Lúc tan học, Thư Nhĩ vừa thấy Hoắc Triều đứng đợi trước của trường học, cô cực kỳ vui vẻ mà lập tức phóng tới người anh giống như là tên lửa, thiếu chút nữa là nhào vào lòng anh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Nhĩ đỏ rực, hai mắt cũng sáng lấp lánh, "Anh trai, hôm nay anh vô cùng ngầu!"
Hoắc Triều không để việc nhỏ đó ở trong lòng, "Chuyện nhỏ thôi."
Trong lòng Thư Nhĩ không cho là đúng, thầm trợn mắt trong lòng...
Nghĩ đến Trương Bối Bối, Thư Nhĩ cảm thấy cô sẽ không thắng dễ dàng như vậy. Nhưng mà binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn. Dù sao trời sập vẫn còn nam chính chống đỡ.
Nghĩ như vậy, Thư Nhĩ lập tức không nghĩ đến việc này nữa, hài lòng vui vẻ mà ngồi lên xe đạp của nam chính. Lần đầu tiên cô ngồi sau xe, Hoắc Triều còn có chút đau lòng, đương nhiên là đau lòng cho xe đạp của anh, mà hiện tại số lần đã tăng lên, Hoắc Triều đã tập thành thói quen, ánh mắt cũng không thèm chớp.
Thư Nhĩ vừa về đến nhà, Thư Nhu nghe động tĩnh ở cửa vội vàng mà chạy ra.
Thư Nhĩ về phòng cất cặp sách, vẻ mặt Thư Nhu nhiều chuyện mà đi theo sát cô.
"Thì ra trường học của mày, có người có tên đọc giống mày đó."
Thư Nhĩ không biết vì sao Thư Nhu nói như vậy, khó hiểu mà nháy mắt mấy cái.
"Nghe nói hôm nay, nhân vật lớn ở trường mày học đích thân sử dụng phòng phát thanh để kéo phiếu giúp nữ sinh kia, nữ sinh kia cũng tên là Thư Nhĩ."
Dù sao Thư Nhu cũng không học ở Nhất Trung, không có được thông tin chính xác. Lúc người khác tám chuyện, cũng sẽ không kể từng câu từng chữ mà Hoắc Triều nói cho Thư Nhu nghe.
Cho nên Thư Nhu chỉ biết được nữ sinh vô cùng được cưng chiều kia tên là Thư Nhĩ, nhưng lại không biết thông tin quan trọng nhất kèm theo cái tên này đó là "Lớp 11-12".
Thì ra là việc này sao?
Giọng điệu Thư Nhĩ vô cùng tuỳ tiện mà nói, "À..., không phải đồng âm, mà nữ sinh đó chính là em."
Thư Nhu trước là vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Thư Nhĩ, tiếp sau đó lập tức cười phá lên ha ha ha ha, từ đầu cô ấy vốn không tin, "Thôi đi, em gái à, em đừng có đùa nữa!"
Người nọ là Thư Nhĩ sao? Em gái thứ hai của cô ư? Sao có thể chứ?
Thư Nhu cho rằng Thư Nhĩ đang nói đùa.
Trong ấn tượng của cô, em gái rất hướng nội, ngại ngùng, không biết giao tiếp cho nên không có nhiều bạn bè. Bởi vì tính tình nó không hoạt bát nên cũng không có nam sinh nào thích.
Tính tình em gái như vậy mà nhận được ưu ái của hot boy Nhất Trung à?
Thư Nhu không biết người khác có thể tin hay không, dù sao thì cô cũng tuyệt đối không tin.
Nhất định là Thư Nhĩ cố ý nói như vậy.
Nhưng mà thời gian mới qua ngắn ngủi vài ngày vậy mà Thư Nhĩ hướng nội cũng biết đùa rồi sao?
Thư Nhu không để việc này ở trong lòng, cô ấy thay đổi đề tài, "Đúng rồi, nam sinh chạy xe đạp của mày đâu? Cho mày leo cây rồi hả?"
