Không Phải Người Tốt

Chương 1

Dịch: Phi Phi

Mặt hồ sen phản chiếu bầu trời sáng như gương, làn nước gợn sóng, trên đó còn có vài con thuyền lững lờ trôi theo dòng nước.

Con thuyền thấp thoáng sau vài khóm sen xanh mướt, mỹ nhân trên thuyền duỗi bàn tay trắng nõn như ngọc ngắt lấy đài sen trong tiếng cười hoan hô khúc khích. Đợi đến khi hái đã đủ, cô nương chống gậy trúc trở về vìa hồ. Bên bờ đã có mấy người đang chờ mua hạt sen.

Chỉ có một chiếc thuyền lá nhỏ khuất sau bụi hoa sen một lúc lâu mới về bến.

Bạch Bạch mới đến chưa lâu nên chèo thuyền vẫn chưa thành thạo. Lần nào nàng về đến bờ thì những người mua hạt sen cũng về gần hết.

Cũng may nàng có một khách quen là người học việc của y quán Hà Tế, lần nào người đó cũng chỉ mua hạt sen của nàng và đã mua sẽ mua toàn bộ.

Người này chẳng hề có dáng dấp của người học việc chút nào, cử chỉ và lời nói rất có phong độ như con nhà giàu có. Hắn vừa đến mua hạt sen đã quyết định mua của Bạch Bạch, mấy cô gái hái sen còn bí mật truyền tai nhau hình như hắn thích Bạch Bạch.

Nhưng Bạch Bạch lại không cảm thấy vậy. Người này nhìn hạt sen còn nhiều hơn nhìn nàng, ánh mắt lại vô cùng đứng đắn, dù có nhìn nàng cũng rất trong veo sạch sẽ, không hề có nửa điểm tà ý tạp niệm của phường lưu manh.

Hơn nữa, nàng là cô gái hái sen duy nhất đồng ý tách vỏ hạt sen cho người mua. Người này nhất định là sợ phiền nên nhắm trúng vào điểm này mà mua chỗ nàng.

Đến khi Bạch Bạch chống gậy trúc liêu xiêu mang theo một thuyền đầy đài sen về bờ thì chàng trai trẻ đã đợi bên bờ từ lâu.

Bạch Bạch chống mạn thuyền nhảy lên bờ, cởi nón trên đầu rồi đưa tay lên xoa vầng trán đẫm mồ hôi, nói xin lỗi: “Để huynh đợi lâu, ta tách vỏ cho huynh ngay đây”.

Lúc nàng giơ tay lên, tay áo hơi trượt xuống lộ ra làn da trên cánh tay trắng nõn như mỡ đông, dưới ánh mặt trời sáng rực lại càng thêm chói mắt. Lớp mồ hôi mỏng toát trên trán càng làm nốt ruồi đỏ giữa lông mày càng thêm bắt mắt.

Một chiếc khăn gấp gọn đưa đến trước mặt, màu lam nhạt càng làm đôi tay cầm nó trở nên nổi bật: “Lau đi, nắng quá gắt, sau này dùng khăn ẩm đắp trên vành nón sẽ tốt hơn nhiều”.

Giọng nói thanh nhẹ ôn hòa tựa như thả thêm những trái mơ xanh vào chiếc bát sứ trắng, sau đó đổ nước vào tạo ra âm thanh “đinh đong” vui tai mát mẻ giữa ngày hè oi ả.

Bạch Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, tướng mạo đẹp vô cùng. Giữa ban trưa nắng độc như vậy mà bên bờ cũng có mấy cô nương hái sen thỉnh thoảng lại che mặt xấu hổ nhìn hắn.

Bạch Bạch nhìn khuôn mặt hắn, đúng là rất đẹp, dù hắn không cười nhưng nét mặt dường như chứa ý cười khiến người ta cảm thấy đột nhiên thấy tiên cảnh giữa ngày hè, như bỗng nhiên thấy một đầm sâu xanh mát, hoa cỏ nở rộ bên hồ phiêu diêu trong gió, đầm nước trong veo thấy đáy, rêu xanh trải khắp ánh lên màu xanh đậm mát mắt, chỉ nhìn một lần liền muốn chìm sâu.

Nàng nhận lấy chiếc khăn trong tay hắn, tùy ý đưa lên thấm mồ hôi bên thái dương, sau đó trả lại cho hắn, chẳng hề tồn tại suy nghĩ một cô nương nên giặt khăn sạch sẽ xong mới trả lại cho người ta.

Người trước mắt cũng không đề ý, tự nhiên nhận lấy khăn trong tay nàng rồi cất vào ống tay áo, khom người ôm đống đài sen trên thuyền: “Đến chỗ thoáng mát đằng trước rồi tách”. Giọng nói kia dường như đang nói chuyện với người quen thuộc, khiến Bạch Bạch không tự chủ được đi theo.

Hai người một trước một sau đi đến đình hóng mát ven hồ, chàng trai đặt đài sen lên bàn đá xong liền ngồi xuống ghế đá trong đình hóng mát.

