Mệnh Công Chúa

Chương 36


Sau khi Hoắc Triều nhìn tin nhắn WeChat Thư Nhĩ gửi, điều đầu tiên nghĩ đến là, vậy còn anh thì sao?

Vừa nghĩ tới sau khi Thư Nhĩ trở lại nhà họ Thư, có khả năng sẽ không thể chú ý đến anh, anh có chút buồn bã, mất mát.

Hoắc Triều dùng sức day mi tâm, nhịn xuống cảm giác quỷ dị trong lòng. Chẳng lẽ anh bị hành đến nghiện rồi?

Anh cảm thấy có chút nhức đầu, không nhịn được, cuối cùng vẫn gửi cuộc gọi video cho Thư Nhĩ.

TLúc Thư Nhĩ nhận được cuộc gọi video của Hoắc Triều, cô đã trở về phòng rồi, phía sau vẫn còn hai cái đuôi nhỏ đi theo là Thư Nhu và Thư Á.

Cha mẹ Thư* vẫn còn bày ra bộ dạng chưa phản ứng kịp như cũ, ngơ ngác ở trong phòng khách.

Không nhắc tới chuyện kiện tụng với bọn họ là sự nhân từ cuối cùng của Thư Nhĩ dành cho bọn họ rồi.

Đương nhiên, phần nhân từ này vẫn nhìn vào bà nội nuôi lớn nguyên chủ, cùng với mặt mũi Thư Á - người đem thông tin ôm nhầm này tiết lộ cho cô, bằng không tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng chuyện vợ chồng họ Thư* cố ý ôm nhầm.

Thư Nhĩ thấy Hoắc Triều gửi cuộc gọi video qua, thuận tay ấn nghe.

Hoắc Triều xoa huyệt thái dương, “Em đừng làm càn.”

Cô mới vào nhà họ Thư, cả người và việc đều không quen thuộc, dù sao cũng nên khiêm tốn một chút đúng không? Tất nhiên, anh cũng không phải có ý bảo Thư Nhĩ có tủi thân thì nín nhịn, chỉ hy vọng cô đừng chủ động gây sự. Nếu như gây chuyện rồi, đến lúc đó cô ngoài tầm tay anh, cô chịu thiệt thì phải làm sao?

Thư Nhĩ còn chưa kịp trả lời, Thư Nhu bên cạnh đã chủ động nói, “Hoắc đại ca, vừa rồi sức chiến đấu của em hai rất mạnh, khiến đôi vợ chồng kia oán hận á khẩu không nói lên lời.”

Thư Á ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.

Thư Nhĩ giống như tướng quân thắng ngay trận đầu, được người khác nhiệt tình và sùng bái vây quanh ở giữa.

Hoắc Triều: …

Một thời gian không gặp, trái lại anh không nghĩ tới cô và chị em gái đều ở chung tốt như vậy.

Thư Nhu không giữ được lời nói, bùm bùm kể hết chuyện xảy ra vừa rồi, cuối cùng, chị ta còn chưa thỏa mãn không quên nói một câu, “Ngay cả cậu còn phải khuất phục em hai, chẳng lẽ sẽ còn sợ đám người nhà họ Thư sao?”

Hoắc Triều: …

Anh miễn cưỡng coi câu này là Thư Nhu khen ngợi Thư Nhĩ.

Xung quanh có người, Hoắc Triều cũng không nói tiện quá nhiều chỉ nói có chuyện gì thì tìm anh.

Sau khi cúp điện thoại, Thư Nhu vội vàng ở một bên đánh bài tình thân, “Em hai, chị thật sự coi em là em hai, ngay từ đầu mặc dù giữa chúng ta có chút không vui, nhưng nói hết ra thì tốt rồi, sau này nếu như em cần chị giúp một tay, ví dụ như giúp em mắng người, em cứ việc tìm chị, chửi đổng chị không ngại.”