Thư Nhu sẽ không quên việc lúc sáng Thư Nhĩ đợi không thấy nam sinh đi xe đạp kia, vẻ mặt mất mát, dáng vẻ phẫn nộ. Thư Nhu suy đoán rằng nam sinh dùng xe đạp đưa đón Thư Nhĩ đi học chắc hẳn là con mọt sách, ngốc nghếch chậm chạp, dáng người không cao, mặt đầy mụn sưng đỏ, không biết sửa soạn cho bản thân, tóm lại là một nam sinh trung học bình thường đến không thể nào bình thường hơn.
Thư Nhĩ cảm thấy Thư Nhu hơi ồn ào, một mặt cô "Mời" Thư Nhu ra khỏi phòng của mình, mặt khác cô cười tít mắt mà nói: "Sau này nam sinh chạy xe đạp sẽ đưa đón em đi học mỗi ngày, chị nhất định không được hâm mộ em đó..."
Thư Nhu bị đẩy ra ngoài cửa chậc một tiếng, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
Tục ngữ có câu, nồi nào úp vung nấy, không chừng Thư Nhĩ và cái tên nam sinh chạy xe đạp kia là vương bát phối với đậu xanh*, vừa khéo trở thành một đôi!
(*王八配绿豆: câu này có nghĩa là rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu.)
Cô sẽ hâm mộ sao?
Sao có thể chứ! Cô tuyệt đối sẽ không hâm mộ đâu!
Sau khi Thư Nhĩ đóng cửa phòng lại, cuối cùng cũng yên tĩnh được một lát.
Thời điểm trước khi ăn cơm là thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của cô, không cần làm bài tập, không cần làm việc, nằm thả lỏng là được rồi. Thư Nhĩ lợi dụng chút thời gian rảnh đó để lướt Weibo, xem vài chuyện lý thú trên mạng.
Đột nhiên, cô lướt đến một cái túi xách được đan bằng tay.
Cái túi này có màu sắc tươi đẹp, kiểu dáng lại trang nhã, có thể sử dụng trong rất nhiều trường hợp, phong cách cũng rất phù hợp với lứa tuổi học sinh như cô.
Thư Nhĩ nhìn phần giới thiệu, mới phát hiện túi xách này là do mẹ của một nữ minh tinh nổi tiếng cố ý đan rồi sau đó tặng cho nữ minh tinh này.
Nữ minh tinh này mua một cái kẹp cài áo hiệu Chanel cài trên túi xách, coi như là có một phong cách riêng rồi.
Bài hot search này ngoại trừ ảnh chụp, còn có phần hướng dẫn cách đan túi này, trên từng hình ảnh đều có ghi chú từng bước đan túi rất rõ ràng, mỗi một bước đều giải thích vô cùng cụ thể, cảm giác...hình như cũng không khó lắm nhỉ?
Nhưng Thư Nhĩ biết lượng sức mình, kỹ năng thủ công của cô rất kém cỏi, đừng nói là đan một cái túi xách, cho dù là một con hạc giấy cô cũng không xếp hoàn chỉnh được!
Nhưng mà... Thật sự rất muốn rất muốn nha....
Sau khi xuyên sách, thậm chí ngay cả một cái túi cô còn không có trong người nữa.
Bây giờ cô không phải tiểu thư của nhà họ Thư, cũng không có tiền mua những túi xách xinh đẹp như cái này.
Cho nên lúc cô nhìn chiếc túi xách này, ánh mắt đều đã phát sáng rồi.
Nữ sinh nào mà không thích túi xách chứ? Phải biết rằng, "Túi xách" trị được bách bệnh, một cái không đủ vậy thì hai cái.
Nhưng mà đáng nói là bây giờ Thư Nhĩ chỉ có một cái cặp sách vô cùng quê mùa, mà cái cặp sách kia mua từ hồi đầu năm rồi.
Thư Nhĩ đảo tròng mắt một vòng, trong lòng lập tức đã có biện pháp.
Bản thân cô thì không, nhưng cô có thể ép buộc người khác làm nha!
Cô lưu tấm hình này lại, mở WeChat, tìm tên "Anh trai dịu dàng, săn sóc nhất thế giới", sau đó gửi tấm hình này qua.
[Tiểu Nhị: Anh trai, em muốn cái này, rất muốn, vô cùng vô cùng muốn. Hình ảnh.jpg] Tiểu Nhị là tên WeChat của cô, đọc gần giống với Thư Nhĩ, bản thân cô cảm thấy biệt danh này rất được lại rất đặc biệt.
