***
Bệnh viện Quốc tế Life.
Khớp vai Cảnh Nghi Tiêu đã được chỉnh nắn bình thường, trên người cũng chỉ lưu vài vết trầy xước nho nhỏ. Hắn vẫn ngồi canh trước giường bệnh, quầng mắt xanh xao, lòng chua xót nhìn Vũ Đường còn đang hôn mê bất tỉnh, chính hắn là người hại cậu.
Sau hai ngày hồi sức, Vũ Đường bị sốc va đập cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cảnh Nghi Tiêu mừng rỡ cầm lấy bàn tay cậu áp má cọ cọ: "Sao em ngốc thế? Sao lại lao ra che chắn cho anh?"
"Anh không sao là tốt rồi." Vũ Đường thu tay, cậu nhắm mắt hít sâu một hơi khí lạnh. Không chỉ đầu mà toàn thân đều đau đớn, càng chấn động hơn khi cảm nhận được một bên cánh tay buốt nhói dị thường.
"Thống ca, tay ta... aaaaa... nó bị gãy... gãy rồi."
Hệ thống: "Ký chủ bình tĩnh, vết thương không quá nghiêm trọng, có thể hồi phục trong tương lai. Giờ báo cho cậu một tin cực sốc nè: hạnh phúc nam 2 full 100%, nam 1 đạt 98%... vui không? Vui không nào?"
Hạnh phúc của Khương Kiệt full 100% ư? Vũ Đường sững sờ không rõ lý do, nếu là Cảnh Nghi Tiêu full đầy hạnh phúc cậu còn dễ lý giải, cớ sao lại như vậy?
Hiểu được nỗi băn khoăn của ký chủ, hệ thống cũng thở dài: "Sinh vật loài người thật kỳ lạ, nhưng hạnh phúc cũng không phải sa sỉ khó kiếm, anh ta bảo vệ được người mình thích cũng là một loại hạnh phúc mãn nguyện."
Là như vậy sao? Chẳng lẽ anh ấy thật sự thích cậu. Chờ đã. Bảo vệ? Chợt nhớ lại hoàn cảnh lúc xảy ra tai nạn, Vũ Đường mở bừng mắt, thanh âm hoảng hốt: "Nghi Tiêu... Khương Kiệt... anh ấy... anh ấy có làm sao không?"
Nhắc đến Khương Kiệt, máu ghen của Cảnh Nghi Tiêu lại dâng lên, tuy anh ta là ân nhân cứu mạng của hai người nhưng thấy Vũ Đường quan tâm anh ta một cách thái quá, lòng hắn vẫn cực kì khó chịu.
"Không chết được."
"Giá trị hạnh phúc giảm xuống 90%, Ký chủ." Hệ thống nhắc nhở.
Vũ Đường bất mãn nghiến răng trừng mắt Cảnh Nghi Tiêu, tên khốn này, hi sinh cả mạng sống vì hắn còn chưa full cho cậu, nay còn thái độ khó chịu với ai hả?
"Đừng nhìn anh kiểu đó, anh cũng không vì cảm kích anh ta mà nhường em đi đâu? Em cũng đừng hòng tơ tưởng nghĩ về anh ta. Giờ Khương Kiệt cũng không nhớ em là ai nữa rồi."
Vươn cánh tay lành nặn túm lấy vạt áo Cảnh Nghi Tiêu, Vũ Đường run giọng nói lắp: "Anh ấy... anh ấy làm sao? Quên... quên em ư?"
Cúi thấp đầu hôn xuống, Cảnh Nghi Tiêu không muốn nghe thêm, hắn cắи ʍút̼ áp bách đối phương, biến đôi môi đang nhợt nhạt huyết sắc, thành một màu đỏ hồng ướŧ áŧ, hơi thở vẫn vờn quanh chóp mũi, giọng hắn trầm khàn buồn bã: "Đường Đường, anh yêu em, xin em đừng nghĩ về người đàn ông khác nữa có được không?"
"Em..."
"Quên hết tất cả đi, chúng ta cùng bắt đầu lại, em có thể đồng ý lấy anh không?"
Hệ thống: "Ký chủ, mau đồng ý đi, đồng ý xong chúng ta có thể rời đi ngay lập tức."
