Editor: Trà
Beta: BM
__________________________
Mặc dù nói không thể đặt niềm tin quá lớn vào thứ được gọi là bàn tay vàng, nhưng Mộc Thư cũng không thể nào nghĩ đến bàn tay vàng nàng nhận được lại là một cái hệ thống Viết Văn. Vì nếu như nhận được là một cái hệ thống Mỹ Thực hay hệ thống Làm Ruộng hoặc thậm chí là loại bàn tay vàng không giúp được gì như hệ thống Trồng Hoa thì nàng nghĩ ít nhất những hệ thống đó còn có thể giúp tâm tình nàng vui sướиɠ. Nhưng Mộc Thư lại không nghĩ tới rằng mình sẽ nhận được hệ thống Viết Văn, bàn tay vàng của nàng cùng với thế giới cổ đại này không hợp nhau nha.
Tiểu thuyết ở cổ đại thì không được gọi là tiểu thuyết mà được gọi chung là thoại bản(1), là đồ vật thuộc về loại đẳng cấp thấp, bình dân bá tánh nghèo thì không có tiền mua đọc loại sách này, còn con cháu giàu sang quyền thế thì xem việc đọc thoại bản là điều hổ thẹn. Cô nương tiểu thư nhà ai nếu bởi vì tò mò mà xem mấy quyển chuyện xưa về tài tử giai nhân, đều sẽ bị người người chỉ vào mũi nói nàng làm nhục nữ huấn(2), là cha mẹ dạy bảo không tốt, ảnh hưởng đến thanh danh. Mọi người không thấy trong 'Hồng Lâu Mộng', Lâm Đại Ngọc chỉ vì lỡ đọc một câu thơ trong 'Mẫu Đơn Đình' Tiết Bảo Thoa đã muốn "một lần lại một lần tra hỏi" nàng sao? Việc thiên kim tiểu thư đọc thoại bản về tình yêu, chính là một chuyện đáng xấu hổ.
Sau một loạt tin xấu vừa rồi, Mộc Thư lại lần nữa chịu lấy đả kích tổn thương.
Ngay cả bàn tay vàng cũng có phong cách kỳ lạ như thế, xem ra nhân phẩm của nàng thật sự là không ra làm sao cả.
Mộc Thư bỗng nhiên cảm thấy tim của nàng thật mệt. Tuy nàng ngập ngừng một lát nhưng lại vẫn không từ chối, mặc kệ như thế nào, bàn tay vàng hàng "dởm" thì dù sao cũng là bàn tay vàng, khác nhau chỉ ở chỗ dùng như thế nào thôi. Cùng lắm thì về sau nàng sẽ viết một ít loại sách như 'chicken soup for the soul'(3) cho mọi người quét 'buff'(4), hoặc là sáng tác một ít lý luận võ học hàng "nhái" để giả trang cao thủ, mặc dù không kiếm được chỗ tốt gì, nhưng là vẫn thu được vài đồng tiền thì cũng thực không tồi nha.
Trong lòng Mộc Thư cảm thấy thoải mái và cũng dễ thỏa mãn. Rất nhanh nàng không còn rối rắm về chuyện này nữa mà là vui sướиɠ bắt đầu quy hoạch cuộc sống mười lăm năm ngắn ngủi về sau của chính mình.
Mà vừa rồi hệ thống kia chỉ nói thế giới này là thế giới 'Tổng võ hiệp', nàng cũng không biết là tiêu chuẩn của chữ 'Tổng' này như thế nào. Hành tẩu giang hồ, khoái ý ân cừu đã cùng nàng không có duyên, lấy tình trạng thân thể hiện tại của nàng thì cũng không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng có lẽ nàng chỉ có thể kết thúc cuộc đời này ở bên trong Tàng Kiếm Sơn Trang. Nghĩ như vậy, Mộc Thư lại cảm thấy nhận được một cái hệ thống Viết Văn cũng là một chuyện không tệ, ít nhất thì chính nàng có thể trộm xem tiểu thuyết để giải trí, không đến mức cả ngày chỉ ăn không rồi ngồi. Mà theo như lời của hệ thống vừa rồi thì nàng cũng có thể làm một số chuyện để tích góp công đức như đóng góp tiền để cứu người cũng tốt, cho mọi người viết 'Chicken Soup for the soul' cũng vậy, không phải đều là một loại biểu hiện của làm việc tốt sao?
