Nếu Hoắc Triều nói vậy thì giao việc bình chọn cho anh là được, Thư Nhĩ yên tâm, thoải mái về phòng học.
Lúc cô quay về vừa đúng giờ bắt đầu tiết học thứ ba. Lúc trước cô nhờ Ninh Manh xin phép chủ nhiệm lớp giúp mình, nói cô bị đau bụng. Nhưng mà Ninh Manh biết cô đi làm gì.
Bây giờ cô về lớp học, Ninh Manh lập tức gấp gáp hỏi thăm, "Sao rồi, sao rồi?"
Thư Nhĩ giơ tay làm một dấu OK, ra hiệu cô đã mang Hoắc Triều quay về thành công.
Tuy Thư Nhĩ muốn thắng được danh hiệu Nữ Thần Học Đường rất khó, nhưng đâu có ai treo hình ảnh xinh đẹp của cô ở bên ngoài đâu?
Đành phải dựa vào Hoắc Triều rồi!
Ăn cơm trưa xong, Thư Nhĩ đang nằm úp sấp ngủ trên bàn học. Lúc này, phòng phát thanh của trường đột nhiên truyền ra một tiếng "Alo".
Âm thanh nói tiếng "Alo" có hơi nhẹ, giọng nói vô cùng dễ nghe, lập tức đánh thức Thư Nhĩ đang mông lung buồn ngủ.
Cô ngẩng đầu, mơ màng mà dụi dụi mắt.
Lúc giữa trưa, người dùng phòng phát thanh rất thấp, chỉ có giữa trưa thứ hai do thành viên của hội học sinh đọc miệt mài đọc mấy bài văn gây mê người khác, khoảng thời gian còn lại thì phòng phát thanh thường ở trạng thái không ai sử dụng.
Hiện tại là tình huống gì đây?
Ninh Manh vừa mới mua kem ở căn tin, lúc này đang đứng bên cạnh cô mà nói, "Hôm nay thứ năm mà phòng phát thanh lại có tiếng vang, chẳng lẽ là xảy ra chuyện lớn gì sao?" Bạn học xung quanh cũng nhao nhao suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì.
Thư Nhĩ đợi một hồi, vẫn chưa nghe đoạn tiếp theo, lập tức nằm úp sấp lại trên bàn để nghỉ ngơi.
Lúc này, có thể là đã thử micro ở phòng phát thanh xong, âm thanh lại vang lên một lần nữa, "Xin chào thầy cô và các bạn học ở Nhất Trung."
"Tôi là Hoắc Triều lớp 12-36."
Những lời này vừa vang lên, Thư Nhĩ và bạn học cùng nhau lớn tiếng xôn xao.
Nhân vật lớn đang muốn làm gì đây?
Ninh Manh vội vàng dùng lực mà khều khều Thư Nhĩ một phen, "Cậu ấy muốn làm gì vậy?"
Thư Nhĩ đứng thẳng lên, lắc đầu theo bản năng, đột nhiên, cô nhớ lời mà sáng nay Hoắc Triều nói với cô, hôm nay cậu sẽ giúp cô ổn định thế cục lại.
Cho nên?
"Thật xin lỗi đã chiếm dụng một chút thời gian nghỉ trưa của mọi người. Hôm nay tôi ở trong này chủ yếu là muốn cho...muốn kêu gọi tăng lượt bình chọn cho Thư Nhĩ lớp 11-12."
Những lời này vừa nói ra, toàn bộ lớp 11-12 đều nhốn nháo ầm ĩ lên.
Không chỉ là lớp 11-11 mà trên thực tế toàn bộ trường học đều vô cùng kinh hãi.
"Thư Nhĩ, cuối cùng cậu đã chuốc cho Hoắc thiếu gia uống cái gì vậy hả?"
"Oaaa, Hoắc Triều đích thân đến phòng phát thanh kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho cậu nhaaaaa."
"Tôi sắp điên rồi sắp bùng nổ rồi."
"Khối 11 còn lo lắng danh hiệu Nữ Thần sẽ rơi vào người khác sao? Hoàn toàn không!"