Thư Á cũng ở bên cạnh biểu hiện lòng thành, “Chị hai, nếu như chị ở nhà họ Thư sống không vui vẻ, chị có thể tìm em tâm sự.”

Mặc dù thời gian Thư Nhĩ xuyên sách không lâu, nhưng giờ khắc này, cô vẫn cảm giác được sự thật lòng của Thư Nhu và Thư Á. Mặc dù Thư Nhu hơi ra vẻ ta đây, ngay từ đầu giống như là một nhân vật phản diện, nhưng thực ra chị ta không xấu xa như vậy, về phần Thư Á, vậy thì càng không cần phải nói.

Thư Nhĩ nhớ kỹ phần thiện ý này.

Sau kỳ thi tháng chính là thời gian nghỉ Quốc khánh đằng đẵng.

Ngày thứ hai kỳ nghỉ Quốc Khánh, bố mẹ Thư mang theo Thư Nhĩ* tới cửa.

Khoảnh khắc mẹ Thư* nhìn thấy Thư Nhĩ*, nước mắt không cầm được tràn mi rơi xuống, “Bé con… Bé con…”

Ngay cả miệng Cha Thư* cũng run rẩy, không nói được thành câu.

Thư Nhĩ cười híp mắt nói tiếp một câu, “Cô ta chính là con gái ruột của hai người đấy.”

Thư Nhĩ* nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Thư Nhĩ không bỏ lỡ một màn căm hận nơi đáy mắt cô ta.

Căm hận là được rồi.

Có thể Lưu Yên sợ bản thân đổi ý, sau khi vừa mang người đến đã muốn lập tức mang Thư Nhĩ rời đi.

Bố mẹ bà và bố mẹ chồng đều đã biết sự tồn tại của Thư Nhĩ, bố mẹ bà ở nước ngoài xa xôi, chuẩn bị mau chóng gấp gáp trở về gặp mặt cháu ngoại ruột thịt bị lưu lạc bên ngoài, cho nên Thư Nhĩ nhất định phải trở về nhà.

Giữa Lưu Yên và Thư Nhĩ* tràn ngập thương cảm biệt ly. Đây chính là lý do ban đầu mẹ Thư* bảo Thư Nhu và Thư Á không nên quá gần gũi với Thư Nhĩ.

Nếu như mọi người đều sống trong tình cảm, thì khi khoảnh khắc chia tay đến, mọi người sẽ phải đau khổ bao nhiêu?

Đồ Thư Nhĩ thu dọn không nhiều, cũng chỉ có một vali hành lý, vệ sĩ rất có mắt nhìn tiến lên chủ động cầm lấy vali hành lý màu hồng nhạt.

Tất cả mọi người ở đây đều biết, vị trước mắt này mới là công chúa nhỏ chân chính là nhà họ Thư.

Chờ đến khi bố mẹ Thư muốn đưa Thư Nhĩ rời đi, Thư Nhĩ* vẫn không nhịn được nước mắt tràn mi, “Bố, mẹ…”

Lưu Yên không biết nói gì cho phải.

Thư Nhĩ nghiêng đầu, dùng tay chỉ bố mẹ Thư* nói, “Bố mẹ của cô chẳng phải ở đằng kia sao? Cô gọi bố mẹ tôi làm gì?”

Thư Nhĩ cảm thấy mình lúc này giống như một nhân vật nữ phản diện.

Thư Nhĩ* sửng sốt một chút, oán hận ở đáy mắt sâu thêm vài phần.

Thư Nhĩ còn lâu mới quan tâm tới tâm tình Thư Nhĩ*, cô thích cô ta căm hận cô như thế này nhưng lại không thể gây khó dễ cho cô.

