“Từ từ, tôi có thể tự đi, cậu đừng kéo nhanh như vậy.” Vũ Đường ghìm lại bước chân, cậu vừa vận động mạnh vẫn còn đang rất mệt, tuy về phòng chỉ cần leo 1 tầng lầu nhưng cậu thở đã không nổi nữa rồi, còn bị kéo đi xồng xộc sức đâu mà leo lên được.
“A… cậu làm gì?” Vũ Đường hốt hoảng khi chân không còn tiếp đất.
Cảnh Nghi Tiêu không còn kiên nhẫn, hắn bế Vũ Đường trên tay, bước chân hắn vững trãi từng bước giẫm lên bậc cầu thang. Hắn hơi trầm giọng: “Cậu đừng có lộn xộn, ngã cả hai bây giờ.”
Đến cửa phòng, Cảnh Nghi Tiêu vẫn không muốn thả người, hắn nhấc một chân lên gối đỡ hông Vũ Đường, một tay được tự do lục tìm thẻ từ quẹt mở khóa.
Bao nhiêu năm mặt mũi đời giai của Vũ Đường đã mất sạch, nếu có người nhìn thấy cậu không biết phải cắm mặt vào đâu cho bớt xấu hổ, rõ ràng là một thằng con trai bình thường khỏe mạnh lại bị coi là yếu ớt để cho một đứa con trai khác bế như công chúa trên tay.
Vừa được thả xuống, Vũ Đường trừng mắt cảnh cáo: “Lần sau cậu còn như vậy tôi sẽ không khách khí cắn chết cậu đâu, tôi đi tắm trước.”
Tay Vũ Đường nhanh chóng mở tủ, cậu lấy ra bộ đồ sạch sẽ đem vào bên trong, cậu vẫn rất giận Cảnh Nghi Tiêu nên không nể nang nhường nhịn mà sử dụng nhà tắm trước.
Khóe môi Cảnh Nghi Tiêu không động, nhưng đuôi mày đã xếch lên cao hứng thú nhìn theo, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: chỉ cắn thôi thì đủ sao được.
Lát sau, Cảnh Nghi Tiêu quyết định đi đến bên nhà tắm, căn phòng ký túc này là do hắn tự chọn, hắn chỉ cho phép một mình Vũ Đường ở chung nên cũng không có yêu cầu lắp khóa bên trong, bàn tay hắn không lễ tiết đưa lên vặn mở.
“Cạch”
Tiếng mở cửa làm kinh động đến Vũ Đường, cậu giật mình hét lớn: “Cảnh Nghi Tiêu, tôi còn chưa có xong, cậu vào đây làm cái quái gì?”
Bờ vai Cảnh Nghi Tiêu khẽ nhún, hắn bình thản bước vào: “Tôi mắc tiểu không chờ lâu được, cùng là đàn ông với nhau sao cậu phải căng thẳng như vậy?”
Trông bản mặt đẹp trai sáng sủa thế kia mà lễ tiết tối thiểu còn không biết, Vũ Đường hận nghiến răng, người cậu đang dính đầy xà bông nên không thể quấn khăn lại, nhưng cũng không thể tiếp tục xoa nắn tắm tát trước mặt hắn ta được, cậu rít chặt hàm từng chữ chen ra: “Giải quyết nhanh rồi đi ra ngoài ngay lập tức.”
“Bốp”
Cơ thể Vũ Đường phút chốc cứng đờ, CMN nam chính biếи ŧɦái này dám bóp mông cậu.
Trước khi Vũ Đường nổi giận, Cảnh Nghi Tiêu nhanh tay xoa nắn mảng thịt mông mềm mại đàn hồi rồi vờ gạt chút bọt sữa tắm đưa tay lên ngửi ngửi: “Vũ Đường… cậu dùng sữa tắm của tôi à?”
Từ tức hộc máu, Vũ Đường lại như hóa đá rạn ra trăm vết nứt xấu hổ, hóa ra là hiểu lầm, cậu lí nhí: “Xin lỗi, tôi lấy lộn chai.”
“Không sao, tôi chỉ tiện hỏi thôi.” Cảnh Nghi Tiêu ra vẻ điềm tĩnh tự nhiên, hắn đi đến bên bồn cầu mở khóa quần lôi con điểu đã sưng to đầy gân guốc, thay vì đi tiểu, hắn cố ghìm hơi thở mà đưa tay chà cọ tăng tốc.
Vũ Đường phía sau không phát hiện, chỉ nghĩ Cảnh Nghi Tiêu đang giải quyết sinh lý cá nhân bình thường, cậu cũng thả lỏng vặn vòi sen tiếp tục tắm rửa, cùng là con trai, cậu nghĩ quá nhiều rồi.
Ánh mắt Cảnh Nghi Tiêu đỏ rực, hắn liếc xéo chiếc gương phản chiếu trong góc phòng, mọi động tác của Vũ Đường đều bị rơi vào mắt hắn. Khi cánh tay Vũ Đường lướt cọ phần nhũ hoa nho nhỏ nhô cao hắn đã cố sức tăng tốc để xoa dịu phân thân, hắn liếʍ bờ môi như chính đang trực tiếp liếʍ lên hai điểm phấn lộn đó của Vũ Đường.
Chỉ tưởng tượng đã phấn khích cực hạn, Vũ Đường bỗng dưng di chuyển đưa tay dùng hai ngón lướt xoa ở kẽ mông cong, Cảnh Nghi Tiêu hầm hừ phóng thích một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy xuống bồn cầu.
Nghe tiếng thở lạ, Vũ Đường nhíu mi: “Cậu còn chưa xong sao?”
Giọng Cảnh Nghi Tiêu khàn đạc: “xong rồi đây.” Hắn vội vàng rửa tay rồi đi ra khỏi phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, Cảnh Nghi Tiêu chạy ngay đến bên tủ lạnh lấy ra một ly nước đá tu ừng ực, hắn không nghĩ một năm ở cùng Vũ Đường đều rất bình thường vậy mà hôm nay hắn lại nhất kiến chung tình với nụ cười của cậu ấy, có phải hắn đã say mê cậu đến mức biếи ŧɦái rồi không?