Nhưng những việc phiền não cũng thật là không ít, không nói xa, chính là khối thân thể tàn phế này của nàng đây, muốn điều dưỡng lên sợ là cũng không quá dễ dàng. Cũng may là sau khi võ công bị phế, nàng cũng có thể cho chính mình lấy cớ bản thân bị đả kích nên tính tình trở nên biến đổi lớn, lấy lý do này cũng để che dấu chỗ không giống giữa nàng và nguyên chủ.
Mộc Thư rất ít chơi trò chơi nên cũng không hiểu rõ quá nhiều, trong võ hiệp cũng chỉ biết được những nhân vật như Tây Môn Xuy Tuyết, Kiều Phong, Hoàng Dược Sư hoặc là Trương Vô Kỵ, còn lại thì là theo thời gian trôi qua lâu nên cũng đã quên rất nhiều, nghĩ tới đây Mộc Thư cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm gì nữa. Vì điều quan trọng nên để ý lúc này là nàng không biết cùng với người nhà ở chung như thế nào cho tốt? Mười lăm năm ngắn ngủi, nàng phải nỗ lực làm được những chuyện mà bản thân nên làm.
Không bao lâu sau khi Mộc Thư ở trong không gian tối đen thì bỗng nhiên một tia sáng vàng bắn thẳng đến vào giữa đôi mày của nàng, sự việc vừa diễn ra này khiến Mộc Thư sợ hãi.
Trong nháy mắt khi ánh sáng tiến vào trong cơ thể, dường như Mộc Thư nghe thấy được âm thanh của máy móc đang khởi động vang lên, sau khi nghe được đoạn nhạc vui sướиɠ thì một âm thanh mềm mại ngọt ngào đột nhiên vang lên trong đầu, giọng nói đáng yêu ngọt ngào đến mức khiến sắc mặt nàng phải thay đổi: [ Xin chào ký chủ, từ hôm nay trở đi, tôi chính là hệ thống nhỏ đáng yêu của ngài! Tôi sẽ trợ giúp ký chủ đi lêи đỉиɦ cao đời người, trở thành một tác gia kiệt xuất, cưới được cao phú soái, đời này trở thành người chiến thắng!]
So với hệ thống cứng nhắc vừa rồi, bàn tay vàng này của nàng hiển nhiên có một chút quá nhiệt tình cởi mở, không đợi Mộc Thư tò mò thêm thì một loạt âm thanh 'leng keng' vang lên, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một màn hình ánh sáng, tiếp theo xuất hiện những dòng chữ, khi nàng tập trung nhìn lại, liền thấy trên đó viết:
[ Đinh! Ký chủ thành công được trang bị "Hệ thống viết văn thành thần"! Hiện tại bắt đầu rà quét thế giới của ký chủ, đinh! Hiện tại bắt đầu lập mục tiêu đời người, đã đặt ra tuyến đường phát triển!]
[ Đinh ---------- thu lấy công đức làm mục tiêu chính, vì khó khăn cấp bậc là ác mộng nên mục tiêu nhân sinh được đặt ra sẽ gọi là 'bút tru thiên hạ'! Mong ký chủ trước lúc hai mươi tuổi có thể hoàn thành được những nhiệm vụ dưới đây! Sau khi hoàn thành trên ba nhiệm vụ có tính cưỡng chế thì sẽ được mở ra khu tự do lựa chọn, thu hoạch đến tích phân cùng với giá trị danh vọng thì ngài sẽ có được rất lớn cơ hội thay đổi vận mệnh nha!]
[Đinh -- nhiệm vụ 1: Yêu cầu viết một quyển tiểu thuyết ngôn tình có thể làm Tây Môn Xuy Tuyết xúc động.]
[Đinh -- nhiệm vụ 2: Yêu cầu viết một quyển tiểu thuyết võ hiệp có thể khiến Sở Lưu Hương không còn phong lưu đa tình.]
[Đinh -- nhiệm vụ 3: Yêu cầu viết một quyển truyện ký có thể giúp Bá Đao cùng Tàng Kiếm hòa hợp như lúc ban đầu.]
[ Sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thì ký chủ sẽ được nhận ngẫu nhiên một đạo cụ và mỗi lần phát hành tiểu thuyết sẽ thu được giá trị danh vọng, giá trị danh vọng sẽ trở thành tích phân và có thể đổi được vật phẩm trong thương thành! Hiện tại mở "Thương thành", "Tàng Thư Các", "Phòng sáng tác", "Phòng phụ đạo" cùng "Nhà xuất bản"! Ký chủ có thể tự mình khai thác phương thức sử dụng của những nơi này để có thể sớm ngày hoàn thành được mục tiêu của cuộc đời nha!]