Mẹ Thư* tiến lên chủ động kéo lấy cánh tay Thư Nhĩ*, “Con à…”

Thư Nhĩ* gắng sức kiềm chế lắm mới không hất tay bà già quê mùa này ra, đôi tay không có bất kỳ mỹ phẩm dưỡng da xa xỉ nào chăm sóc.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thư*, bố Thư trở về đơn vị, Lưu Yên đi cùng Thư Nhĩ, Thư Nhĩ cho rằng người mẹ mới nhậm chức của mình sẽ trực tiếp dẫn cô về nhà, nhưng không ngờ bà dẫn cô đi tới trung tâm thương mại xa hoa trước.

Lưu Yên giải thích nói, “Con mới về nhà, cũng không có quần áo cao cấp gì, mua trước mấy cái ứng phó trong trường hợp khẩn cấp, chờ sau này sẽ từ từ bổ sung.”

Không có cô gái nào sẽ cự tuyệt váy vóc xinh đẹp, dĩ nhiên là Thư Nhĩ vui sướиɠ đáp ứng.

Lưu Yên dẫn Thư Nhĩ đến không phải là cửa hàng nhỏ không có tiếng tăm gì. Bà là khách hàng VIP của tiệm D, trực tiếp dẫn Thư Nhĩ đến cửa hàng này.

Thư Nhĩ đương nhiên biết tiệm D, nếu như nói nhà H là thương hiệu nổi tiếng trong xa xỉ phẩm, vậy thì sự tồn tại của tiệm D còn cao cấp hơn xa xỉ phẩm tiệm H một chút, và tốt hơn hơn thương hiệu xa xỉ phẩm thông thường rất nhiều.

Sau khi đến tiệm D, nhân viên hướng dẫn lập tức đi ra nhiệt tình tiếp đón, “Lưu tổng, đã lâu lắm rồi ngài không tới, cửa hàng chúng tôi lên rất nhiều sản phẩm mới, ngài muốn xem thử không ạ?”

Lưu Yên khoát khoát tay, nói, “Hôm nay tôi không mua, chủ yếu là mua cho con gái tôi.”

Nhân viên hướng dẫn sửng sốt, không phải cô ta chưa từng gặp con gái Thư Nhĩ* của Lưu Yên, nhưng cô gái nhỏ trước mắt này thì cô ta chưa từng gặp.

Từ lúc nào Lưu tổng thêm một cô con gái lớn như vậy?

Mặc dù trong lòng nhân viên bán hàng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi gì. Cô ta nhìn thoáng qua quần áo của Thư Nhĩ, phát hiện toàn thân không có một món đồ nào thuộc nhãn hiệu nổi tiếng, người như vậy nếu như đổi lại ngày thường cô ta sẽ chẳng thèm để ý tới.

Nhưng hôm nay không giống vậy.

Sau khi đến tiệm D, dáng vẻ Thư Nhĩ vui sướиɠ, điệu bộ ung dung, cô cũng chẳng buồn phản ứng với nhân viên, trực tiếp tự mình xem trước.

Lại nói, cô thực sự đã lâu rồi không mua sắm quần áo thật tốt.

Cô vươn tay, dùng tay tùy ý chỉ, “Cái này, cái này, cái này, còn có đôi giày này, cái túi này, túi này, còn có cái túi này, gói hết tất cả lại cho tôi. Đúng rồi, quần áo size S, giày cỡ 35.”

Nhân viên bán hàng: …

Vị tiểu thư này mặc dù trước mắt cả người đều không có hàng hiệu, nhưng ngược lại đạt đến được cái dáng vẻ của đại tiểu thư.

Nhân viên thu hồi vẻ khinh thường trong lòng lại, cẩn thận xác nhận nói, “Ttất cả những đồ này đều lấy hết sao ạ?”

Thư Nhĩ bất mãn nhìn cô ta một cái.

Đổi thành đời trước, cô đi vào tiệm mua quần áo, có người nào dám dùng mấy lời vô nghĩa nói với cô? Nhân viên trực tiếp nhanh nhẹn gói lại cho cô, còn phóng đủ kiểu rắm cầu vồng, làm sao có thể giống như nhân viên không có mắt trước mặt này?

