ run rẩy, cậu truyền công cho y nhưng bản thân chưa lĩnh hội được giống như nguyên chủ.
Sau một canh giờ, Vũ Đường kiệt sức, ngất đổ lên lưng vai Chính Thụ.
Tư Nhiên mở bừng mắt, y đẩy người ra xa, vội vàng chỉnh trang lại y phục. Xong xuôi mới xem xét tình hình cái tên vừa vô lễ động vào người mình.
Chà, hóa ra cũng là một đại mỹ nhân, bảo dưỡng thêm một chút thì làn da này đẹp phải biết. Y rút ra cây sáo tiêu bên sườn thổi một khúc, thuộc hạ ẩn núp hiện ra quỳ xuống: "Chủ tử có điều căn dặn."
"Chuẩn bị đi tới Hương Phường thực hiện như kế hoạch."
Ánh mắt y liếc nhìn Vũ Đường, đôi mi nhướn lên: "Ân công cũng đi theo ta đi, hôm nay sơ suất cho người lui xa, thật may vì gặp được ngươi."
Lơ mơ tỉnh dậy, Vũ Đường đã bị lột sạch y phục, cậu đang nằm trong dục trì rải đầy cánh hoa hồng, lại còn có hương sữa ngọt ngào hòa cùng hơi nước bay lên... trời đất ơi, nhìn sao cũng thấy giống như cách tắm của quý phi.
"Ai?"
Túm lấy cánh tay từ phía sau lưng vươn tới, Vũ Đường vật người nọ lộn một vòng lên cao rơi vào trong dục trì. Bọt nước tung tóe nổ bùm lên không trung, rào rào đổ xuống tạo ra một màn quỷ dị tràn đầy ái muội.
Tư Nhiên tiến lên, hai tay ôm cổ Vũ Đường nũng nịu: "Ân công thật hung dữ, Nhiên Nhiên sợ hãi."
Khuôn mặt yêu mị kề sát, Vũ Đường đỏ mặt nghiêng đầu tránh đi, cậu hoàn toàn tin tưởng, kịch bản hệ thống đưa cho đều là bản xuất lậu, người y nên câu dẫn là hoàng đế chứ không phải cậu.
"Công tử xin tự trọng, nam nam thụ thụ bất thân... ưm ưʍ... ngươi làm cái gì vậy?"
Bất ngờ bị Chính Thụ hôn, Vũ Đường nuốt lời đang dang dở đẩy y ra xa.
Tư Nhiên lại tiến lên, bàn tay vuốt ve khuôn mặt Vũ Đường: "Nhiên Nhiên bị ân công cướp hôn những 5 lần, giờ Nhiên Nhiên mới trả một cái thôi mà."
"Không... đó không phải hôn... với lại cho rồi cũng không cần trả, cáo từ..."
Định phi thân chạy trốn, cổ chân đã bị người bên dưới kéo lôi trở về, sóng nước lại một lần nữa bắn lên tung tóe.
Bàn tay Tư Nhiên đặt lên cơ ngực gọn gàng của Vũ Đường, y trượt một đường thẳng xuống, nắm lấy phân thân mềm mềm bên dưới, giọng ngả ngớn trêu chọc.
"Ân công định cứ như thế mà chạy ư? Thân hình này không tồi nha."
Khỏa thân cũng phải chạy, Vũ Đường đánh bay cái tay đang cầm con điểu của mình ra, xấu xa điểm huyệt Chính Thụ. Cậu không nương tay lột đồ y xuống, cướp xiêm y rồi co chân bỏ chạy ngay lập tức.
Tư Nhiên không giận, y nhìn theo bóng dáng Vũ Đường mà cảm thấy buồn cười, đây là người đầu tiên được y ve vãn mà không nổi lên du͙© vọиɠ, quả thật rất đặc biệt.
Mất một lúc mới giải huyệt thành công, Tư Nhiên vui vẻ tắm trong dục nước Vũ Đường mới sử dụng qua, ngón tay vân vê đôi môi còn lưu lại xúc cảm kì diệu, tiếc quá, lẽ ra phải nếm kĩ hơn mới phải.