Rõ ràng rất mong chờ ngày này, nhưng sao trong tâm lại lưu luyến thế này, cậu vẫn muốn một lần nhìn thấy Khương Kiệt.
Hệ thống: "Sau khi đồng ý thoát khỏi thế giới, cậu sẽ có 4 tiếng để thay đổi quyết định đi hay ở. Xin nghĩ kĩ đừng bỏ qua cơ hội này."
Ánh mắt Vũ Đường nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy của Cảnh Nghi Tiêu, cậu dối lòng thốt ra: "Em đồng ý."
Tay với vào trong túi áo, lấy ra cặp nhẫn vàng, Cảnh Nghi Tiêu đeo lên ngón áp út cho Vũ Đường. Hắn thực sự hạnh phúc: "Đường Đường... Cảm ơn em. Anh yêu em!"
"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, thời gian đếm ngược bắt đầu."
Tận dụng chút thời gian cuối cùng, Vũ Đường năn nỉ Cảnh Nghi Tiêu cho phép cậu qua thăm phòng Khương Kiệt.
Ngồi trên xe lăn, hắn đẩy cậu đi tới phòng 304. Lúc nhìn thấy nam nhân bị quấn đầy băng vải, xung quanh chi chít vết thương lớn nhỏ, trái tim cậu đã khẽ run lên.
Đúng lúc điện thoại Cảnh Nghi Tiêu kêu, hắn bất đắc dĩ ra ngoài hành lang nghe máy.
Vũ Đường nghẹn ngào như sắp khóc, cậu run run đưa tay vuốt ve khuôn mặt đầy vết thương không nói lên lời.
Khương Kiệt bỗng mở mắt, anh mê man nhìn nam sinh trước mặt, thều thào nghi vấn: "Cậu... là ai?"
Hóa ra Cảnh Nghi Tiêu không có lừa cậu, anh ấy thực sự đã quên.
Quên rồi cũng tốt, Vũ Đường thu tay về, cậu giả vờ bình tĩnh: "Là đàn em khóa dưới của anh."
Cảnh Nghi Tiêu không dám để cậu trong đó quá lâu, hắn vội vàng cúp máy, vừa bước vào đã thấy hai người đang nhìn nhau, hắn bất an tiến lên: "Đường Đường, không còn sớm nữa, anh đưa em về lại phòng, đàn anh cũng nghỉ ngơi thật nhiều cho mau khỏe. Cảm ơn anh vì tất cả."
Khương Kiệt không đáp, từ lúc tỉnh lại anh chẳng nhận ra được ai, chỉ riêng cậu nam sinh này thấy sao cũng rất quen thuộc. Ánh mắt anh vương vấn nhìn theo bóng lưng trên xe lăn đang dần đi xa, mùi hương hoa nhài nhè nhẹ bay vào xoang mũi.
Còn 1 tiếng để đưa ra quyết định, Vũ Đường lại nghĩ đến chuyện khác: "Hệ thống, có cách nào giúp Khương Kiệt bình phục lại bình thường không?"
Cậu thật sự rất đau lòng, một người chói lóa như Khương Kiệt, nay lại bị hủy dung, mất trí nhớ, tàn nhẫn biết chừng nào.
"Có, nhưng đổi lại ở thế giới tiếp theo, cậu sẽ không có hỗ trợ nâng cấp, cậu chịu đổi sao?"
"Chỉ cần giúp được anh ấy, tôi tình nguyện đổi." Đời này chẳng muốn chịu ân tình của ai, Vũ Đường không tính hơn thiệt mà đồng ý giao dịch với hệ thống.
Thấy Vũ Đường mãi ngẩn ngơ như người mất hồn, Cảnh Nghi Tiêu vòng từ phía sau, cúi người xuống, tựa đầu lên vai cậu: "Đường Đường, em đang nghĩ gì?"
Thời gian tiếp tục đếm ngược, Vũ Đường thở dài, cậu nghiêng đầu chủ động trao cho Cảnh Nghi Tiêu một nụ hôn cuối cùng.
"Tôi chọn rời đi."
"Xác nhận thành công, bắt đầu truyền tống, 5, 4, 3, 2, 1."