Đôi mắt của Ninh Manh cũng phát sáng, "Nhìn không ra nha." Ở trong mắt Ninh Manh, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Hoắc Triều có thể vì Thư Nhĩ mà xuất ra hết tất cả thủ đoạn, chỉ vì giành chiến thắng cho cô!
Đừng nói Ninh Manh, thật ra ngay cả bản thân Thư Nhĩ cũng bị dọa rồi.
Không nghĩ tới Hoắc Triều sẽ vì cô mà làm tới nước này.
Cô còn tưởng rằng Hoắc Triều sẽ tìm mấy bạn tốt giúp cô bỏ phiếu, hoặc làm như Trương Bối Bối vậy, đặt một cái quầy trước cửa trường học, sau đó nhờ người đi đường hỗ trợ bỏ phiếu.
Tuyệt đối không nghĩ tới anh ấy tự mình lên sân khấu. Hiệu quả sử dụng phòng phát thanh ở trường học chắc chắn tốt hơn rất nhiều, hơn nữa người sử dụng phòng phát thanh chính là Hoắc Triều.
Lúc này, phòng phát thanh vẫn tiếp tục nói.
"Bạn học Thư Nhĩ...Vô cùng...Ưu tú, hi vọng các bạn có thể bỏ một phiếu bầu chọn cho cậu ấy trong hoạt động Nữ Thần Học Đường.
Hoắc Triều thiếu chút nữa đã nói bạn học Thư Nhĩ vô cùng thích làm nũng, may mà dừng lại đúng lúc. Phạm vi miêu tả của từ ưu tú rất rộng, chắc hẳn sẽ không mắc lỗi.
Sau khi nói xong câu đó, có thể ý thức được hôm nay anh kêu gọi người ta bỏ hỗ trợ bỏ phiếu là có việc nhờ người khác, cho nên Hoắc Triều tạm dừng một phen, rốt cục cũng nên thêm hai chữ cám ơn.
Sau đó, phòng phát thanh đã bị người khác đóng cửa, không có âm thanh nữa rồi.
Sự kiện gà chiên lúc trước đã khiến tên tuổi của Hoắc Triều và Thư Nhĩ bị cột cùng một chỗ, khiến cho tất cả học sinh ở Nhất Trung biết giữa hai người có quan hệ không thể nói, nhưng dù sao lần đó Hoắc Triều cũng không có lộ mặt.
Cho nên tuy mọi người ngạc nhiên, sau đó độ hot của chuyện này cứ như vậy mà qua đi.
Nhưng bây giờ thì khác, hoàn toàn khác lần trước.
Bây giờ Hoắc Triều tự mình ra mặt kêu gọi thầy cô và học sinh toàn trường bầu chọn cho Thư Nhĩ. Chiêu này còn cao tay hơn lần trước.
Mà Hoắc Triều từ trước đến nay luôn kiêu ngạo tự phụ, sau cùng vẫn không quên nói lời cảm ơn đối với thầy cô và học sinh toàn trường!
Có thể nói là lễ nghĩa vô cùng chu toàn!
Ninh Manh than thở, "Thư Nhĩ, cậu nói cho tớ biết đi, quan hệ giữa cậu và Hoắc thiếu gia rốt cuộc là gì? Sao cậu ấy lại đặc biệt vì cậu mà làm đến nước này?"
Thư Nhĩ suy nghĩ hai giây, mới trả lời, "Nếu tớ nói không có quan hệ gì, cậu có tin không?"
"Có quỷ mới tin cậu! Thư Nhĩ à, cậu thật sự rất hư đó!"
Thư Nhĩ:...
Dù cô nói thật người ta cũng không tin, cô có thể làm gì được đây?
Buổi chiều, lớp Thư Nhĩ có tiết thể dục.
Lúc cô và Ninh Manh đi về phía sân thể dục của trường, phát hiện trước cách cửa trường học không xa có một tấm bản đen, còn có vài người vây quanh.
Trong đó có mấy người vừa khéo là bạn học của Thư Nhĩ, có người phát hiện cô ở phía sau, vội vàng phất tay, nhiệt tình gọi: "Thư Nhĩ, cậu mau tới đây nhìn xem."