Bạch Bạch bước đến cẩn thận tách vỏ hạt sen, ngón tay mảnh khảnh chuyển động vuốt qua lại hạt sen, linh động đẹp đẽ như tranh. Nàng tách vỏ ngày càng thuần thục, so với chân tay vụng về thuở mới bắt đầu đã tốt hơn rất nhiều.

Nàng tách từng hạt sen xong, dùng giấy gói kỹ, cuối cùng ngẩng đầu lên đúng lúc đối diện với hắn.

Bạch Bạch hơi giật mình, hắn đã đứng dậy đến nhận hạt sen. Hắn đưa tay vào tay áo tìm một lúc nhưng trở ra trong tay vẫn trống trơn.

Bạch Bạch khó hiểu, lập tức nghe thấy hắn xin lỗi: “Bạch Bạch cô nương, sợ là hôm nay không mua được hạt sen rồi, túi tiền của ta không biết đã rơi đâu mất…”.

Bạch Bạch nghe vậy liền cảm thấy hơi đắng họng, nàng nhìn phía tay áo còn lại của hắn, ra hiệu cho hắn tìm thêm một lần nữa.

Nhưng hắn không tiếp tục tìm mà suy tư một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Chi bằng ta viết cho cô nương một tờ giấy nợ, mấy ngày sau sẽ trả”.

Ván đã đóng thuyền, nàng cũng không còn cách nào khác: “Lần sau trả cũng được”.

“Vẫn nên viết giấy nợ thì hơn, tránh sau này lại nhầm, cô nương chờ ở đây một lát, ta sẽ nhanh quay lại thôi”. Hắn đưa hạt sen cho nàng, sau đó quay người rời khỏi đình hóng mát.

Tay học nghề này thật thà thật đấy, nàng cũng tháo nón xuống, nhẫn nại đợi hắn, chẳng mấy chốc đã thấy người quay về.

Ngày hè chói chang, thời tiết nóng nực khô hanh, dù đi không lâu nhưng trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, đuôi lông mày hắn hơi ướt nhưng nàng vẫn cảm thấy người này vẫn toát ra phong thái sạch sẽ, quần áo đơn giản không che mờ được phong độ của hắn.

Hắn sải bước hai bậc cầu thang, ngồi xuống cạnh bàn đá, trải bút mực và giấy đỏ, chắp bút viết một đoạn rất dài. Tập giấy đỏ này được làm rất tinh xảo, chỉ là nàng không biết vì sao giấy nợ lại dùng màu đỏ bắt mắt như vậy. Bạch Bạch dù hơi nghi hoặc trong lòng nhưng cũng không hỏi nhiều.

Đợi hai tập giấy được viết xong, hắn đưa bút tới rồi chỉ vào chỗ ký tên: “Ký tên của cô nương lên đây là được”.

Bạch Bạch im lặng, miễn cưỡng nói: “Sao giấy nợ bây giờ phức tạp thế”.

Hắn nhìn Bạch Bạch, ánh mắt rất nghiêm túc: “Thì… cô một bản, ta một bản, sau này trả tiền sẽ rõ ràng”.

Bạch Bạch im lặng một lúc vẫn không nhận bút hắn đưa tới, mắt nhìn đi nơi khác: “Chẳng qua chỉ là chút bạc thôi mà, huynh ký là được”. Nói xong, nàng lấy một trong hai tập giấy, dự định rời đi.

Hắn đưa tay đè giấy xuống, cười nhẹ đáp: “Là ta nghĩ không chu toàn, nên để cô nương đọc trước một lần mới phải”. Hắn đứng dậy, cầm giấy đưa giấy đến trước mặt nàng, đầu ngón tay xẹt qua mấy dòng chữ: “Cô nương đọc kỹ xem”.

Bạch Bạch gắng hết sức nhìn chữ trên giấy, cực kỳ… cực kỳ khó phân biệt, lại còn thêm một người đứng bên cạnh nhìn nàng chòng chọc, áp lực cực lớn, quầng trán trắng mịn chẳng mấy chốc đã toát ra tầng mồ hôi mỏng.

Nàng thật sự chẳng biết mấy chữ này chút nào cả…

Hai hàng mi của hắn rung rinh lộ ra ý cười khó hiểu, hắn nhìn Bạch Bạch cười khẽ: “Đọc kỹ rồi chứ, nếu cô nương ngại phiền thì ấn dấu tay cũng được”.

Bạch Bạch khẽ thở phào gật đầu, duỗi ngón tay chấm mực trong hộp mực đóng dấu bên cạnh… một lần, hai lần… ấn ngón tay lên mặt giấy.

Làm xong, nàng hơi sững sờ nhìn đầu ngón tay đỏ hồng của mình, không ngờ người này còn chuẩn bị kỹ càng cả mực điểm chỉ.

Hắn cực kỳ nghiêm túc, đưa một bản cho Bạch Bạch: “Mấy ngày nữa sẽ đến tìm cô nương”.