Mộc Thư cả khuôn mặt đều là sững sờ, chỉ cảm thấy bản thân vừa chịu đựng thương tổn do bị tấn công mười vạn lần: "Hệ thống, ngươi yêu cầu như vậy, sao không lên trời luôn đi?"
Nội tâm nàng suýt chút nữa là hỏng mất, cho dù nàng có ngu thì cũng biết Kiếm Thần Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng cỡ nào, kêu người ta xem tiểu thuyết ngôn tình mà còn muốn xem đến mức bị cảm động, có khả năng sao?! Mà Sở Lưu Hương, loại tra nam này đã bị tuyên cáo là không thể cứu chữa thì một nhân vật nhỏ nhoi so với hạt đậu như nàng có thể dao động được sao?! Tam quan bất đồng thì làm thế nào chơi tiếp được! Càng khỏi phải nói đến tình trạng hiện giờ của nàng, chính mình còn khó có thể bảo vệ bản thân an toàn, làm thế nào có thể hoàn thành sứ mệnh vĩ đại như thế?! Đừng nói là mười lăm năm, năm mươi năm còn chưa chắc nàng sẽ làm được?!
Cảm xúc của Mộc Thư lúc này chính là miễn cưỡng cười vui nhưng mà nước mắt chua xót không ngừng chảy, nàng biết, thế giới này chưa bao giờ yêu nàng.
Mộc Thư: Sống không còn gì luyến tiếc.jpg
Mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu xa vời thì nàng vẫn muốn đối diện với hiện thực, Mộc Thư nghĩ đến chính mình chiếm lấy hai mươi năm tuổi, phần tiện lợi này, có là các nhiệm vụ cưỡng chế kia thì cũng không làm khó được nàng, dù sao thì sớm hay muộn nàng đều phải chết. Còn thứ gọi là hoàn thành mục tiêu trở thành người chiến thắng nhân sinh thì không thể nào thực hiện được vì cuối cùng nàng vẫn không thể sống đến khi trở thành người chiến thắng. Nghĩ đến đây Mộc Thư suy sụp rơi vào hôn mê, chờ đến khi nàng mở mắt thì đã rời khỏi không gian tối đen kia.
Vào khoảnh khắc Mộc Thư mở to mắt, có rất nhiều ký ức giống như nước sông dũng mãnh tràn vào trong đầu của nàng, đồng tử của Mộc Thư cũng liên tục co rút liên hồi.
Khi nàng nhìn thấy hình ảnh của một cô bé luôn ra vẻ lạnh lùng cao quý nhưng thật ra là kiêu ngạo tùy hứng, luôn làm mọi thứ trở nên rối loạn, cô bé này còn luôn làm không ít những chuyện phiền toái thì Mộc Thư cảm thấy bản thân vẫn giữ được bình tĩnh. Kể cả khi nàng ta đối với ca ca của chính mình còn có thể lâm vào mê mẩn chảy nước miếng và thậm chí là tưởng tượng một chút mộng tưởng không thực tế, Mộc Thư cũng chỉ khẽ cắn môi tiếp tục nhịn nhưng khi nhìn thấy một cô bé mới năm tuổi kiêu ngạo đi đối mặt với nhân vật vừa nhìn đã thấy rất nguy hiểm thì ánh mắt của Mộc Thư giống như đã chết lặng, từ ánh mắt đến biểu tình đều đang thuyết minh cái gì gọi là "Tâm như tro tàn".
Liên tiếp gặp phải tin dữ cùng đả kích, dù Mộc Thư có lạc quan như thế nào thì cũng có chút không chịu nổi.
Lúc này Diệp Huy nghe nói tiểu muội đã tỉnh thì liền vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng khi đến nơi lại nhìn thấy một hình dáng thon gầy yếu ớt đang ngoan ngoãn nằm dựa trên giường. Gương mặt đã từng xinh xắn ngọt ngào kia chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã gầy thành bộ dạng trắng bệch suy yếu, trên dung nhan xanh trắng đều lộ ra tử khí(5).
Đôi mắt từng phát sáng rực rỡ trong trí nhớ của Diệp Huy đã trở thành ảo ảnh của quá khứ, nhìn lại một cái, chàng cảm nhận được bên trong ánh mắt đó lúc này như có thể thấy được điểm cuối của thế giới, tâm lặng như nước.
Tuy Diệp Huy đã từng trải qua nhiều sóng gió nhấp nhô, lúc này cũng không nhịn được nỗi đau xót trong lòng, suýt chút nữa đã rơi lệ.
