Nam Chính Biến Thái Phải Lòng Ta

Quyển 1 - Chương 13: Vì Anh Thích Em (H+)

Bên eo Vũ Đường chỉ kịp quấn tạm một chiếc áo sơ mi mỏng, lượng vải ít ỏi che bớt được một phần nhỏ phía trước, cậu không hề biết, cái kiểu nửa kín nửa hở thế này lại càng dễ gợϊ ɖụ© cho đối phương.

Cảnh Nghi Tiêu nheo nheo ánh mắt nguy hiểm lại gần.

Môi vì khẩn trương mà sắp bị cắn nát, Vũ Đường hết cách. Cậu nhắm mắt lao nhanh về phía bức tường, đại não tự an ủi chính mình: không sợ, cùng lắm là chết quách cho xong.

Hệ thống kinh vía kịp thời nhảy ra, nó bất đắc dĩ tạo không gian ba chiều thay đổi phương hướng ký chủ nhắm vào. Suốt những năm làm nhiệm vụ, nó chưa từng gặp qua ký chủ nào liều mạng chán sống đến vậy.

L*иg ngực Cảnh Nghi Tiêu bỗng bị đυ.ng mạnh, bước chân vững trãi chỉ hơi nhích về sau một chút, hắn ngạc nhiên cười đùa: “Em tự động xà vào lòng tôi là có ý gì?”

Lúc va phải tấm thịt cứng cứng mềm mềm, Vũ Đường đã cảm thấy có gì đó sai sai, đến khi giọng nói của Cảnh Nghi Tiêu đột ngột phát ra ngay phía trên đỉnh đầu, cậu mới ý thức được hành động vừa rồi có bao nhiêu ngu xuẩn.

Vũ Đường nghiêng đầu nhìn lại bức tường bên kia, trong lòng xoắn xuýt nghi ngờ, rõ ràng cậu không có lao vào hắn, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

“Aaaa… thả tôi ra… buông… mau buông…”

Cậu bị Cảnh Nghi Tiêu bế vác trên vai, cánh mông tròn trịa vắt vẻo sát mặt, hắn liếʍ láp con mồi, cọ má lên làn da mịn màng hít hà hương thơm.

Nhận ra sắp bị đem trở lại phòng tắm, Vũ Đường hoảng sợ bấu chặt cánh cửa không buông.

Khóe môi Cảnh Nghi Tiêu nhếch cao, hắn thả cậu xuống, ôm người từ phía sau. Bàn tay xoa nắn trước hai núʍ ѵú, giọng thì thào ác ma: “Vũ Đường lại không nghe lời, có nên bị trừng phạt hay không?”

Bờ vai cậu run lên, cậu bất chấp tất cả bỏ mặc ngoài tai lời cảnh cáo, trong tình huống thế này thì có chết cậu cũng không muốn vào lại trong đó thêm lần nữa.

Giây tiếp theo, cánh tay Cảnh Nghi Tiêu đã di chuyển lướt lên bờ vai chạy dọc theo cánh tay Vũ Đường, động tác như rắn trườn bò quận lấy cổ tay, dùng ngón cái bấm vào huyệt Dương trì.

Các khớp run rẩy không còn sức bám trụ, bàn tay Vũ Đường nhanh chóng bị giật về, l*иg ngực rắn chắc phía sau trói chặt lấy cậu đẩy về trước gương phòng tắm.

Nhìn hai thân ảnh da thịt cận kề, Vũ Đường đỏ mặt nhắm mắt, nó khiến cậu run rẩy khó chấp nhận.

Nhưng Cảnh Nghi Tiêu lại không để cho cậu được như ý nguyện, hắn ép cậu mở mắt. Nếu dám nhắm lại, hắn sẵn sàng một ngụm cắn xuống sau gáy, hành động như dã thú săn bắt con mồi, nắm được điểm chết của đối phương mà uy hϊếp.

Chiếc áo bên hông Vũ Đường không bị gỡ xuống, hắn kéo tà áo cài lên một nửa, vừa đủ hiện ra một phần cảnh xuân kiều diễm.

Trong con ngươi ngập tràn u ám. Hắn lướt nhìn trên làn da trắng mềm, lòng sinh oán hận, nếu như những vết nhơ bẩn kia không tồn tại thì sẽ hoàn hảo biết bao nhiêu.

Chân Vũ Đường thật muốn nhũn ra, trong kí ức của nguyên chủ, cậu chưa từng nhìn thấy một Cảnh Nghi Tiêu như thế.

Cậu nghẹn ngào: “Nghi Tiêu, tại sao vậy?”

Động tác cắи ʍút̼ bỗng dừng lại, hai tay hắn ôm siết Vũ Đường chặt hơn, giọng hơi trầm xuống: “Vì anh thích em.”

