Thế giới thứ nhất: Thanh Xuân Vườn Trường
Sau khi chết đi, Vũ Đường vô tình nhặt được một hệ thống S2C8, nhiệm vụ của cậu là thay thế nguyên chủ hoàn thành nốt cốt truyện, dẫn dắt nam chính không lâm vào hắc hóa để các thế giới không bị sụp đổ.
Hoàn thành nhiệm vụ, Vũ Đường có thể lựa chọn dừng chân ở bất kỳ thế giới nào mà cậu cảm thấy mong muốn nhất, nếu thất bại cậu sẽ mãi mãi du tẩu là một linh hồn khuyết thiếu bơ vơ không thể đi đầu thai.
Hệ thống: “Ký chủ, cậu đã sẵn sàng chưa?”
Cặp mày Giang Vũ Đường nhíu chặt: “Có thể cho ta biết nguyên do tại sao linh hồn này lại bị khuyết thiếu không?”
Hệ thống thật muốn thở dài: “Từ lúc xảy ra tai nạn, ba hồn bảy vía của ký chủ trong mấy năm thực vật không được kiểm soát, khi cậu chết đi đã mất 3 phách hồn thể, tôi giúp cậu đi chọn thế giới mới cũng rất có lời mà, hợp thì ở lại, không hợp có thể chuyển sang thế giới tiếp theo.”
Nghe hệ thống nói rất có lý, cuộc giao dịch này không hề lỗ, giúp nó tu bổ thế giới đổi lại cậu được chọn một cuộc sống mới đúng ý nhất, phúc lợi này mấy ai có chứ?
Vũ Đường hít sâu một hơi nhắm mắt: “Bắt đầu đi.”
Hệ thống: “Tít… tít… bắt đầu truyền thống.”
***
Xung quanh , tiếng cười đùa vang lên nhức óc, Vũ Đường từ từ mở mắt. Cậu đang trong tư thế nằm gục trên mặt bàn, hai tay khoanh lại làm đệm gối.
Trái bóng tròn đập bình bịch xóc nảy lăn đến bên chân, Vũ Đường nghi hoặc vùng ngay người dậy, cậu đứng thẳng đảo mắt xung quanh.
Hệ thống kịp thời lên tiếng: “Ký chủ, để không làm khó cậu, chủ thần thiết lập nhân vật ở mỗi thế giới xuyên vào đều trùng tên với cậu. Cậu phải thay các nguyên chủ hoàn thành nốt cốt truyện, thế giới thứ nhất là thanh xuân vườn trường. Để tôi truyền tải nội dung cốt truyện cho cậu.”
Cơn đau đầu đột ngột ập tới, Vũ Đường chống hai tay lên bàn thở hổn hển, cậu âm thầm nghiến răng oán trách hệ thống vô lương tâm không đợi cậu kịp thích nghi trước đã.
“Vũ Đường… Vũ Đường… cậu sao vậy?”
Trán Vũ Đường lấm tấm mồ hôi lạnh, sau một hồi dung nhập trí nhớ của nguyên chủ và cốt truyện, cậu nghiêng nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, tiếp đó mới ngẩng mặt lên.
À… ra đây là Cảnh Nghi Tiêu, bạn cùng phòng ký túc xá với nguyên chủ.
Hai người quen nhau khi mới nhập học năm nhất trường Đại Học S, hắn cũng là nam chính của bộ tiểu thuyết đầy xô máu chó này.
Cảnh Nghi Tiêu là cháu trai đích tôn của Cảnh Nghi Sơn, gia thế Cảnh Nghi không chỉ giàu có mà còn rất quyền thế. Ông nội hắn ta là Tổng tư lệnh đứng đầu bộ quân đội chính trị, cha thì là chủ tịch tập đoàn JC đứng đầu ngành vàng bạc đá quý cả nước.
Thế nhưng Cảnh Nghi Tiêu lại không muốn bị phân biệt quá lớn, hắn giấu giếm thân phận giả nghèo giả khổ đến đây nhập học, tình cờ được nguyên chủ giúp đỡ nên đã kết nghĩa anh em tình thâm cho tới khi nữ chính xuất hiện.
Hiện tại Nguyên chủ đang là sinh viên năm hai, nữ chính chuẩn bị nhập học năm thứ nhất, đúng lịch sẽ là ngày mai làm thủ tục đến trường. Nguyên chủ cùng Cảnh Nghi Tiêu trong đội tình nguyện hôm ấy vì một cơn mưa rào mà phải lòng nữ chính.