Diệp Huy biết tiểu muội là một người kiêu ngạo đến mức nào, nàng có thiên phú xuất chúng như vậy, thân thể khỏe mạnh, gần như tất cả mọi người đều nói trên phương diện kiếm đạo, nàng sẽ có thành tựu không thua kém bất kỳ người nào. Tuy rằng sau khi tiểu muội bắt đầu tập võ liền không còn ngoan ngoãn như khi còn bé, tính cách cũng kiệt ngạo khó thuần, trở nên giống với Tam đệ, nhưng Tàng Kiếm Sơn Trang lớn như vậy có ai là không thương nàng? Sự việc lớn nhỏ gì cũng đều nguyện ý nghe theo nàng. Nhưng chính bởi vì tên Phương Vũ Khiêm đáng chết kia! Mời chiến không thành liền dám đánh lén đại ca Diệp Anh, bị đánh thành trọng thương thì cũng thôi đi, trong lúc chạy trốn nhìn thấy tiểu muội lúc ấy chỉ mới năm tuổi vậy mà có thể nhẫn tâm đánh nàng, cứ như vậy hủy đi đan điền của tiểu muội.
Vẫn là đại ca Diệp Anh liều mạng bất kể bị tẩu hỏa nhập ma cũng quyết tâm bảo vệ tâm mạch(6) của tiểu muội, mới có thể giành lại tính mạng của nàng, chỉ là đại phu nói, tiểu muội đã trở thành phế nhân, không chỉ không thể tiếp tục luyện võ mà thậm chí tuổi thọ còn có thể bị rút ngắn. Sau khi nghe đại phu chẩn bệnh, Diệp Huy cảm thấy trời đều đã sập xuống, Diệp gia bọn họ luôn làm việc tốt, giúp đỡ mọi người, rốt cuộc là họ đã làm ra tội ác gì? Vậy mà ở thế hệ này của họ, cả hai người muội muội đều có vận mệnh nhiều trắc trở, Lục muội Diệp Tịnh Y mang bệnh từ trong bụng mẹ còn chưa tính, vì sao tiểu muội có thể sống đến trăm tuổi, cả đời không lo cũng phải trải qua phần này đau khổ cơ chứ?
Hiện giờ nhìn đến bộ dáng tâm như tro tàn của tiểu muội, hiển nhiên là đã biết được bản thân không còn có khả năng tiếp tục tập võ chăng? Muội ấy là một người kiêu ngạo như vậy, trên phương diện kiếm đạo cũng là có nhiều thiên phú như vậy, hiện giờ nghe được tin này, trong lòng sẽ đau khổ đến mức nào? Lúc trước võ công Diệp Vĩ cũng bị hủy, trong lúc tuyệt vọng đã từng nhảy sông tự sát. Diệp Vĩ còn như thế, huống chi tiểu muội chỉ là một đứa bé năm tuổi, nàng sẽ cảm thấy thống khổ cùng tuyệt vọng đến mức nào? Mỗi khi nghĩ đến những điều này, Diệp Huy liền hận không thể khiến Phương Vũ Khiêm tan xương nát thịt, dùng mạng của hắn ta đến đền tội vì đã hủy hoại cả đời của tiểu muội.
Khi Mộc Thư phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy một nam nhân cường tráng thô lỗ đang nở một nụ cười miễn cưỡng với chính mình, trong lúc nói chuyện đều lộ ra dáng vẻ thật cẩn thận:"Tiểu muội, muội đã tỉnh? Có đói bụng hay không? Nhị ca dặn phòng bếp làm cho muội cháo tổ yến mà muội thích ăn nhất, nhiều hay ít thì muội cũng nên ăn một chút có được không?"
Mộc Thư còn không quá hiểu vì sao nam nhân trước mặt này nhìn qua bộ dạng còn muốn khổ sở hơn cả chính nàng, cho đến khi nghe đến xưng hô của chàng mới bừng tỉnh, hóa ra đây là một trong năm vị ca ca của nàng. Nhìn thấy bộ dạng khổ sở như vậy của nhị ca, Mộc Thư thật sự mềm lòng. Có lòng muốn an ủi vài câu, nhưng lại sợ chính mình làm không giống với bộ dáng kiêu ngạo tùy hứng như trong trí nhớ của vị nguyên chủ kia, nàng sợ sẽ vì vậy mà bại lộ ra chỗ khác nhau với nguyên chủ, nên chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Cũng không biết khi nàng im lặng đã làm cho vị nhị ca nhìn qua rất cường tráng này đã tưởng tượng ra cái gì, Mộc Thư liền nhìn thấy huynh ấy gọi người bưng tới thức ăn cùng nước canh, an ủi nàng "Tứ ca muội đã đi Vạn Hoa Cốc mời đại đệ tử của Ly Kinh, Bùi Nguyên tiên sinh" sau đó dùng vẻ mặt đau khổ chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên Mộc Thư nhớ đến cái hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy trong trí nhớ, trước khi nguyên chủ ngất đi, có một vị thanh niên mặc y phục màu vàng với vẻ mặt nôn nóng chạy về phía nàng. Lại nhớ đến hệ thống từng nói đến "Cốt truyện", sau khi đại ca Diệp Anh bị Phương Vũ Khiêm đánh lén thì đã có biểu hiện tẩu hỏa nhập ma, thậm chí bởi vì vậy mà tóc đen biến thành bạc trắng. Nhưng dù vậy, Diệp Anh vẫn cứ lựa chọn bảo vệ tâm mạch của nàng, nhờ đó mà tính mạng của nàng mới được bảo vệ, mặc dù là đau đớn nhưng cũng là cơ hội để nàng có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn nên không biết tình trạng của đại ca Diệp Anh như thế nào.