Cảnh Nghi Tiêu xoay người Vũ Đường lại, hôn xuống.

Nụ hôn như vũ bão cắn nuốt mật ngọt, cánh tay hắn nhích xuống hai bên cánh mông cậu nắn bóp, ngón trỏ bên phải đi trên nếp kẽ dò xuống huyệt khẩu, đâm vào.

“ưm… ư ư…”

Nhục huyệt vừa bị Khương Kiệt khai phá, nó mẫn cảm hơn bình thường, không những không bài xích mà còn hưng phấn đón nhận, chẳng mấy chốc đã nuốt trọn toàn bộ ba khấc ngón tay đi vào co bóp.

Nhận được tín hiệu, Cảnh Nghi Tiêu đảo đều thớ thịt mềm bên trong, hắn đâm thọc nhiều ngón chen vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ dịch tràng tiết ra.

Đôi môi hắn quyến luyến rời đến bên tai Vũ Đường thều thào: “Đường Đường, cho anh nhé.”

Hơi thở cậu có chút mê loạn, nhưng vẫn nghe ra ý tứ của hắn. Cậu lắc đầu: “Xin cậu… aaaaaa… hức…”

Không cần đợi câu trả lời, Cảnh Nghi Tiêu ôm một chân cậu gác lên xương hông, dươиɠ ѵậŧ nhấp nhấp vài cái dò tìm đường đi vào.

Bên trong huyệt động ấm nóng ướŧ áŧ nhưng hắn lại không vui sướиɠ, hắn không vội thao cúc hoa non mềm mà dừng lại lau nước mắt cho Vũ Đường.

Hắn đau lòng ngắm nhìn khuôn mặt thư sinh xinh đẹp của cậu, vừa giận vừa thương, nếu để hắn biết người đó là ai, hắn tuyệt đối không tha cho kẻ đó.

“Đường Đường… anh không muốn ép em nhưng anh nhất định phải giúp em tẩy rửa sạch sẽ… anh sẽ nhẹ nhàng.”

Cảnh Nghi Tiêu hôn khóe mắt Vũ Đường, hắn bắt đầu đẩy một chút qυყ đầυ vào cửa huyệt.

Bàn tay Vũ Đường ôm chặt lấy cổ hắn, móng tay đã cắm vào da thịt hằn lên vết cào đỏ, cậu vừa xấu hổ vừa giận dữ. Như thế này mà nói không ép thì phải như thế nào mới gọi là ép?

Cố nhịn lại đau rát nơi hậu vị,Vũ Đường kêu gọi hệ thống, giọng ủy khuất cương quyết: “Tôi từ bỏ… tôi không làm được… huhu… một kẻ xâm hại đã nhục nhã lắm rồi… tôi không chấp nhận nổi…”

Bình thường hệ thống sẽ ngạo kiều bơ đẹp ký chủ nhưng ban nãy, nó đã chứng kiến một màn đập đầu tự sát, nó cũng mở lòng an ủi: “Nhưng Cảnh Nghi Tiêu mới là nam chính số 1, hắn là trung tâm của thế giới, cậu không thể vì một lần lăn giường với nam 2 mà mất đi quyền sống sót được, sau này không quan tâm anh ta nữa là được.”

“Đường Đường… Đường Đường…”

Cảnh Nghi Tiêu từ tức giận chuyển sang hốt hoảng, Vũ Đường tự dưng thờ thẫn khóc như mưa, có phải hắn đã làm đau cậu rồi không?

“Xin… xin lỗi… vì em làm anh tức giận, nếu em không muốn, chúng ta không làm nữa, được không?”

Lời của hệ thống đã lay động Vũ Đường, đôi mắt ướt đỏ ngước nhìn Cảnh Nghi Tiêu, cậu nghiến răng thầm oán trong lòng: Là tôi thiếu nợ anh, bán thân xong sẽ cuốn xéo khỏi cái thế giới rối tung mù này ngay lập tức.

Nghĩ là làm, vòng tay Vũ Đường kéo cổ Cảnh Nghi Tiêu thấp xuống, chủ động hôn lên, hôm nay cậu nhất định phải kéo giá trị hạnh phúc của nam chủ tăng lên.

Môi lưỡi hai người múa lượn dây dưa, Cảnh Nghi Tiêu vui sướиɠ đẩy cậu về phía vòi sen bật nước, dòng nước xối xuống đỉnh đầu hai người giống như cơn mưa ngày trước, hắn đã tỏ tình với cậu.

Giọng Cảnh Nghi Tiêu trầm ấm: “Vũ Đường, nhận lời làm bạn trai anh nhé?”