Kể từ đó anh nắm đấm, em cùi trỏ mà trở mặt coi nhau như tình địch.
Thấy Vũ Đường cứ ngơ ngác không lên tiếng, Cảnh Nghi Tiêu áp cả bàn tay lên trán đối phương lo lắng: “Lạnh quá! Cậu bị ốm rồi.”
Âm thanh trầm ổn vang lên lay tỉnh Vũ Đường ra khỏi suy nghĩ, cậu cười tươi trấn an: “Tôi không sao đâu, cậu đừng lo.”
Nụ cười xán lạn như ánh dương rực rỡ, Cảnh Nghi Tiêu đang ở khoảng cách gần không tự chủ được mà nhìn chằm chằm cánh môi hồng hào đang mấp máy, đây là lần đầu tiên hắn bắt gặp Vũ Đường cười.
Bị nằm thực vật nhiều năm mới chết, Vũ Đường vui vẻ tràn ngập nhiệt huyết hơn hẳn người thường, trái ngược với nguyên chủ tính cách u ám, phải lòng nữ chính mà sẵn sàng trở thành pháo hôi ác độc.
Lại đến lượt Cảnh Nghi Tiêu im lặng, Vũ Đường cúi xuống nhặt trái bóng bên chân, tay đập vai hắn rồi xoay tròn trái bóng: “Đá banh không? Giờ giải lao vận động một chút đi.”
Hôm nay Vũ Đường rất khác, năng động nhiệt tình lại hay nói hay cười, Cảnh Nghi Tiêu cũng không phản bác, hắn khoác vai cậu cùng nhau ra ngoài sân bóng.
Trước khi ra sân, hai người vào phòng thay đồ thể thao, mọi khi Vũ Đường chỉ ngồi dưới khán đài xem hắn vận động, nay bỗng nhiên cùng chen chúc trong căn phòng nhỏ lại khiến Cảnh Nghi Tiêu có chút vi diệu.
Lúc thay đồ, cánh tay Cảnh Nghi Tiêu bỗng dưng khựng lại, áo mới được kéo lên ngang tầm không cởi ra nữa. Hắn dừng lại để ngắm nhìn tấm lưng trần bóng loáng ngay chính diện tầm mắt.
Con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm nơi xương cánh bướm mảnh dẻ cân xứng, môi mỏng mím càng chặt, hắn trắng trợn di chuyển ánh mắt lướt trên dọc sống lưng thẳng tắp, ghim chặt lại ở vòng eo thon thả kia.
Lòng cực kì hoài nghi: Vũ Đường thật sự biết thể thao sao? Nhìn sao cũng có vẻ rất yếu đuối.
Không cảm nhận được tầm mắt phía sau đang nhìn mình soi xét, Vũ Đường mặc xong áo còn rất tự nhiên cởϊ qυầи tây ra móc sang một bên, bàn chân hơi kiễng với chiếc quần sooc đen vắt trên xà cao.
Hầu kết Cảnh Nghi Tiêu khẽ động, nuốt ực nước miếng nhìn cặp mông tròn vểnh gắn liền đôi chân thon dài trắng muốt.
Hắn tiến lên vài bước áp sát phía sau, một tay vòng qua eo bụng Vũ Đường, một tay với theo đường tay cậu đang đưa lên lấy chiếc quần đó xuống, giọng nói khàn khàn: “Để tôi giúp.”
Bên tai Vũ Đường ngứa nóng, cậu giật lại quần sooc trên tay Cảnh Nghi Tiêu mặc vội vàng rồi trừng mắt: “Tôi có thấp hơn cậu thì vẫn có thể tự lấy được, lần sau không cần cậu giúp như vậy.”
Khuôn mặt Vũ Đường đã đỏ ửng, đôi mắt đào hoa ném ra mị nhãn cảnh cáo lại giống như mèo xù lông bị dẫm phải đuôi.
Càng nhìn, tâm can Cảnh Nghi Tiêu càng ngứa ngáy. Hắn híp mắt nhìn theo bóng lưng đang chạy trối chết kia, khóe môi cong lên, vươn chiếc lưỡi duỗi ra liếʍ láp kẽ răng. “Vũ Đường… A… Vũ Đường.”