Thư Nhĩ bị Ninh Manh có vẻ mặt tò mò kéo về phía trước vài bước.
Những người vây quanh trước bảng đen thấy cô đi tới đã tự giác trách ra một bên, để cho cô xem bảng.
Chỉ thấy bảng đen bình thường hay viết "Tình hình học kỳ mới" đã thay đổi nội dung mới.
Chỉ thấy trên bảng viết mấy chữ to, "Mong các bạn học bầu chọn 1 phiếu cho Thư Nhĩ lớp 11-12 trong hoạt động Nữ Thần Học Đường.
Hai chữ Thư Nhĩ trên bảng còn to hơn bình thường, đã chiếm một phần ba của bảng đen rồi. Chỉ cần đi ngang chỗ này một lần thì ai cũng không thể không chú ý đến.
Đây chắc hẳn là kiệt tác của Hoắc Triều rồi.
Không nghĩ tới anh không chỉ chiếm dụng phòng phát thanh mà ngay cả bảng đen ở trước cửa trường học anh cũng chiếm dụng luôn rồi.
Có thể nói, danh hiệu nữ thần lớp 11 tám chín phần đã là vật trong tay của Thư Nhĩ rồi.
Ninh Manh che miệng cười, vẻ mặt như cùng hưởng chung vinh quang, "Gần đây tên "Thư Nhĩ" này không chỗ nào là không thấy, Thư Nhĩ, mọi người không muốn biết cũng phải biết cậu nha. Ha ha ha ha!"
Mấy bạn học khác cũng hùa theo, "Đúng rồi, bạn học Thư Nhĩ lớp chúng ta đang rất nổi tiếng."
Thời điểm bọn họ đang hi hi ha ha đùa giỡn, đột nhiên có một tiếng "Hừ" không nặng không nhẹ truyền đến từ phía sau bọn họ.
Thư Nhĩ vừa nhìn về phía sau lập tức phát hiện mấy nữ sinh đang đi ngang qua.
Thư Nhĩ nhìn nữ sinh ở giữa nhóm người có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi mình đã nhìn thấy lúc nào.
Nữ sinh tóc ngắn bên cạnh trợn trừng mắt, "Kết quả vẫn còn chưa công bố, mấy người đắc ý hơi sớm rồi đó?"
Ninh Manh không phục mà nói, "Không phải kết quả đã rất rõ ràng rồi sao? Sao chúng ta không thể đắc ý được hả?"
Nữ sinh tóc ngắn hừ lạnh một tiếng, "Vậy sao? Phải hiểu rằng, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng thật sự."
Nữ sinh ở giữa nhóm người khẽ nhìn thoáng qua Thư Nhĩ một cái, không nói gì cả, mang theo nữ sinh tóc ngắn và một đám người, cứ như vậy mà rời khỏi đó.
Đám người đó đi rồi, Thư Nhĩ mới nhớ cô đã nhìn thấy vị nữ sinh đứng ở vị trí trung tâm lúc nào!
Đó không phải là Trương Bối Bối sao!
Bởi vì cô chỉ nhìn thấy Trương Bối Bối qua ảnh chụp, cho nên khi nhìn thấy người thật đứng trước mặt, quả thật lúc đầu không thể nhận ra.
Không thể không nói, Trương Bối Bối quả nhiên xứng đáng có mặt trong cuộc thi Nữ Thần Học Đường, dáng người, nhan sắc đều thuộc loại cao cấp. Hèn gì nhìn cô ấy hơi kiêu ngạo!
Nhất Trung quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.
Tuy Nữ Thần Học Đường chỉ là một hoạt động bình chọn do trường trung học tổ chức, nhưng thật ra sau lưng cũng có những thế lực khác đánh giá. Thư Nhĩ cảm thấy nếu không có Hoắc Triều hỗ trợ, đúng là cô không có chút hy vọng thắng lợi nào.
Ninh Manh kéo tay Thư Nhĩ, "Đi thôi, Thư Nhĩ, bọn họ đang ghen tị với cậu đó."
Nếu mà Thư Nhĩ không có đột nhiên chuyển đến Nhất Trung thì có lẽ Trương Bối Bối có thể thắng được danh hiệu nữ thần.