Thư Nhĩ ừm một tiếng, bước chân không ngừng lại, người hướng dẫn mua hàng sau lưng cẩn thận hỏi, “Tiểu thư, bộ quần áo này có hai màu, cô muốn lấy màu nào?”

Thư Nhĩ thoải mái liếc cô ta, “Đều lấy.”

“Được, được…”

Trong lòng người hướng dẫn mua hàng hơi kinh sợ, cô chưa hề thấy qua nữ sinh này, nhìn qua biểu hiện còn đại tiểu thư hơn Thư Nhĩ*.

Ánh mắt này khiến cô ta có chút nổi da gà.

Còn có dáng vẻ mua quần áo này, rất giống mua rau cải trắng chứ không phải quần áo mấy vạn tệ một món.

Thư Nhĩ đảo mắt quanh cửa hàng một vòng, lại nhìn trúng mấy bộ, “Cái này, cái này, còn có cái váy này, cái này, cái này, còn có cái quần này, mua hết.”

“Vâng.”

Dáng vẻ này của Thư Nhĩ, đừng nói nhân viên giật mình, ngay cả Lưu Yên cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

Bà cho rằng đứa con gái lưu lạc bên ngoài của mình chắc chắn sẽ không lập tức thích nghi với cuộc sống mới, bà còn sợ đến lúc đó Thư Nhĩ sẽ không thể ngồi lên bàn tiệc, khiến bà và lão Thư mất mặt. Nhưng bây giờ bà phát hiện bản thân mình nghĩ nhiều rồi.

Lần đầu gặp Thư Nhĩ, bà chỉ cảm thấy đây là một đứa trẻ kiêu ngạo bình thường, được sinh ra ở gia đình bình thường thì có thể không bình thường sao?

Thế nhưng lúc này, nhìn thấy cô thờ ơ bảo người hướng dẫn mua hàng đóng gói quần áo cô chọn trúng lại, Lưu Yên ngoài ý muốn nhìn thấy được trên người Thư Nhĩ sự ung dung, phóng khoáng, cùng với khí chất cao quý.

Hơi thở dân đen phố phường trong dự liệu của bà, tuyệt đối không có trên người Thư Nhĩ.

Sau khi Thư Nhĩ chọn xong quần áo, nhân viên tính tiền, tốn hơn 90 vạn.

Lưu Yên quẹt thẻ.

Bất ngờ phát hiện sau khi Thư Nhĩ nghe được con số này ngay cả ánh mắt cũng không chớp lấy một cái, bộ dạng giống như đã quen.

Lưu Yên cảm thấy đứa con gái ruột này của mình hình như có chút khó lường.

Nếu đổi thành một cô gái khác, chưa chắc sẽ có biểu hiện tự nhiên và ung dung hơn con bé.

Lưu Yên càng thêm ý chí muốn bồi dưỡng Thư Nhĩ.

Biết đâu Thư Nhĩ nói cô rất ưu tú, cũng không phải là mạnh miệng lừa gạt gì bà thì sao?

Khi ở trên xe, Lưu Yên vẫn luôn nói cho Thư Nhĩ với diện mạo mới và đã thay bộ quần áo mới sự tình trong nhà, Thư Nhĩ cũng nghe rất kỹ càng.

Cô biết ưu thế và bất lợi của bản thân, mặc dù cô tràn đầy tự tin, nhưng cô cũng sẽ không tự đắc quá mức. Cô biết ngày cô trở lại nhà họ Thư, thời gian đầu có thể sẽ không dễ chịu lắm, sẽ còn có mấy trận chiến phải đánh. Có điều cô cũng chả sợ.

Ở nhà cô có một em trai, quan hệ của em trai và Thư Nhĩ* rất thân thiết, hôm nay Thư Nhĩ* ra khỏi nhà, trong lòng người em trai này sẽ rất khó chịu, có khả năng không có cách nào chấp nhận cô ngay.