Rốt cuộc nhịn không được lương tâm khiển trách và lo lắng, Mộc Thư nghĩ nghĩ, vẫn nên hỏi ra thì hơn.
Diệp Huy chân trước vừa bước ra khỏi cửa phòng, thì bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh khàn khàn cùng do dự:"...Nhị, nhị ca, đại ca huynh ấy, có khỏe không?"
Diệp Huy cả người run lên, suýt chút nữa đã đạp vỡ bậc thềm cửa, đại ca làm sao có thể tốt? Diệp Anh bởi vì bị Phương Vũ Khiêm đánh lén, vốn tình trạng đã có chút không xong, nhưng vì bảo vệ tính mạng của tiểu muội nên vẫn cứ kiên trì nỗ lực đến khi những đệ tử khác đuổi đến hiện trường. Vì thế, Diệp Anh vốn đã bị thương nặng, lại lo lắng sau khi bị tẩu hỏa nhập ma sẽ làm bị thương đến người vô tội nên hiện giờ đã rời khỏi sơn trang không biết tung tích.
Nhưng tiểu muội chỉ là một đứa bé mới có bao nhiêu tuổi đâu? Đã từng đi dạo qua một vòng quỷ môn quan, hiện giờ sau khi tỉnh lại, trong lúc mất hết hy vọng nhưng vẫn lo lắng an nguy của đại ca, thật là...
"Tiểu muội không cần lo lắng, đại ca không sao cả, muội chỉ cần yên tâm dưỡng thương thật tốt là đủ rồi." Diệp Huy cũng chỉ có thể gian nan nói ra một câu an ủi như vậy, trước kia vẫn luôn cảm thấy tiểu muội sau khi được phát hiện ra thiên phú tập võ cực cao thì có chút quá kiêu ngạo, còn có chút tâm lạnh bạc tình, không có như khi nàng bốn tuổi vẫn luôn khiến người khác đau lòng. Nhưng cho đến hôm nay mới biết được, tiểu muội kỳ thật vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn là một đứa bé ngoan, chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra thôi.
Mộc Thư nhìn thấy cả người nhị ca đều mang theo hơi thở tịch mịch, không biết vì sao, chính nàng cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng.
________________
Tác giả có lời muốn nói: [Diệp Huy: (cảm động ing) tiểu muội thật là một đứa bé ngoan, trước kia là do chúng ta hiểu lầm!]
[Mộc Thư:..Không biết vị đại ca kia có bị nguyên chủ hại chết hay không, rất lo lắng nha...]
Năng lực khiến người khác hiểu lầm MAX: Mặc kệ nàng làm cái gì đều sẽ khiến người khác cảm thấy nàng bề ngoài kiên cường bên trong yếu ớt.
___________________________
(1)Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các tác giả sau này.
(2)Nữ huấn: những lời dạy, phép tắc của người xưa dành cho phụ nữ
(3)Chicken soup for the soul: là sách được ra đời vào năm 1993 khi Jack Canfield và Mark Victor Hansen quyết định kết hợp 101 câu chuyện cảm động mà họ và những diễn giả khác thường kể trong các bài diễn thuyết vào trong một cuốn sách.
(4)Buff: Đây là từ chỉ một trạng thái tích cực được áp dụng tạm thời lên nhân vật của người chơi. Ví dụ như buff tăng giáp, tăng tốc độ đánh, sát thương... Trong cân bằng game thì đây là hành động tăng sức mạnh trực tiếp hoặc gián tiếp cho một nhân vật hoặc trang bị nào đó.
(5) Tử khí: không khí lạnh lẽo xung quanh người chết.
(6) Tâm mạch: trái tim