Thư Nhĩ đợi một hồi lâu, Hoắc Triều cũng chưa hồi âm lại, cô lập tức ra ngoài ăn cơm tối trước, chờ cô ăn cơm tối xong, trở về phòng lần nữa, cô mới phát hiện Hoắc Triều đã gửi một tin nhắn trả lời cô.
[Anh trai: ?]
Thư Nhĩ ngồi trước bàn học, để bài tập qua một bên trước, gõ từng câu từng chữ, [Tiểu Nhị: Anh trai, anh làm cái này cho em được không?] Bây giờ, Hoắc triều mới cầm di động trong tay, trả lời cực kỳ nhanh, [anh trai: ? ] Hai lần đều trả lời một dấu chấm hỏi, Hoắc Triều có ý gì chứ?
Thư Nhĩ ghét đánh chữ cảm thấy nói không rõ ràng, trực tiếp gửi một yêu cầu gọi video qua cho anh.
Không quá ba giây, cuộc gọi video đã được bắt máy.
Chắc hẳn Hoắc Triều vừa mới tắm xong, tóc đen vẫn còn ẩm ướt, trên cổ quấn quanh một cái khăn lông màu trắng.
Tiếc là màn ảnh quá nhỏ, chỉ lộ ra một chút bộ phận từ cổ trở lên, muốn nhìn thêm cũng nhìn không được.
Nhưng mà nhìn từ trong camera, dáng người nam chính quả thật khá tốt.
Thư Nhĩ nghiêng nghiêng đầu, làm nũng nói, "Anh trai, anh mua một ít len, đan túi cho em nha?"
Hoắc Triều vốn đang cầm di động bằng một tay, một tay đang dùng khăn lông lau tóc, nghe vậy, động tác trên tay anh dừng một phen, mày nhăn lại, "Em đang nói đùa sao?"
Thư Nhĩ nháy mắt mấy cái, "Không có đùa, anh trai, em đang rất nghiêm túc."
Hoắc Triều còn tưởng bản thân nghe lầm, "Em kêu tôi đan túi? Em cảm thấy có khả năng đó sao?"
Thư Nhĩ khó hiểu, "Sao lại không có khả năng?"
Hoắc Triều một lời khó nói hết, "Em cảm thấy tôi biết làm à?"
"Nhưng mà tất cả mọi người đều đi từ không biết đến biết nha."
Hoắc Triều “À” một tiếng, "Đừng nghĩ nữa, không có chuyện đó đâu, em bỏ ý tưởng này đi."
Đan túi? Kêu một người đàn ông chưa từng thấy qua sợi len như anh đi đan túi? Sao cô không dứt khoát kêu anh phóng lên trời luôn đi?
Cái mũi Thư Nhĩ nhíu lại, miệng chu chu, mấy ngày nay, cô đã làm động tác này vô cùng thành thạo, chỉ cần thời gian hai giây, cô đã trở thành người có bệnh công chúa. Giọng nói cô mềm mại, còn mang theo chút uất ức: "Anh trai, không phải anh đang theo đuổi em sao? Chỉ một chút việc nhỏ đó mà anh cũng không chịu làm cho em. Chẳng lẽ anh chỉ biết đưa cho em chút trái cây và sữa thôi sao!"
Loại quan tâm đó quá nông cạn rồi! Thư Nhĩ mắc bệnh công chúa tỏ vẻ như vậy chưa đủ!
Hoắc Triều nghe vậy, trầm mặc hai giây.
Cái gì gọi là lấy đá đập chân mình, chính là đây.
Sai một bước, bước bước đều sai.
Nếu không phải lúc trước anh vừa không muốn bại lộ thân phận ân nhân của Thư Nhĩ, lại vừa muốn báo ơn, anh sẽ không đưa trái cây và sữa cho Thư Nhĩ, lại càng không khiến cho Thư Nhĩ nghĩ mình đang theo đuổi cô ấy.
Bây giờ thì tốt rồi, đưa đón đi học thì thôi đi, sao lại còn muốn anh đan túi cho cô nữa chứ.