Dáng vẻ nói chuyện của hắn che giấu ý cười, giọng nói êm như gió nhẹ thoang thoảng, tướng mạo thanh tao khí chất khiến người ta cảm thấy dễ chịu không nói nên lời.

Bạch Bạch rụt ngón tay hơi đỏ của mình, nhận lấy một bản trong tay hắn rồi quay người về nhà.

Ngày hè nóng bức chói chang, chỉ có những con hẻm quanh co khúc khuỷu mới có chút bóng mát xoa dịu, rêu xanh bò lên phủ những bức tường loang lổ, đi ngang qua đây ít nhiều cũng thấy vơi bớt cảm giác bức bối khó chịu.

Vào trong nhà, nàng vừa đẩy cửa ra đã thấy tiểu muội đúng lúc chạy ra ngoài, thấy Bạch Bạch đã về liền mỉm cười hỏi: “Bạch Bạch, sao hôm nay về muộn thế?”.

Bạch Bạch chìa tờ giấy nợ trong tay, nói: “Khách mua không mang theo bạc, mất chút thời gian viết giấy nợ”.

Tứ Ngọc thoáng chút kinh ngạc nhìn giấy đỏ trong tay nàng, bước lên phía trước nhận lên.

Bìa ngoài viết rõ ràng hai chữ, Tứ Ngọc thiếu chút nữa đã hét lên, vội vàng nói: “Cái này không phải là giấy nợ gì hết, rõ ràng là hôn thư mà!”.

Bạch Bạch nghe vậy lập tức ngẩn người, hoảng hốt nhìn mấy chữ trên bìa.

Hôn thư…?

Tứ Ngọc thấy dáng vẻ nàng không nói nên lời, tự mình mở ra xem, nhìn thấy chữ ký trên giấy xong suýt nữa đã gục ngã: “Khách mua mà tỷ nói là hắn hả?!”.

Bạch Bạch gật đầu, nhớ đến dáng vẻ đàng hoàng của người học việc kia, nét mặt mang theo mấy phần nghi hoặc: “Đây thật sự là hôn thư hả?”.

“Còn giả được à!?”. Tứ Ngọc cầm giấy sốt sắng vô cùng, người này bám riết Bạch Bạch không buông, đã trốn xa như vậy rồi mà vẫn có thể tìm tới cửa!

Hiện nay các nàng đều là dân lành, đã đăng ký nhân khẩu phía quan phủ nhưng thông tin đều là giả. Giờ đã điểm chỉ cả rồi, nếu người kia thực sự muốn làm loạn thì các nàng tuyệt đối không thể chống đỡ.

Tứ Ngọc nhìn thoáng qua Bạch Bạch nhà mình, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh kia khiến nàng càng thêm lo lắng. Kẻ thù cũ đã tìm đến tận cửa rồi mà nàng lại không thể nói gì với Bạch Bạch.

Tứ Ngọc đi qua đi lại mấy vòng, gấp giấy lại, sắc mặt xám xịt: “Hôn thư này đợi bọn họ quay về bàn bạc rồi nói tiếp, biết đâu có thể nghĩ ra cách tránh được người này…”.

Do dự hồi lâu, Tứ Ngọc nói: “Bạch Bạch, về sau tỷ không nên bán hạt sen cho hắn nữa, hắn không phải người tốt…”.

Bạch Bạch nhìn tập giấy đỏ trong tay Tứ Ngọc, nàng không hề tò mò mà chỉ cảm thấy người kia quả thật không phải người tốt. Hắn trêu ghẹo nàng, nàng có chút không vui vì bản thân vất vả lắm mới tách xong đống hạt sen mà lại không thu được tiền.

Nhưng nhìn vẻ mặt nôn nóng, sợ hãi như kiến bò trên chảo nóng của Tứ Ngọc, nàng chỉ có thể gật đầu. Nàng đưa tay lên vuốt tóc trên trán gọn gàng, sau đó đi bổ củi. Nàng ăn khỏe, dĩ nhiên làm việc cũng phải chăm chỉ một chút.

Tứ Ngọc đứng im lặng hồi lâu, nhớ lại chuyện xưa kia, đôi lông mày vô thức nhíu chặt tự khi nào. Lời còn chưa nói hết, nhưng thấy dáng vẻ an phận thủ thường của Bạch Bạch, Tứ Ngọc đành phải che giấu nỗi lo lắng chợt nhen nhóm trong lòng.

Hắn không phải người tốt,

Bạch Bạch cũng không…

=====

Lời nhóm dịch: Đăng ký kết hôn phiên bản giang hồ:v đúng là cưới vợ không khó, quan trọng là vợ anh phải mù chữ:v

Tâm sự trước khi nhảy hố mới: Truyện này được tác giả viết từ năm 2018 nhưng đến nay vẫn chưa có nhà dịch. Thể loại giang hồ này là thể loại mà mình yêu thích nhất, đó cũng là lý do mình đặt tên nhóm là “Vô Ưu Sơn Trang”, vì thế khi đọc được đoạn giới thiệu truyện mình đã quyết định nhảy hố.