Đôi mắt Vũ Đường mở lớn, hơi thở ấm nóng bên tai khiến cho cậu rùng mình. Cậu cố gắng ra vẻ bình tĩnh, hai tay chống lên ngực Khương Kiệt mong muốn đẩy được người ra.
Thanh âm Vũ Đường có chút run rẩy: “Đàn anh… anh nói gì vậy, đừng… đừng dựa gần em như thế?”
Môi Khương Kiệt cong lên, anh hiện rõ bộ mặt lưu manh ngả ngớn, đâu còn dáng vẻ giả tạo ôn nhu như vừa nãy. Rút một tay về, anh đưa ngón trỏ khều khều cằm, nâng mặt cậu lên.
“Không hiểu sao? Vậy hãy để anh đây làm cho cưng hiểu nhé!”
Nghiêng sườn mặt cúi xuống, hành động rõ ràng muốn hôn lên đôi môi.
Vũ Đường hoảng sợ, luống cuống nâng đầu gối thúc mạnh vào bụng đối phương không thành.
Cánh tay Khương Kiệt phản xạ nhanh chóng túm lại chiếc chân hư đốn, giọng khàn trầm vô lại: “Nóng vội đến thế sao? Cho cưng tất.”
Nụ hôn mạnh bạo hung hăng cắn nuốt, bàn tay đang giữ chân Vũ Đường nâng cao lên, Khương Kiệt xoay ngược lại đẩy cậu ngã xuống sàn nhà.
“Ưm… ưm… buô…ng…” Vũ Đường điên cuồng giãy giụa. Ngón tay cuộn thành nắm đập loạn tấm lưng anh.
Lực của vật nhỏ dưới thân không có tác dụng với Khương Kiệt, nó còn như gãi ngứa mang lại tình thú hưng phấn hơn cả trước.
Lưỡi Khương Kiệt giảo hoạt xoắn chặt lấy thịt lưỡi đang cố rụt về sâu, Vũ Đường càng trốn, anh càng bá đạo truy đuổi, dây dưa quấn quýt, chen ra từng ngóc ngách kẽ răng.
Nếu còn tiếp tục thì Vũ Đường sẽ điên thật mất, nhiều lần cắn trả đều hụt hẫng không thành, Khương Kiệt rất thành thạo đề phòng, có lúc còn hồ ly tinh đùa bỡn cậu há cơ hàm mở rộng.
Chẳng còn cách nào, cậu đành nhẫn nhịn hùa theo, phải để anh ta thả lỏng cảnh giác mới có cơ hội bỏ chạy.
Được đáp trả, Khương Kiệt ôn nhu hơn rất nhiều, động tác hôn môi cũng từ từ chậm lại, hai đầu lưỡi cùng duỗi thẳng đỉnh chóp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu dây thần kinh đối phương tê dại.
Thật không nghĩ tới, chỉ mới hôn môi mà cũng có thể sướиɠ đến vậy!
Chớp cơ hội Khương Kiệt mất cảnh giác, Vũ Đường cắn sượt đầu lưỡi anh chảy máu, cậu mau chóng đẩy người sang một bên, chân bị hôn đến mềm, không tài nào đứng nổi, cậu đành bất chấp bò trên sàn nhà, suy nghĩ lúc này chỉ có một: mau trốn ra khỏi đây.
“A…” Khương Kiệt thất thần hưởng thụ liền bị Vũ Đường lừa gạt cắn đau, muốn chạy thoát sao? Mơ tưởng...
Khóe miệng Khương Kiệt dính máu, anh xoay người nằm úp chống nâng nửa người, vệt máu đỏ tươi được cánh tay quệt ngang gạt bỏ. Đôi mắt nóng rực ở phía sau nhìn chằm chằm Vũ Đường đang run rẩy bò nhổm, hình ảnh ấy có bao nhiêu da^ʍ mỹ sắc loạn.
Áo sơ mi trên người Vũ Đường vì động tác bò mà rũ xuống, cả một khoảng ngực trần trụi hiện ra trước mắt Khương Kiệt. Anh duỗi lưỡi liếʍ môi, xuyên qua kẽ háng có thể nhìn thấy chiếc bụng nhỏ phằng lì xinh đẹp, cặp mông tròn vểnh nhấp nhô kɧıêυ ҡɧí©ɧ vật dưới thân mau mau đi lên chà đạp nó.
