Chạy tới bên bồn mở van nước, Vũ Đường còn không dám đặt tay lên chà cọ. Cậu để mặc cho dòng nước tự cuốn trôi đi những nhớp nháp tanh nồng, đến khi hiện ra lòng bàn tay hơi ửng đỏ, cậu mới dùng đến xà bông chà rửa thật sạch.
Tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, Vũ Đường rợn tóc gáy. Cậu nhìn xuyên qua tấm gương thấy rõ Khương Kiệt đang bước chân lại gần.
Giọng anh du dương câu thanh: “Bảo bối, em vẫn là thẹn thùng đáng yêu như thế, chúng ta từng thân mật hơn rất nhiều, em quên hết rồi sao?”
Hệ thống bị dọa sợ phát khóc: “Ký chủ… mau dừng tay.”
Vũ Đường xoay người, cục xà bông bay vèo đến trước mặt Khương Kiệt.
Một tay anh nhanh nhẹn bắt lấy, môi nhếch cong trêu ghẹo: “Bảo bối là đang nhắc nhở anh sao? Cưng yên tâm, anh có mang gen trơn, không cần dùng đến thứ này. Lần trước chẳng cần tới nó, chúng ta vẫn rất vui vẻ mà.”
Chân chính được lĩnh giáo người có miệng lưỡi lươn da^ʍ, chỉ nghe thôi cũng khiến hai má Vũ Đường nóng đỏ.
Nhận ra con sói đuôi to kia đang nhe răng thả thính, nếu cậu còn không đi mau kiểu gì cũng bị nó ăn thịt. Cậu rũ mi nhanh chân đi về phía cửa, ý đồ trốn thoát khỏi đây.
Kéo lại cổ tay Vũ Đường, Khương Kiệt vòng ôm cậu lăn vào lòng. Nụ hôn nồng cháy áp lên môi Vũ Đường, chiếc lưỡi vươn dài len lỏi đến từng ngóc ngách gai thịt mềm mại, mυ'ŧ mát nước mật nơi khoang miệng.
Sau một hồi bách chiến cùng xâm, tách ra đôi môi kéo theo sợi chỉ bạc, hai trán cụm vào nhau cùng thở ra luồng hơi nóng bỏng dồn dập.
Bị hôn đến mềm nhũn, Vũ Đường không thể phủ nhận: ở phương diện này, Khương Kiệt quả thực là một tay chơi lão luyện.
Không chỉ mỗi mình Vũ Đường có cảm giác, Khương Kiệt cũng thấy trái tim đập nhanh hơn mức bình thường. Anh chưa từng nghĩ: một quý công tử như mình, người muốn bò giường nhiều không đếm xuể, thế mà nay chỉ vì liếʍ láp chút hương thịt mà phải bày ra những chiêu trò biếи ŧɦái ngay tại nơi WC dơ dáy này.
“Đường Đường… em theo anh đi. Em muốn gì anh cũng có thể cho em, anh có rất nhiều tiền.”
Khương Kiệt nghĩ quá đơn giản, xưa nay anh chỉ gặp những thành phần như thế nên nghĩ ai cũng đều giống nhau. Đối với cậu, anh rất chân thành, anh tình nguyện hết mực đối đãi.
Nhưng anh nào biết: bản thân đã thích người ta lại ngu xuẩn không biết đường tỏ tình, còn dám đứng đó đưa ra điều kiện, tự ý cho rằng đủ hấp dẫn để thu giữ người về bên mình.
“Chát” Cái tát giòn tan vang lên xé nát không gian tĩnh mịch xung quanh.
Hệ thống cũng phải giật mình, nó im re không dám ngo ngoe nói tiếp, nó thầm oán tên nam chính ngu ngốc này, uổng công nó mất bao công sức mới thuyết phục được ký chủ quy thuận số phận, ăn tát cũng đáng đời.
Thật may là đúng giữa tiết học, khu WC gần như chẳng có ai qua lại, nếu một màn này để người khác chứng kiến thì ngay trong chiều nay thôi, Vũ Đường sẽ bị toàn trường tẩy chay, cạo đầu bôi vôi, là tội đồ to gan làm càn, dám giáng thẳng vào mặt đàn anh thần tượng của họ.
Vũ Đường tức không thở nổi, Khương Kiệt nghĩ cậu là loại người gì? Rõ ràng anh ta là kẻ xấu, lừa gạt cậu đến phòng ký túc giở trò đồϊ ҍạϊ , sáng sớm cũng không chịu trách nhiệm mà bỏ đi, nay còn huênh hoang ra điều kiện vũ nhục cậu.
“Anh – Cút – Ngay.” Cậu gằn giọng trừng mắt rống lớn.
Là kẻ trăng hoa nhưng lại không hiểu phong tình, về phương diện tình cảm Khương Kiệt không biết rõ, anh hoang mang ôm má ngước nhìn cậu: “Lời anh nói là thật lòng… em sao lại phản ứng như vậy?”
“Chát” Bên má còn lại cũng đáng thương chịu chung số phận.
Bàn tay Vũ Đường tức đến phát run chỉ thẳng mặt Khương Kiệt nói không lên lời: “Anh… anh… anh…”
Khương Kiệt hết kiên nhẫn, anh dang tay túm hai sườn eo Vũ Đường kéo xốc lại, lửa dục thêm lửa giận bốc cháy ngùn ngụt: “Dù muốn hay không, người anh đã chọn đừng hòng nghĩ đến việc trốn thoát. Em là của anh.”