Thân thích nhà họ Thư rất nhiều, con trai con gái bằng tuổi cô cũng rất đông, có điều những việc này, có thể đợi cô qua về nhà họ Thư rồi từ từ nhận người.

Trong thời gian hai mẹ con nói chuyện thì đã đến nhà họ Thư.

Nhà họ Thư* dĩ nhiên không thể sánh được với nhà họ Thư, biệt thự của nhà họ Thư nằm ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, giá trị nghìn vạn, có tổng cộng ba tầng, có bể bơi riêng và vườn hoa nhỏ, trong nhà còn có người giúp việc và đầu bếp, đầu bếp còn phân chia làm cơm Tây và cơm Trung riêng. Đầu bếp làm cơm Trung lại phân sở trường làm món Tứ Xuyên, Hàng Châu, Quảng Đông riêng.

Nói chung, đổi thành người bình thường, có thể lần đầu gặp đội hình này sẽ bị hù chết mất.

Nhưng toàn bộ quá trình Thư Nhĩ đều rất bình tĩnh.

Lúc người giúp việc, đầu bếp bày tỏ sự hoan nghênh với cô, cô rất bình tĩnh, khi Thư Thương - em trai của nhà họ Thư bày tỏ rõ ràng sự không thích với cô, cô cũng rất bình tĩnh.

Nước mắt nước mũi đầy mặt Thư Thương, cậu bé 12 tuổi trên mặt vẫn còn chút trẻ con, mặt mũi tuấn tú, chỉ là lời nói không khiến người khác quá dễ chịu, “Chị là người xấu, tôi không thích chị! Chị trả chị gái cho tôi!”

Người giúp việc và các đầu bếp mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng không nói, ngược lại Lưu Yên khuyên nhủ một câu, “Sao con lại nói chị con như vậy?”

Thư Thương lau nước mắt, hung tợn nói, “Chị ta còn lâu mới là chị con! Chính chị ta đuổi chị con đi!”

Trước tiên Thư Nhĩ quan sát xung quanh một vòng thật kỹ, sau khi ngầm đánh giá các thiết bị lộng lẫy trong nhà miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, từ trên cao nhìn xuống cô chỉ đầu ngón tay về phía Thư Thương, nói rõ từng câu từng chữ, “Để chị nói hai điều nhé, một, chị không ham cái sự yêu thích của em, em thích hay không thích chị đây thật sự không quan tâm, hai, em nói đúng, Thư Nhĩ* đúng là do chị đuổi đi, tính tình chị không tốt, cho nên em ngoan một chút, đừng đến trêu chọc chị, hiểu chứ?”

Thật ra Thư Nhĩ không muốn quá hung dữ với cậu bé này.

Mặc dù cô không ưa Thư Nhĩ*, nhưng đối với em trai ruột của thân thể này cũng không có bất kỳ ác cảm nào.

Với lại cậu bé này còn chưa hiểu chuyện, cô và Thư Nhĩ* đổi sai bao nhiêu năm như vậy, không hoan nghênh cô cũng là chuyện có thể lý giải.

Nhưng Thư Nhĩ biết rõ biểu hiện hôm nay rất quan trọng.

Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện ở nhà họ Thư, nếu như biểu hiện của cô quá hiền lành, đoán chừng người khác sẽ cho rằng cô là một quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp một cái, có lẽ ngay cả người giúp việc cũng có thể khinh thường cô, đây là điều cô không cách nào nhịn được.

Cô muốn cho bọn họ hiểu, cô không dễ chọc, không hề dễ trêu vào chút nào.

Cho dù cả em trai ruột, cũng không có cách nào tác oai tác quái trên đầu cô.

Người giúp việc và đầu bếp ở đây nghe được lời Thư Nhĩ nói: ...

Cảm thấy tiểu thư mới tới thật sự là một người hung ác.

Không thể dây vào, không thể dây vào.