Khương Kiệt cũng nhổm người bò đuổi theo sau, cánh tay duỗi ra bắt lấy cổ chân Vũ Đường kéo về.
Làn da Vũ Đường thật khác xa các đám mày râu thông thường, nó trắng mịn nhẵn nhụi chẳng có lấy một cọng lông nam tính. Anh cười nhẹ, đôi môi phủ lên mắt cá chân nuột nà rồi một đường lưỡi liếʍ dọc lên tận bắp đùi cậu.
Cơ thể Vũ Đường đổ sụp áp sát nền gỗ, sống lưng tê rần xông lên đại não, nam chính ở thế giới này điên hết cả rồi, cậu là nam sinh, là nam sinh mà.
Bỗng cả người bị lật ngửa lên, Vũ Đường còn đang thất thần nhìn ánh đèn lung linh trên đỉnh trần nhà, thì bị kɧoáı ©ảʍ ập tới mang thần trí kéo trở về. Cậu vội nâng tay cố sức ngăn lại đỉnh đầu Khương Kiệt, anh ta… anh ta mυ'ŧ vυ' cậu… aaaaa.
Đầu nhũ hoa nho nhỏ được âu yếm lấy lòng, chẳng mấy chốc đã sưng đỏ dựng thẳng lên. Trước khi buông tha, Khương Kiệt còn liếʍ vòng tròn trêu chọc. Còn muốn tiến tiếp lên cao thì bị vướng ngay đoạn áo được sốc cuộn chưa có thời gian cởi ra.
Ánh mắt Khương Kiệt hiện rõ du͙© vọиɠ, Vũ Đường sống chết túm lại chiếc áo lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng mà đàn anh… xin… xin anh tha cho em… em… em không muốn.”
Buông tha theo ý của Vũ Đường, Khương Kiệt tiến sát lại gần khuôn mặt đáng thương hề hề thút thít.
Anh liếʍ lên khóe mắt ửng đỏ, thì thầm vào lỗ tai dụ dỗ: “Ngoan… thả lỏng… anh sẽ làm cho em sướиɠ… tin anh.”
Lời nói ôn nhu nhưng hành động ngược lại rất thô bạo, không cho phép Vũ Đường từ chối.
Lật úp người lại, bàn tay anh giật phăng chiếc qυầи ɭóŧ bên dưới, bờ môi tiếp tục hôn dọc theo sống lưng, vô thức làm ra nhiều vết tích yêu thương ám muội.
Đưa vài ngón tay vào miệng Vũ Đường, thấm chút nước miếng ẩm ướt, Khương Kiệt di đến hậu vị khô khốc, xoa nhẹ nếp cúc rồi từ từ đẩy vào bên trong.
“Đừng… không muốn… đi ra ngoài… hộc… hộc… mau cút đi…”
Vũ Đường đưa tay ra sau giữ lại, liền bị bắt lấy khóa còng phía sau.
Từ một ngón Khương Kiệt chen thêm một ngón nữa đi vào, môi lưỡi hôn lên rái tai nhạy cảm, cười khẽ: “Vũ Đường thật là thơm... để cho đàn anh yêu thương em đi.”
Cảm nhận được dịch tràng đã có dấu hiệu tiết ra, anh dứt khoát đưa cả 4 ngón vào trong, ra tăng lực đạo khuếch động mạnh mẽ hơn.
Hơi thở Vũ Đường hổn hển thở dốc, đầu ngón tay xa lạ vô tình chạm đúng điểm mẫn cảm bên trong khiến cho tứ chi tê dại, nó đột ngột xông lên kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt chưa từng có.
Hậu vị đang được lấp đầy bỗng trở về chống rỗng, Khương Kiệt đã chịu buông tha cho cậu, lý trí thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng cơ thể lại xuất hiện cảm giác hụt hẫng ngứa ngáy khác thường.
Tiếng xột xoạt vang lên sau lưng, Vũ Đường cố gắng nâng người xoay lại, con ngươi co rút trợn tròn, thân thể vô thức chống tay về sau lui lại: “Anh… anh… anh muốn làm cái gì?”